Ếch thập giai này có bộ dạng vô cùng hung hãn. có thể tùy cơ chặt đứt một loại pháp tắc Thiên Đạo của kẻ địch nghe tiếng chuông trước đó trong vòng ba lần hô hấp.
Sau khi cắt đứt pháp tắc Thiên Đạo, còn có thể tiến hành che lấp trong thời gian một trăm tám mươi lần hô hấp, ngoài ra không còn biến hóa gì khác.
Một trăm tám mươi lần hô hấp đã là rất mạnh. Kiếm tu chiến đấu sinh tử chỉ trong nháy mắt. không cần tới thời gian dài như vậy. Có được tiên bảo này, Dư Tắc Thành đối phó Phản Hư Chân Nhất vô cùng thoải mái.
Hơn nữa lợi ích lớn nhất của tiên bảo này chính là dung hợp. Sau khi luyện thành. Dư Tắc Thành mới biết Chấn Đạo Chung này có thể dung hợp vào Diệt Pháp Kim Đăng của mình. Sau khi Diệt Pháp Kim Đăng hóa thành tiên bảo thập giai, sẽ trở thành một chiếc giá treo đèn có bảy tầng, có thể chứa được bảy món pháp bảo, lúc ấy Chấn Đạo Chung có thể chui vào một tầng của giá treo đèn kia, hợp thành một bảo.
Dư Tắc Thành hết sức vui mừng, tiếp tục tế luyện Vô Gian Thái Điệp.
Nhưng lần này Dư Tắc Thành thất bại, Vô Gian Thái Điệp là do không gian lúc sinh lúc diệt hóa thành, chỉ cần tiếp xúc với đối phương là có thể kéo đối phương vào trong thế giới Tiểu Thiên lúc sinh lúc diệt, sau đó lập tức sụp đổ. Đây là Tiên cổ hủy diệt hùng mạnh, hoàn toàn không thể tế luyện thành tiên bảo.
Cuối cùng thất bại, nhưng may mắn là trứng của Vô Gian Thái Điệp vẫn còn đó, tuy rằng vĩnh viễn không có khả năng ấp trứng, nhưng bề ngoài của nó không hư hại gì, nhìn vẫn hoàn hào như ban đầu.
Dư Tắc Thành không muốn tế luyện Bất Diệt Tâm Tàm, Tiên cổ này hoàn toàn có thể tặng lại cho hậu bối đệ tử của mình. Có được bảo này, hậu bối đệ tử mình có thể tu luyện Chuyển Sinh Minh Vương Quyết, như vậy một ngày chết được chín lần. Cho dù không có mình ở Hiên Viên kiếm phái, nhưng có được một nhân vật mạnh mẽ như vậy, cũng có thể phòng ngự kiên cường.
Trận chiến vừa rồi, Dư Tắc Thành chiến đấu vô cùng khoái chí. đột nhiên trong lòng hắn này sinh ước vọng, chính là muốn tới Tiên Giới một chuyến xem sao. Địch nhân vừa rồi bất quá chỉ là cảnh giới Tiên Nhân, đã hùng mạnh tới mức như vậy, chư tiên trên Tiên Giới còn hùng mạnh tới mức nào, có bao nhiêu đối thủ có thể đánh cùng mình một trận?
Dần dần thế giới Thương Khung này đã không còn thỏa mãn Dư Tắc Thành. Tiên Giới... tới Tiên Giới xem thử... ý nghĩ này không ngừng xuất hiện trong lòng hắn.
Nên rời khỏi thế giới này, đáng tiếc Chu Câu Tử của mình đã bị lỗ đen của đối phương nuốt chửng, không biết đi đâu mất. còn có thể trở về được hay không, chuyện này phải trông vào cơ duyên.
Phải đi thôi, không biết lần chiến đấu này sẽ mất bao nhiêu thời gian...
Đột nhiên Dư Tắc Thành phát hiện, mình không có cách nào rời khỏi thế giới này. Khi tới đây, đối phương xây dựng thông đạo Thời Không, lúc này thông đạo ấy đã không còn nữa.
