Dư Tắc Thành sử dụng Tĩnh Tịch Chỉ Thành, hai tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên dường như biến mất. Khí tức toàn thân Dư Tắc Thành không hiển lộ, hết sức trầm ổn, có thể hóa thân thành tu sĩ ở bất cứ cảnh giới nào, có thể ngụy trang thành tu sĩ Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, cũng có thể ngụy trang thành phàm nhân, đây là diệu dụng của lực Thần Uy.
Lần này Dư Tắc Thành tới Thanh Trúc đảo, không có chút phản ứng gì, không còn cảm giác bị dòm ngó như hố rình mồi như trước nữa.
Nói cho cùng, Mộng Thần Ma Luân Tát chìm trong trạng thái ngủ say, không có khả năng giám thị thiên địa vĩnh viễn. Không còn xung đột đối kháng về thần hồn. khiến cho y chú ý có Cường giả từ ngoài tiến vào địa bàn mình, cho nên Dư Tắc Thành hoàn toàn thuận lợi tiến vào Thanh Trúc đảo.
Chỉ thấy trúc trên đào rậm rạp chằng chịt, đan xen hình thành trận thế kỳ dị. Bên trong rừng trúc dường như có mây mù giăng mắc, trúc xanh mây trắng lượn lờ, chim kêu vượn hú sương mờ quấn quanh.
Dư Tắc Thành đi vào rừng, xuyên qua một trận pháp nhỏ, ngoặt trái rẽ phải mấy lượt bên trong rừng trúc tĩnh mịch. Đi như vậy chừng trăm lần hô hấp, rốt cục tìm được một ngôi lầu trúc có suối nước vờn quanh giữa biến trúc xanh um.
Đây là một gian nhã đường do tu sĩ dựng nên. vốn Dư Tắc Thành chỉ lệnh cho Hiên Viên kiếm phái âm thầm dò xét, thật không ngờ sau mệnh lệnh của mình, bọn Tiểu Tam chỉ huy đệ tử Hiên Viên khống chế cả nơi này.
Mật thám Hiên Viên kiếm phái tỏa ra, vươn tới từng ngóc ngách trên đào. Trong vô tình, Hiên Viên kiếm phái đã ngấm ngầm khống chế hết tám, chín phần mười tu sĩ nơi này.
Nói là khống chế, đương nhiên không phải khống chế trực tiếp. Đệ tử Hiên Viên còn chưa đủ tư cách, cũng sợ Mộng Thần cảnh giác, lẻn vào trong mộng biết được hết thảy bí mật của đối phương.
Cho nên sự thật là Hiên Viên kiếm phái khống chế những trung môn khác, những trung môn này lại khống chế các tả đạo nhỏ dưới tay mình, từ đó hấp dẫn khống chế các tu sĩ trên đào.
Tu sĩ trên đào có người sinh trường tại đào, có người từ bên ngoài tới. Cho dù hoàn cảnh nơi đây tốt tới mức nào, cũng không bằng tu luyện bên trong ba ngàn tả đạo. Thay vì chết già trên đào, chăng bằng gia nhập môn phái, trở thành đệ tử danh môn chính phái.
Vào môn phái tu luyện có bí tịch, có lão sư, có phúc lợi, có chỗ dựa vững chắc, tốt hơn nhiều so với ở lại trên đào.
Cho nên trong vô tình, dần dần đào này đã bị Hiên Viên kiếm phái khống chế. Thậm chí một ít tu sĩ còn tranh đấu với nhau, cũng không biết rằng bọn họ đã nằm trong phạm vi thế lực của Hiên Viên kiếm phái.
Dưới nỗ lực của bọn Tiểu Tam, uy lực thiên hạ đệ nhất thượng môn của Hiên Viên kiếm phái dần dần hiện ra, âm thầm lặng lẽ thẩm thấu, biến thành một quái vật khổng lồ.
Dư Tắc Thành tới đây, đã có người chờ sẵn từ sớm. Sau khi khống chế đào này, Hiên Viên kiếm phái lục tục điều động nhân thủ, triệu tập Kim Đan Chân Nhân mười hai bàng hệ phân chỉ tới đây. Tiểu Tam không dám khinh suất điều động Nguyên Anh Chân Quân, e sợ rút dây động rừng.
Đi tới trước lầu trúc, phía trước có một con sông nhỏ bao phủ xung quanh cả ngôi lầu. Nước sông trong xanh vô kể, cá nhiều màu sắc sở bơi lội tung tăng bên dưới.
