Trực giác của nữ nhân quả thật vô cùng đáng sợ lập tức Dư Tắc Thành như chết trân tại chỗ sau đó thở dài nói:
- Quả thật là như vậy, huynh không gạt muội, giữa ta và nàng ấy từng có lúc nảy sinh tình cảm với nhau, nhưng lúc ấy ta vung tuệ kiếm trảm tình. Bởi vì nếu kéo dài như vậy, ta và nàng ấy sẽ không thể nào theo đuổi Đại Đạo...
Lập tức Dư Tắc Thành giải thích rõ ràng. Lưu Thi Vận nghe xong không nói gì chỉ cúi đầu:
- Muội không hề nảy sinh tình cảm với bất cứ người nào khác, ca ca, còn huynh, huynh...
Dư Tắc Thành lập tức á khẩu nghẹn lời. Lưu Thi Vận lại nói tiếp:
- Không được, muội phải ở cạnh huynh, phải canh chừng huynh thật chặt. Tuy rằng ở nơi này, các vị Kim Đan Chân Nhân có rất nhiều thê thiếp, nhưng muội không muốn, muội không chịu được, muội phải canh chừng huynh...
Những lời này có nghĩa là Lưu Thi Vận đã bằng lòng lời cầu hôn của Dư Tắc Thành, lập tức hắn vui mừng cao hứng cười rộ nhưng băng cảm ứng tâm linh Kiếm Ngã thuật của mình. Dư Tắc Thành phát hiện mấy vị Kim Đan Chân Nhân gần đó đang dùng phi kiếm truyền thư.
Dư Tắc Thành lấy trong ngực áo ra ba viên Xích Diệu Tử Hà đan cùng hai viên Trúc Cơ đan:
- Thi Vận, lần này muội trở về tu luyện hãy uống thuốc này, mỗi viên có thể giúp muội nâng cao một cảnh giới. Sau khi đạt tới Luyện Khí kỳ đỉnh phong, hãy uống hai viên Trúc Cơ đan này, thuốc này mười phần linh diệu, sau khi ăn xong Trúc Cơ ắt thành.
Sau đó hắn lại lấy ra thêm một chiếc Tử Hà Thái Phượng Y một đôi Thiên Khung Chiến Ngoa, một cái động thiên trướng bồng, hai thanh phi kiếm. Dù hắn bán Thiên Khung Chiến Ngoa, nhưng cũng đã chừa lại vài đôi cho mình, sau đó mới nói:
- Đây là Thiên Khung Chiến Ngoa, chiến ngoa tốt nhất, đây là động thiên trướng bồng, muội phòng khi ăn ngủ ngoài trời có cái mà sử dụng. Đây là Tử Hà Thái Phượng Y thiên hạ không còn bao nhiêu chiếc, muội mặc vào đi.
Lúc Dư Tắc Thành nói tới Tư Hà Thái Phượng Y. bất chợt cảm ứng được cách đó không xa có một chút dao động kinh khủng. Cảm giác này chăng khác nào bị mãnh hổ rình mò bị thương ưng theo dõi.
Cảm giác này rất kinh khủng, lại rất quen thuộc, đây là Nguyên Anh Chân Quân, hơn nữa trong lòng Dư Tắc Thành thừa biết người đó là ai. Đó là Mộ Yên Tiên Tử. còn vì sao hắn biết là mụ ta, hắn cũng không biết giải thích thế nào dù sao hắn cũng biết nhất định là Mộ Yên Tiên Tử đang ở gần đó theo dõi mình và Lưu Thi Vận.
Chắc chắn vị Nguyên Anh Chân Quân này đang dùng ảo thuật giấu mình cách đó không xa theo dõi. Lúc Dư Tắc Thành lấy Tử Hà Thái Phượng Y ra lập tức khiến cho mụ ta không kềm nổi cảm xúc của mình mà phát sinh dao động. Bởi vì bảo bối này có lực hấp dẫn chết người với các nữ tu sĩ.
Mộ Yên Tiên Tử quả thật vô cùng đáng sợ, mà đáng sợ nhất không phải là năng lực của mụ. mà là ở lớp da mặt quá dày. Nguyên Anh đối với Trúc Cơ cũng như con voi so với con kiến, nhưng mụ vẫn ẩn thân ở một nơi gần đó lén lút theo dõi Dư Tắc Thành và Lưu Thi Vận, quả thật là con người không biết xấu hổ. Nhưng chuyện trong thiên hạ không có gì mà không có lý do lập tức Dư Tắc Thành toát mồ hôi lạnh. Một khi hắn đối mặt với mụ ta hoàn toàn chính là đối mặt với một con thú khổng lồ không có cách nào chống lại như vậy không thể được.
