Ngay trong thời khắc gian nan này, bên trái truyền đến một loại quang mang, lập tức cảm giác khó chịu này tiêu tán hơn một nửa, Dư Tắc Thành vận khí quy nguyên, lập tức khôi phục bình thường.
Lôi âm thật đáng sợ, đây là âm cực sinh dương, thiên lôi chi âm, thay đổi liên tục.
Trong tay Phương Chính tiên sinh xuất hiện một chiếc đèn, đèn này phát ra quang mang, chính là quang mang này cứu Dư Tắc Thành, ngăn cản lôi âm kia.
Hắn nhíu mày nhìn Dư Tắc Thành, nói:
- Cẩn thận, đây là Âm Cực Dương Sinh lôi, cũng gọi là Tiêu cốt Lôi Âm, tu sĩ gặp phải lôi này thân thể tu hành càng tinh thâm chịu ảnh hưởng càng lớn.
- Xem ra ngươi thực sự không phải bắt được Côn Bằng ở hoang dã Vực Ngoại, vậy ngươi đến Lôi Âm tự này làm gì?
Dư Tắc Thành nói:
- Đây chính là lôi âm, thực sự là hung hiểm, cảm tạ Phương Chính tiên sinh tương trợ, thật đáng sợ.
- Ta đến Lôi Âm tự là muốn cầu Nguyên Trần Thượng Sư siêu độ thần ma cho ta.
Phương Chính tiên sinh vừa nghe lời này chính là chau mày, nói:
- Nguyên Trần Thượng Sư siêu độ thần ma, vậy tuyệt đối không có vấn đề, thế nhưng diệt Độ sư đệ...
Dư Tắc Thành nói:
- Phương Chính tiên sinh không nên gọi ta là Diệt Độ, gọi ta Tắc Thành là được.
Phương Chính tiên sinh cười nói:
- Được, gọi ngươi Tắc Thành hiền đệ, vậy ngươi gọi ta Phương Chính sư huynh là được.
Hai người nhìn nhau cười, nhất thời có cảm giác mến tài lẫn nhau.
Huyền Dạ bên cạnh nói:
- Tắc Thành sư đệ, ngươi chọn sai thời gian rồi, mỗi khi đến thời gian này, hai trăm năm một lần, Nguyên Trần Thượng Sư có một cừu gia sẽ đến đây trả thù.
- Nguyên Trần Thượng Sư không muốn cùng cừu gia này là địch, lòng hết sức từ bi, còn không muốn làm thương tổn hắn, liền một mực tránh né, thế nhưng cừu gia kia âm hồn bất tán, dây dưa không rõ.
- Vì vậy đệ tử Tam Nhiên Thiền Sư của Nguyên Trần Thượng Sư liền mời đạo hữu hỗ trợ, hai người Chân Phật tông đều là qua hỗ trợ, đã liên tục ba lần, sáu trăm năm rồi.
Dư Tắc Thành sửng sốt, nói:
- Cừu gia gì lợi hại như vậy, đã dây dưa sáu trăm năm?
Phương Chính nói:
- Có người nói là việc nhà của Nguyên Trần Thượng Sư, người này cũng là Phản Hư Chân Nhất, chẳng qua ở Thiên Phù Đảo này, Thiên Đạo hỗn loạn, pháp trận phá toái, Phản Hư Chân Nhất và Nguyên Anh Chân Quân không có gì khác nhau.
- Người này ngược lại cũng quang minh lỗi lạc, sáu trăm năm qua chỉ cần bị người ngăn cản sẽ lập tức rời khỏi nơi đây, không dây dưa, hai trăm năm sau lại trở lại.
- Chân Phật tông đều được đệ tử Tam Nhiên Thiền Sư của Nguyên Trần Thượng Sư mời đến, sự tình hoàn tất, Đại Lôi Âm tự sẽ mở thông đạo đến hoang dã Vực Ngoại, Chân Phật tông có thể đến đó bắt linh cầm mãnh thú làm tọa giá của mình, ngươi xem Kim Điêu Tiên Hạc của hai người chúng ta đều là bắt được ở Vực Ngoại.
Trong khi bọn họ nói chuyện, lại vang lên một tiếng sấm, sấm này gồm đủ cương nhu, lôi âm vô hạn, nổ tung hết thảy.
Ở trong lôi âm này, Phương Chính tiên sinh đốt chiếc đèn lên, ở trong ánh sáng của ngọn đèn lôi âm tiêu tán.
Kiếm trong tay Huyền Dạ hơi phát quang, tất cả lôi âm tụ tập đến bên người nàng.