Có một Kim Đan Chân Nhân cung kính chờ đợi nghênh tiếp Dư Tắc Thành, người này trước kia là tu sĩ Thanh Vãn tông, từng thu thập được rất nhiều tin tức. Y là ô Quỳ Chân Nhân, tuy rằng không biết Dư Tắc Thành là ai, nhưng có thể cảm nhận được cảnh giới của Dư Tắc Thành. Cho nên tỏ ra vô cùng cung kính trước mặt Chân Nhất Thần Quân.
ô Quỳ Chân Nhân thi lễ với Dư Tắc Thành, sau đó mới nói:
- Bái kiến tiền bối, trong số năm cao thủ, người tới đây trước tiên là Vạn Thú lão tổ, kế đó là Hỗn Độn Kiếm Tổ, kế nữa là Cửu u Quỷ Hoàng và Long Hoàng kết bạn mà đến, cuối cùng mới tới hôm qua là Triêm Hoa Thần Quân.
- Năm người bọn chúng tụ tập lại với nhau, đã tiến vào phế tích bảy lần liên tục. Bất quá chưa đầy một canh giờ đã bị người tống xuất ra ngoài, xem ra không thể tiến vào được bên trong phế tích.
- Đúng rồi, dường như hôm nay Vạn Thú lão tổ vô cùng tức giận, ăn thịt bốn tu sĩ trên đào. Tuy rằng nàng ăn một cách khéo léo, không ai hay biết, không để lại chứng cứ gì, nhìn qua sẽ cho rằng bọn họ đã rời đào, nhưng hết thảy tình hình trên đào đều nằm trong tay chúng ta.
- Bốn người ấy đều là thủ hạ của chúng ta, cho nên chúng ta mới phán đoán được bọn họ đã bị nàng ăn thịt. Dường như nàng vô cùng phẫn nộ, ăn thịt người như vậy thật ra chỉ là phát tiết cảm xúc mà thôi.
Vạn Thú lão tổ chính là Lam Tâm Nhi, Hỗn Độn Kiếm Tổ chính là Vương Thư Nguyên.
Khi nhắc tới mấy chữ ăn thịt người, Dư Tắc Thành có thể cảm nhận được ô Quỳ Chân Nhân tỏ ra sợ hãi. Đối phương là Chân Nhất Thần Quân, hơn nữa còn không biết xấu hổ, không thể khống chế, quả thật bất cứ giờ phút nào cũng có nguy hiểm tới sinh mạng.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Ta đã tới đây, Vạn Thú lão tổ Lam Tâm Nhi sẽ không thể ăn thịt được một người nào nữa.
Tuy rằng lời Dư Tắc Thành hết sức hời hợt, nhưng ô Quỳ Chân Nhân cảm thấy kiên quyết vô cùng. Y tin rằng người trước mặt mình có thể thực hiện tất cả những gì hắn nói, quả thật là xuất ngôn thành pháp.
Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Được rồi, ngày mai bọn chúng sẽ tới thăm dò phế tích, ta sẽ tới đó tâm sự cùng chúng. Lúc ấy, các ngươi hãy rời khỏi nơi này, chạy đi thật xa, chuyện ở đây giao hết lại cho ta.
- Thấy ngươi làm việc nhanh nhẹn như vậy, có công ắt được thường. Đại Thanh Vô Âm thuật của ngươi đã tu luyện tới tầng thứ mười một. kẹt ở đó chừng ba mươi năm qua. Chỉ cần qua được cửa ải này, ngươi có thể đạt tới cảnh giới Long Hổ trung cấp, nhưng ngươi lại vĩnh viễn không qua được cửa ải này.
- Hãy nhìn ta, Đại Thanh Vô Âm!
Mấy tiếng cuối cùng, thình lình Dư Tắc Thành gầm lên thật to, Đại Thanh Vô Âm.
Thanh âm của hắn lập tức hóa thành kiếm sắc, đâm thúng thân thể ô Quỳ Chân Nhân. Trong khoảnh khắc ấy làm cho bình cảnh ngăn cản ô Quỳ Chân Nhân ba mươi năm qua lập tức vỡ nát, Đại Thanh Vô Âm thuật của y lập tức đạt tới tầng mười hai, tiến vào cảnh giới Long Hổ trung cấp, hết thảy đều thuận lợi như nước chày thành sông.