Lưu Thi Vận nhìn Tử Hà Thái Phượng Y tỏ ra vô cùng kinh ngạc:
- Đây là Tử Hà Thái Phượng Y không phải đâu, muội nghe nói Tử Hà Thái Phượng Y là pháp y đẹp nhất thế giới Thương Khung này. Nó là vô giá, thần tiên cũng khó mua, huynh nói thật sao?
Dư Tắc Thành đáp:
- Hãy tin tưởng ca ca của muội, thế gian này có rất ít thứ mà ta không mua được. Có phải hay không, muội chỉ cần mặc vào là biết...
Lưu Thi Vận nhìn quanh quất, mặt đỏ bừng nói:
- Nơi này không có chỗ nào thay y phục...
Dư Tắc Thành cười nói:
- Không cần thay, muội cứ việc rót chân nguyên vào áo này là đủ.
Lưu Thi Vận mở ra nhìn Tử Hà Thái Phượng Y phượng bay lãng đãng, mây lành lượn lờ không nhịn được buột miệng kêu lên:
- Thật là xinh đẹp.
Dư Tắc Thành nhìn Lưu Thi Vận trong ánh hào quang rực rỡ tay nàng trắng nõn nà, khí chất toàn thân cao quý như u lan cũng không nhịn được nói:
- Muội càng đẹp hơn nữa...
Lưu Thi Vận rót chân nguyên vào Tử Hà Thái Phượng Y lập tức pháp y chợt lóe mặc vào người nàng. Chỉ trong nháy mắt sắc đẹp của Lưu Thi Vận tăng lên gấp mấy lần trước kia chỉ là xinh đẹp rung động lòng người, hiện tại là nghiêng thành đổ nước.
Sau khi mặc Tử Hà Thái Phượng Y vào dường như làm lộ ra thứ gì đó bên trong, lập tức khiến một khí tức kỳ dị xuất hiện, khiến Lưu Thi Vận càng thêm nổi bật thiên tư quốc sắc ngọc cốt băng cơ.
Khí tức nơi Mộ Yên Tiên Tử ẩn nấp xa xa lại bùng lên lần nữa toát ra vẻ ganh tỵ và sát khí lạnh như băng. Lưu Thi Vận khẽ run lên:
- Ca ca, ở đây hơi lạnh, chúng ta đi thôi...
Dư Tắc Thành có thể cảm thấy rõ ràng Mộ Yên Tiên Tử đang do dự không biết có nên ra tay hay không, vì sát khí nơi ấy ngày càng trở nên nồng đậm. Đúng lúc này. có tiếng người huyên náo ở xa xa vọng lại có mười mấy tên mỹ nam tử tay cầm cần câu bằng trúc tới đầm câu cá. Thật ra chúng tới đây cũng chẳng phải là vì câu kéo gì mà vì lúc nãy bọn Kim Đan Chân Nhân đã truyền tin gọi tới, để phá hoại khoảnh khắc chàng chàng thiếp thiếp của Dư Tắc Thành và Lưu Thi Vận.
Nhìn thấy bọn chúng Dư Tắc Thành vui mừng vô kể. quay sang nói với Lưu Thi Vận:
- ở đây đông người quá, chúng ta trở về thôi...
Lưu Thi Vận gật gật đầu. Dư Tắc Thành kéo nàng ngự không bay lên trở về Chung Cực Vô Lượng phong. Sau khi trở về, lập tức có hai nữ đệ tử tới tìm Lưu Thi Vận, mượn đủ lý do khiến nàng không thể chối từ. Dư Tắc Thành cũng đang muốn trở về suy nghĩ một chút, lập tức hai người chia tay. Dư Tắc Thành trở về động phủ của mình.
Dư Tắc Thành ngồi trong phòng suy đi tính lại, rốt cục khoanh chân ngồi xuống, tiến vào thế giới Bàn Cổ khởi động cửa hắc ám vào trong không gian tinh thạch của mình. Hắn bắt đầu gọi Trương Tông Đạo:
- Tiền bối ngài có ở đó không, ta muốn thuê thích khách giết người, giết... à... Nguyên Anh Chân Quân!