Hai người bọn họ có ý vô ý nhìn Dư Tắc Thành, một tiếng sấm vừa rồi Dư Tắc Thành suýt chút nữa bêu xấu, thế nhưng trong tiếng sấm này Dư Tắc Thành nói nói cười cười, giống như lôi này cũng không có phát sinh, hắn ở trong lôi âm này phiên nhiên tự đắc, nhẹ nhàng giống như công tử.
Phương Chính và Huyền Dạ liếc nhìn nhau, hai người không khỏi gật đầu, giỏi thay cho một Diệt Độ Chân Quân, không thấy hắn dùng pháp thuật gì lôi âm này liền tiêu tán, thực sự là cao nhân nha.
Dư Tắc Thành khẽ mỉm cười. Vạn Lôi Tiên nhãn ở trên trán hắn hơi hé mở, tất cả lôi âm đều tiêu tán, bị hấp thu vào trong tiên nhãn, có tiên nhãn này lôi âm gì cũng không có ý nghĩa đối với hắn.
Phương Chính tiên sinh nói:
- Lôi này gọi là Cương Nhu Hợp Âm Thần Lôi, nổi danh Tam Diệt Lôi Âm, chuyên phá những tu sĩ thân thể có chỗ thiếu hụt, quá cương hay quá nhu, chính là một trong hai mươi tám lôi âm.
Dư Tắc Thành gật đầu nói:
- Cương Nhu gồm đủ, thực là thần lôi, thảo nào nơi đây được xưng là một trong Thập Đại Hiểm Địa.
Phương Chính tiên sinh tiếp tục nói:
- Kỳ thực nơi đây được xưng là Thập Đại Hiểm Địa chủ yếu vẫn là một nguyên nhân khác, Tắc Thành hiền đệ ở trong lôi này, ngươi có cảm giác không cách nào khống chế chân nguyên hay không?
Dư Tắc Thành gật đầu, nói:
- Quả thực như vậy.
Phương Chính tiếp tục nói:
- Tu sĩ bình thường đến đây, bị lôi âm này chấn động, nhất thời không cách nào khống chế chân nguyên, ngự kiếm ngự bảo ngự khí toàn bộ trở thành phế thải, cho dù ngồi phi xa ở trong lôi này, phi xa cũng bị chấn động mất tác dụng, từ trên không rơi xuống.
- Trên mặt đất của phù không đảo này, kỳ thú vô số, đại địa hư ảo, cương phong mãnh liệt, không thể phi hành sẽ rất khó đi ra khỏi nơi đây, cho nên nơi này được định là một trong Thập Đại Hiểm Địa.
- Thế nhưng ở đây chỉ cần có tiên cầm làm tọa giá, vậy không có chút nguy hiểm nào, không biết vì sao tiên cầm không thèm để ý chút nào đối với những lôi âm này, cho nên ở đây chỉ cần khống chế tiên cầm liền thông suốt không trở ngại.
Dư Tắc Thành bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Thì ra là thế, đa tạ Phương Chính sư huynh chỉ điểm, thì ra là thế.
Ba người cứ như vậy một đường phi hành, một đường nói chuyện phiếm ngược lại cũng không tịch mịch, dọc trên đường đi lại trải qua nhiều loại lôi âm, thế nhưng ba người lại có chỗ dựa, an toàn vô sự đi qua vô số hiểm trở này, rất nhanh phía trước xuất hiện một tự viện.
Đây chính là Tây Cực Lôi Âm tự, ở trên một ngọn núi tuyệt đẹp, tự viện được xây dựng dựa vào núi, tổng cộng chín lối vào chín lối ra. Trong đó có cửu điện cửu trai cửu đường, kiến trúc tao nhã nhưng khí thế lại sâm nghiêm, kiến trúc thuận theo thế núi, trên lợp ngói lưu ly màu son, ở trên bầu trời phía xa nhìn lại tử quang bao phủ, trông vô cùng hoành tráng xa hoa.
Tự viện này và ngọn núi kia hợp thành một khối, từ xa nhìn lại, thiên phong thổi mạnh, vạn tùng reo vang, quả thật là một nơi thanh nhã.
Hai người Phương Chính khống chế tiên cầm đến đó, từ xa hạ thân hình thu hồi tiên cầm, Dư Tắc Thành ở phía sau bọn họ cũng là như vậy, thu hồi Côn Bằng vào trong thế giới Bàn cổ của mình, kiễng chân nhìn tự viện cao ngất.