ô Quỳ Chân Nhân bàng hoàng ngơ ngác, kích động vô cùng. Ba mươi năm khốn đốn, vốn y đã cảm thấy tuyệt vọng, cho rằng đời này của mình chỉ vậy mà thôi. Đột nhiên cơ duyên xuất hiện, tiên lộ trở nên bằng phăng trước mắt. Cảm giác này thật sự khiến cho người ta không thể nào khống chế, kích động khó tả bằng lời.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Tuy rằng ta trợ giúp ngươi phá quan, thật ra cũng nhờ công lao khổ tu của ngươi bao nhiêu năm qua. Nếu không có công lao khố tu như vậy, ta cũng không có cách nào giúp ngươi phá quan.
- Hãy nhớ trên đời không có kẻ cứu thế, hết thảy phải dựa vào bản thân mình. Thiên hành kiện, quân tử phải không ngừng nỗ lực vươn lên, như vậy ngươi mới có thể trở thành Nguyên Anh Chân Quân.
ô Quỳ Chân Nhân nghe vậy lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc:
- Tiền... tiền bối... ta có thể trở thành Nguyên Anh Chân Quân thật sao?
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Hãy nhớ không nên bỏ cuộc, kiên trì tới cùng, nhất định ngươi sẽ thành công.
- Ta là Diệt Độ Thần Quân của Hiên Viên kiếm phái, phán đoán của ta không thể nào sai được.
Vừa nghe như vậy, vẻ mặt ô Quỳ Chân Nhân tỏ ra kích động lần nữa. Nguyên Anh Chân Quân... mình có thể trở thành Nguyên Anh Chân Quân, đây là lời tiên đoán của thiên hạ đệ nhất nhân, khiến cho y cảm thấy tràn đầy động lực.
Nhiều năm về sau, ô Quỳ Chân Nhân thật sự trở thành Nguyên Anh Chân Quân. Mỗi lần kể lại chuyện này với hậu bối, y luôn tỏ ra cảm kích vô cùng.
Y cũng không ngờ rằng đó chỉ là lời Dư Tắc Thành buột miệng nói ra, còn thực tế y có thể trở thành Nguyên Anh Chân Quân hay không, Dư Tắc Thành cũng không nắm chắc. Tuy nhiên một câu buột miệng của hắn có thể giúp cho ô Quỳ Chân Nhân lấy lại lòng tin, cho y một cơ hội, cũng coi như là một lời nói dối thiện ý.
ô Quỳ Chân Nhân rời đi, Dư Tắc Thành ngồi trong lầu trúc. Tất cả những dụng cụ trong lầu đều được làm từ trúc, gió mát thối nhẹ qua, mùi trúc thoang thoảng thấm tận lòng người. Gió thổi khiến cho lá trúc lay động kêu xào xạc, dưới lầu suối chày róc rách, thanh âm kỳ diệu như tiếng trời, khiến cho người ta cảm thấy tâm hồn thanh thản nhẹ nhàng, dường như tẩy sạch bụi trần ồn ảo huyên náo.
Dư Tắc Thành ngồi trong lầu, thường thức trà thơm trong chén trúc, cả rừng thơm ngát hương trà, dư hương thanh đạm ngọt ngào, khiến cho hắn không nhịn được thở ra một hơi thật dài.
Ngày mai ở nơi này, năm người kia tiến vào phế tích, mình cũng sẽ vào, muốn phục kích mình ư?
Ha ha. giết, giết sạch! Âm mưu dương mưu. diệu kế tính toán gì đó, hết thảy đều không có nghĩa. Chỉ cần giết, giết sạch bọn chúng.
Vương Thư Nguyên, Triêm Hoa Thần Quân. Vạn Thú lão tổ, Cửu u Quỷ Hoàng, Long Hoàng, ha ha ha... Nhiều năm kiếm chưa ra khỏi võ, lần này sẽ bất các ngươi thử kiếm mới được...
Còn có Mộng Thần kia, nếu như thức thời giao ra thần lực Hồn, tha ngươi khỏi chết. Bằng không, hừ hừ... giết luôn một thể, khiến cho ngươi hoàn toàn tiêu tan!
Ma Thần... y chính là Ma Thần... dường như chưa từng có tu sĩ nào giết Ma Thần, cảm giác này nhất định rất thích, quà không cô phụ kiếm của mình.
Dư Tắc Thành cầm chén trúc trong tay, uống từng ngụm nước trà. Sát cơ kiếm ý tụ tập toàn thân, tuy rằng Tĩnh Tịch Chỉ Thành đã che giấu, nhưng sát cơ vẫn xông thẳng lên trời.