Dư Tắc Thành gọi đến lần thứ hai, bức vách trước mặt hắn chợt lóe hình ảnh Trương Tông Đạo hiện ra, y bình tĩnh nhìn Dư Tắc Thành, nói:
- Giết Nguyên Anh Chân Quân ư, đệ cho rằng cũng như giết một con trùng kiến hay sao? Nguyên Anh Chân Quân Nguyên Anh tại thân, vĩnh hằng bất diệt, cần phải tốn biết bao nhiêu công phu, chịu bao mạo hiểm, cần có thù lao rất cao, đệ có biết không? Quả thật chẳng khác nằm mơ ta muốn giết Tiên Nhân, giết Phản Hư Chân Nhất đây. ha ha ha...
Dư Tắc Thành nghe xong chỉ khẽ cười nói:
- Tiền bối, báo giá đi, vẫn Sinh tông các vị lấy giết người mà nhập đạo, xin hãy thực tế một chút đi, đừng nói những lời vô nghĩa nữa. Ta muốn giết Mộ Yên Tiên Tử của Cửu Huyễn Tiên môn cần bao nhiêu linh thạch?
Trương Tông Đạo khẽ cau mày:
- Là mụ điên này sao, ta sẽ báo giá cho đệ. Thứ nhất, mụ là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cảnh giới Thành Anh cao cấp. Giết tu sĩ Nguyên Anh kỳ cảnh giới Thành Anh sơ cấp cần bảy ngàn vạn linh thạch, thêm một cảnh, giới là thêm một ngàn vạn, với cảnh giới mụ ta cần chín ngàn vạn. Thứ hai, mụ là chường môn Cửu Huyễn Tiên môn. Cửu Huyễn Tiên môn là thượng môn, cần năm ngàn vạn linh thạch nữa. Tổng cộng cần mười bốn ngàn vạn linh thạch, với cái giá này ta có thể ra tay.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Đắt quá rồi, Cửu Huyễn Tiên môn là thượng môn không sai nhưng thực lực mỏng yếu, đã suy tàn tại Lư châu này, lại cực kỳ ngang tàng bá đạo, ức hiếp láng giềng, vẫn Sinh tông của tiền bối yểm hộ cho Thiên Nguyên môn cũng là môn phái tại Lư châu này, ta không tin mụ chưa từng ức hiếp qua các vị. Chuyện này cũng tương đương trút giận cho các vị, năm ngàn vạn là được rồi không nên thu nhiều như vậy.
Trương Tông Đạo cười nói:
- Muốn mặc cả cùng ta ư, được, chuyện này đệ nói sai rồi...
Dư Tắc Thành:
Hai người bắt đầu cuộc chiến. Dư Tắc Thành ép giá cùng cực. Trương Tông Đạo giải thích khản cổ, cứ như vậy sau nửa canh giờ rốt cục mặc cả chấm dứt, không giảm được một viên linh thạch nào. Dư Tắc Thành hoàn toàn thất bại.
Dư Tắc Thành thở hồng hộc, quả thật hắn mặc cả không lại Trương Tông Đạo cho nên định bỏ qua ý định này.
Chợt Trương Tông Đạo nói:
- Mặc cả đã thật! Được rồi, bớt cho đệ một chút, đệ phải tham gia vào chuyện này làm mồi nhử, ta sẽ thu đệ một con số tròn trĩnh chính là một phương.
Một phương ý nói một phương thiên địa động phủ cũng chính là mười ngàn vạn linh thạch, một vạn linh thạch thượng phẩm. Dư Tắc Thành biết đây là cái giá cuối cùng, hắn bèn nhìn thoáng qua tài khoản của mình. Buôn bán mấy ngày qua đã đạt tới con số năm ngàn hai trăm sáu mươi ba vạn, nhưng đã hai ngày qua số này không gia tăng nữa. Bởi vì các tu sĩ đã mua hết hàng hóa, hiện tại không ai cần, trong tương lai gần sẽ không xuất hiện bất cứ kỳ tích nào như trước nữa. Ngoại trừ thủy sản cấp Hông Hoang kia còn có thể gia tăng thu nhập, những thứ khác đều không có hiệu quả lợi ích gì
Dư Tắc Thành lại nói:
- Tiền bối, ta chỉ có năm nghìn hai trăm sáu mươi ba vạn linh thạch, có thể ghi nợ chăng, về sau từ từ trả lại?