Phương Chính mở miệng quát:
- Hạo Nhiên Chính Khí tông Phương Chính, Hỗn Nguyên Kiếm tông Huyền Dạ Chân Quân, Hiên Viên Kiếm Phái Diệt Độ Chân Quân tới hội kiến Tam Nhiên Thiền Sư.
Thanh âm không vang không gắt, thế nhưng vô cùng du dương, chậm rãi truyền khắp thiên địa, truyền vào trong tự viện kia.
Chỉ chốc lát tự viện mở rộng sơn môn, một Hòa thượng đi ra nghênh tiếp, từ xa đã hô:
- Phương Chính đại ca tới rồi, còn có Huyền Dạ muội tử, xem ra lần kiếp nạn này nhất định có thể vượt qua.
Hòa thượng này giọng gầm như sấm, từ xa nhìn lại có chút bộ dạng của cao tăng, cái đầu phải lớn gấp đôi so với người thường. Thế nhưng đầu này không trọc lóc, má tóc mọc lên lởm chởm như một chiếc búa đầu đinh, hai hàng lông mi hình thành một chữ bát lớn, vừa nhìn chính là một Hòa thượng lôi thôi.
Hắn vóc người khôi ngô, nắm tay cực lớn, cánh tay lưu viên, vừa nhìn qua, đây đâu phải cao tăng gì, bất ngờ chính là một anh chàng lỗ mãng du côn vô lại.
Hắn bước nhanh đi tới, lớn tiếng hô, nhất thời Phương Chính nhíu mày, nói:
- Tam Huyễn Thiền Sư, sư huynh ngươi Tam Nhiên đâu?
Hòa thượng kia nói:
- Sư huynh đúng lúc đề thăng Bồ Đề cảnh, không thể không bế quan, việc năm nay do ta chủ trì, hai vị đại sư mau mau mời vào.
Phương Chính tiên sinh chỉ Dư Tắc Thành, giới thiệu:
- Hắn là Hiên Viên Kiếm Phái Diệt Độ Chân Quân, còn đây là nhị đệ tử Tam Huyễn của Nguyên Trần Thượng Nhân.
Phương Chính tiên sinh tiến hành giới thiệu, Dư Tắc Thành và Tam Huyễn Thiền Sư không khỏi nhìn nhau, hai người thi lễ với nhau. Tam Huyễn Thiền Sư nói:
- Diệt Độ? Danh hiệu thật lớn nha.
Dư Tắc Thành cười, nói:
- Bằng hữu ưu ái.
Tam Huyễn Thiền Sư không nói gì, dẫn dắt ba người tiến vào Tây Cực Lôi Âm tự này.
Hôm nay trong tự viện này, chỉ thấy trên tường đều là bích họa ưu mỹ, bích họa này vẽ đều là cố sự Phật gia, nhân vật trong đó rất sống động, chẳng khác nào người sống.
Dư Tắc Thành lần đầu nhìn thấy bích họa này, chậm rãi chìm đắm trong đó, càng xem càng thích, không khỏi kêu lên một tiếng:
- Hay.
Tam Huyễn Thiền Sư bên cạnh nói:
- Đúng vậy, đây đều là bức tranh của sư phụ ta, năm đó sư phụ ta chính là đại nho nổi danh thiên hạ, bích họa này chẳng qua là bức tranh tùy ý vẽ.
Dư Tắc Thành gật đầu nói:
- Vẽ đến đỉnh phong, lập luận sắc sảo, bức tranh đẹp, bức tranh đẹp.
Ở trên bức tường này, dưới bích họa, khắp nơi đều là hoa mai, hoa mai này đều nở ra, trời đông giá rét tiên diệp nở ra, năm cánh hoa, có phấn hồng, trắng, đỏ các loại màu sắc, trông vô cùng thanh nhã, màu sắc và hoa văn tuyệt đẹp, mùi thơm dễ chịu.
Dư Tắc Thành nói:
- Tranh này thực sự là đặc sắc, phối hợp những hoa mai này, thực sự là hài Hòa, thật là quá đẹp.
Nghe được Dư Tắc Thành khen ngợi sư phụ của mình, Tam Huyễn Thiền Sư rất là vui vẻ, đợi đến khi Dư Tắc Thành nói lên hoa mai, sắc mặt của hắn dần dần âm trầm, nói:
- Hoa mai cái gì, đều là đồ bỏ, đều là thứ đáng ghét, mỗi khi nở ra tạo thành một lần kiếp nạn của sư phụ, ta hận không thể diệt trừ toàn bộ hoa mai này, thế nhưng không biết vì sao, diệt trừ bao nhiêu, bọn chúng đều mọc lại bấy nhiêu, nơi này thực là địa phương quỷ quái.
-o0o-