Trương Tông Đạo lắc lắc đầu:
- Mua bán nhỏ không thể cho nợ được, còn thiếu năm ngàn vạn nữa chúng ta giết người rồi đệ lại bảo không có tiền, đòi tiền không có phải trả mạng lại chúng ta có thể làm mụ điên ấy sống lại được sao? Hơn nữa, dù có thể cho nợ nhưng đệ có thứ gì thế chấp làm tin không?
Dư Tắc Thành nghiến răng nói:
- Ta sẽ bán giá thấp cho tiền bối một ít bảo vật, tiền bối xem có được không? Cực Nguyên Kim Tinh chỉ tính tiền bối giá ba mươi vạn linh thạch một lạng. Tích Vân Trọng Thủy năm vạn linh thạch một giọt, giảm giá một nửa, tiền bối thấy sao?
Dư Tắc Thành đưa ra giá này tiếng là giảm, nhưng thật ra vẫn là cắt cổ. Thật ra những hàng hóa này hắn vẫn có thể thu tiếp tục, Tích Vân Trọng Thủy đã có linh tuyền. muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, không đau lòng chút nào. Cực Nguyên Kim Tinh trong thế giới Bàn Cổ còn cả vạn cân chỉ là chuyện nhỏ.
Trương Tông Đạo nói:
- Có thể, bất quá chỉ có thể tính giá Cực Nguyên Kim Tinh tám vạn linh thạch một lạng. Tích Vân Trọng Thủy tám ngàn linh thạch một giọt cho đệ mà thôi. Với giá này, ta còn có thể chấp nhận...
Nháy mắt đã giảm giá đến tám phẩn mười, nhưng Dư Tắc Thành không buồn mà còn thấy vui mừng, nhưng hắn không để lộ ra ngoài, vẫn giữ vẻ mặt vô cùng đau khổ:
- Giá này quá thấp, cho ta thêm chút nữa đi...
Trương Tông Đạo lắc đầu:
- Thứ này ta thu vào cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi, ta cũng chỉ đánh cuộc một phen, đệ tưởng rằng ta không tốn chút tiền nào sao? Trong hoàn cảnh hiện tại ở Vô Lượng tông. Nguyên Anh đầy khắp, muốn đối phó mụ điên kia chỉ có cách giáng một đòn chí mạng.
- Tối thiểu ta phải mời thêm ba vị Nguyên Anh Chân Quân cùng ta tiến hành uy áp cảnh giới, giáng một đòn chí tử, thắng sống bại chết. Chuyện này phiêu lưu mạo hiểm đến mức nào, đệ cứ tưởng tượng sẽ rõ. Vì chút tiền còm của đệ ta phải liều mạng, đệ còn ở đây mặc cả với ta ư?
Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Được rồi, cứ theo giá này vậy, ở đây ta có bốn bình Tích Vân Trọng Thủy chưa mở ra mỗi bình ngàn giọt, cùng hai mươi cân Cực Nguyên Kim Tinh. Tổng cộng trị giá bốn ngàn tám trăm vạn linh thạch, ta đưa thêm năm ngàn hai trăm vạn nữa, tiền bối thấy được không?
Trương Tông Đạo gật gật đầu:
- Phải bổ sung thêm một điều khoản, trong vòng trăm năm tới, đệ không được bán Tích Vân Trọng Thủy và Cực Nguyên Kim Tinh trong này, nếu không, ta không thể bảo đảm tiền lời của mình.
- Sau trăm năm nói không chừng đệ cũng đã là Nguyên Anh Chân Quân, cũng không sợ gì ta nữa, lúc ấy đệ muốn bán cứ việc bán.
- Ngoài ra ở thế giới bên ngoài, đệ muốn bán bao nhiêu cứ việc, bất quá không được thấp hơn giá sáu mươi vạn linh thạch một lạng Cực Nguyên Kim Tinh, mười vạn linh thạch một giọt Tích Vân Trọng Thủy. Thế nào, có thể chấp nhận được chăng?
Chuyện đã đến nước này không còn đường nào khác. Thị trường bên trong Vô Hình Ám Ma tông này đã bão hòa, bán hay không cũng không có bao nhiêu ích lợi. Còn ở phường thị thế giới bên ngoài, bán mắc hay rẻ là do mình. Hàng hóa có bán hay không cũng không làm chết người, nhưng một ngày không diệt trừ lão yêu bà kia, chắc chắn sẽ có lúc mình cũng bị mụ ta xử lý, hãy giải quyết vấn đề trước mắt cái đã...
Dư Tắc Thành gật đầu:
- Được, ta chấp nhận. Hẳn là tiền bổi có thể yên tâm về danh dự của ta, ta đắc tội với lão yêu bà kia chính là vì không muốn lấy hàng hóa bán ra trong này hiếu kính mụ cho nên mới xảy ra cừu hận như vậy.
Tuy rằng còn cách sự thật một khoảng xa xa nhưng cũng không sao...
Trương Tông Đạo nói:
- Được, ký kết hiệp ước đi, đây là Thiên Lý Thông Tấn phù bảy ngày sau ta sẽ đùng nó để liên hệ với đệ.
Dư Tắc Thành hỏi lại:
- Còn phải chờ bảy ngày nữa sao?
Trương Tông Đạo nói:
- Bày ngày đã là thời gian tối thiểu, ta còn phải đi tìm đồng bọn ở Miêu Sương, thời gian chạy tới chạy lui đã mất vài ngày. Sau đó ta còn phải tìm nơi bày trận, thiết kế phương án, bảy ngày sau chỉ mới là liên hệ với đệ mà thôi.
- Đệ cho rằng giết Nguyên Anh Chân Quân là giết gà ư? Nếu giết không chết mụ. Phong Sư sư tổ của các người là nhân tình của mụ, ắt sẽ liều mạng hỗ trợ. Lão cũng điên, là Kiếm phong tử cũng chưa biết là ai chết, đây hoàn toàn là liều mạng cùng may mắn.
- Nếu không phái Cực Nguyên Kim Tinh và Tích Vân Trọng Thủy của đệ khác với những người khác, dường như tinh thuần hơn nhiều, ẩn chứa nguyên lực kỳ dị ta cũng không nhận mối làm ăn này.
Trương Tông Đạo truyền tống cho Dư Tắc Thành một miếng vảy rồng có thể tiến hành thiên lý truyền âm, sau đó kết thúc liên lạc.
Dư Tắc Thành nhìn tài khoản mình lúc này chỉ còn lại con số sáu mươi ba vạn, không khỏi thở dài một tiếng. Linh thạch này tới mau đi cũng mau nháy mắt mình biến thành phú ông, nháy mắt lại trở thành kẻ nghèo kiết xác. Thôi kệ, cứ coi như của đi thay người...
Dư Tắc Thành tự an ủi mình như vậy, đời ai mà chẳng ba chìm bảy nổi, chuyện này cũng hết sức bình thường, không quan trọng. Người còn mộng vẫn còn, trời sinh ra mình có tài như vậy, ắt sẽ có chỗ dùng, tiền của mất đi ắt sẽ có ngày lấy lại.
Lúc nãy Trương Tông Đạo có nói Cực Nguyên Kim Tinh và Tích Vân Trọng Thủy của mình dường như đã được tinh luyện qua, xem ra cất giữ Cực Nguyên Kim Tinh trong thế giới lửa. Tích Vân Trọng Thủy dưới hồ. dần dần phát sinh hiệu quả. Tóm lại ắt chúng có chỗ độc đáo, nếu không Trương Tông Đạo chắc chắn sẽ không chịu.
Dư Tắc Thành trở về thể giới Bàn cổ lấy Tích Vân Trọng Thủy cho vào bình, cân Cực Nguyên Kim Tinh chuẩn bị giao cho Trương Tông Đạo. Hắn ngẫm nghĩ một chút, sau đó tiện tay cầm lấy một viên đá trước kia nhặt trong u Minh giới, sau đó truyền tống vào Hắc Ám Điện đường.
Dư Tắc Thành tiếp tục liên hệ Trương Tông Đạo. truyền tống hàng hóa của mình cho y, tiện tay truyền tống cả viên đá nhặt ở u Minh giới:
- Tiền bối, đây là bảo vật mà ta nhặt được lúc phát hiện Cực Nguyên Kim Tinh, được người ta bảo tồn rất kỹ. Ta cũng không biết nó là thứ gì tặng cho ngài vậy.
Sau khi truyền tống vật phẩm xong. Trương Tông Đạo cầm lấy viên đá quan sát một lúc sau đó mới nói:
- Chỉ là loại đá vứt đi ở u Minh giới, bên ngoài phường thị có bán có thể lấy quỷ khí ra trong đó, giá một vạn linh thạch một ngàn vạn cân. Thấy đệ có lòng như vậy, ta sẽ cất giữ.
Dụng ý của Dư Tắc Thành tặng đá cho Trương Tông Đạo chỉ là đọ giá. Trương Tông Đạo dứt lời bèn tiện tay vứt sang bên xem ra là loại đá vứt đi thật.
Trò chuyện kết thúc. Dư Tắc Thành vào cửa hàng của mình, hủy bỏ tất cả Cực Nguyên Kim Tinh và Tích Vân Trọng Thủy đang rao bán. Hiện tại mình chỉ còn bán mỗi loại thủy sản thông thường, thủy sản cấp Hồng Hoang đã bán sạch, những thứ khác cùng hết.
Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, sau đó đổi tên cửa hàng của mình thành Thủy Sản quán, buông tiếng thở dài. Thật ra Dư Tắc Thành vẫn còn đường khác để kiếm linh thạch, tỷ như bán tiên tửu Cực Lạc Thiên, bán Diễm Tâm thạch... nhưng một cân Cực Lạc Thiên bất quá chỉ năm mươi linh thạch trung phẩm, hắn đã quen mua bán mỗi lần vài chục vạn linh thạch, giờ quay đầu lại buôn bán vài chục linh thạch trung phẩm như vậy, ôi thôi chán nản...
Thật ra Dư Tắc Thành vẫn có thứ tung ra bán là lập tức thu một số linh thạch không nhỏ, tỷ như Không Ma Kinh, hay tấm bia đá nghi ngờ là Thiên Ma Sách, còn có Hỗn Nguyên Tử Kim Đồng. Nhưng mấy thứ này không thể để lộ ra ngoài, Bởi vì chỉ cần lộ ra một chút, hắn chắc chắn phải chết không sai.
Hiện tại tài khoản Dư Tắc Thành còn sáu mươi ba vạn linh thạch, con số này bên ngoài nhiều đến kinh người, nhưng ở trong này chẳng đáng là gì. Dư Tắc Thành chỉ có thể than dài, rời khỏi thế giới Hắc Ám Điện đường, trở về thế giới Bàn Cổ.
Nhìn thủy sản trong hồ nước. Dư Tắc Thành ban ra mệnh lệnh:
- Điều chỉnh lại phương pháp nuôi dưỡng, thu nhỏ diện tích nuôi thủy sản bình thường lại còn một nửa. phần diện tích và linh khí dư ra dồn sang nuôi dưỡng thủy sản cấp Hồng Hoang.
Lập tức thế giới nước bắt đầu biến hóa, có khu nhỏ lại. có khu lớn ra.
Dư Tắc Thành đi đến gần chỗ Côn Bằng, lập tức nó bắt đầu nhảy múa lấy lòng, đây là kết quá thế giới nước dạy dỗ. Dư Tắc Thành nhìn Côn Bằng từ trước tới nay không lớn thêm một chút nào. nói:
- Huynh đệ, nuôi ngươi hết sức phí tiền, ngươi mau lớn thật, lớn tới nỗi ta phải mang ngươi đi bán kiếm một món tiền to, cũng coi như không uổng công nuôi dưỡng ngươi bấy lâu nay...
Dư Tắc Thành còn chưa dứt lời, lập tức Côn Bằng biến sắc, sau đó chui sâu xuống nước, dường như đang chạy trốn Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành lắc đầu nhìn theo, thầm tính toán xem nên làm thế nào để thu lợi tối đa từ Côn Bằng này.
Bất chợt Côn Bằng nổi lên mặt nước, dâng cho Dư Tắc Thành một vật.Vật mà Côn Bằng dâng lên lập tức bị thế giới Bàn cổ hút ra khỏi hồ nước. Đó là một quả cầu pha lê to bằng nắm tay trong suốt óng ánh.
Thật ra cùng không phải là quả cầu pha lê, mà là tinh hoa Hơi nước ngưng kết thành vật chất, dường như lượng nước trong cả hồ rộng vạn mẫu tụ tập lại hợp Thành quả cầu này vậy.
Dư Tắc Thành giật mình nhìn thủy cầu này không biết vật đó là thứ gì vì sao sau khi Côn Bằng dâng ra cho mình, thần sắc nó lập tức trở nên mệt nhọc như vậy. Hiện tại nó đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, dường như hao hết nguyên khí không còn chút sức lực nào.