Bất quá Dư Tắc Thành cũng không lo lắng, hắn chậm rãi tìm lại vị trí mà trước đây hắn đã tiến vào thế giới này. Tuy rằng sau quá trình chiến đấu, xung quanh đã là một mảnh hoang tàn. nhưng vẫn có thể tìm lại được vị trí đại khái.
Dư Tắc Thành tìm tới nơi đó, lặng lẽ vận chuyển Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, quát lớn:
- Thấu Không Việt Giới Hỗn Nguyên Đại Thần Niệm thuật, mờ cho ta, thông đạo, hiện!
Thần niệm ào ào tuôn ra như nước lũ, rất nhanh trước mặt Dư Tắc Thành xuất hiện tầng tầng bạch quang, ánh sáng trắng toát chói mất.
Năm xưa sư phụ truyền thụ Thấu Không Đại Thần Niệm thuật này đã nói, các vị tiền bối Tiên Nhân sử dụng nó có thể tùy ý vượt giới. Năm xưa Hoằng Tiêu Tổ Sư cũng dựa vào thuật này xuyên qua được Thời Không chấn động mà người khác không thể xuyên qua. Mình nhất định cũng có thể dựa vào nó mà trở lại thế giới Thương Khung.
Thấu Không Đại Thần Niệm thuật tỏa ra bốn phương tám hướng, vô cùng vô tận, trải rộng hàng ngàn hàng vạn dặm.
Chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành nhanh chóng tập hợp vô số thần niệm này vào một điểm. chính là vị trí mà mình đã tới đây. Hắn tụ tập dao động của hàng ngàn hàng vạn thần niệm Thấu Không Đại Thần Niệm thuật này lại.
Trong vị trí mơ mơ hồ hồ kia, đột nhiên Dư Tắc Thành cảm nhận được cảm giác vô cùng quen thuộc, một mối liên hệ xuyên qua Thời Không, một thế giới Thời Không xuất hiện trong lòng Dư Tắc Thành.
Thần niệm thình lình bạo phát, với tốc độ khó lòng tường tượng cùng uy thế dời non lấp bể, tấn công về phía điểm cảm ứng tâm linh kia.
Thần niệm cấp tốc ào tới, tụ tập vào một điểm, rất nhanh dao động mạnh mẽ như núi đổ truyền tới.
Thiên địa chấn động, thần niệm khổng lồ ào ạt tuôn ra, trước người Dư Tắc Thành lại hóa thành tầng tầng bạch quang, không gian lõm xuống, phát ra ánh sáng trắng vô hạn.
Dư Tắc Thành tiến về phía trước một bước, tiến vào không gian hư ảo kia. Lập tức Thời Không vận chuyển, cả thể xác lẫn tinh thần Dư Tắc Thành cũng hóa thành một đạo thần niệm, xuyên qua hư không đi về phía xa.
Vô số mảnh vỡ không gian bay qua trước mất, vô số lưu quang lóe lên. Lúc này Dư Tắc Thành chỉ cảm thấy thân thể mình nhẹ bỗng, mình vừa xuất hiện trong một thế giới khác.
Đây là một sơn cốc vô cùng trống trải, xa xa là ngọn núi cao ngất trong mây.
Hiện tại trời đang là ban đêm, một vầng trăng tròn treo cao, sao trời điểm điểm. Ánh trăng như nước chày tràn khắp mặt đất, nhuộm thắm cây cối hoa cỏ, đất đá. Dưới ánh trăng bàng bạc, quang cảnh xung quanh tuyệt diệu khó tả bằng lời, quét mất nhìn quanh chẳng khác nào như ào mộng.
Một hồ nước rộng bao la, nước xanh biêng biếc, trên mặt hồ là hành lang uốn khúc dẫn ra một nhà thủy tạ giữa hồ. Hoa sen nở rộ khắp hồ, lá sen to tròn như mặt bàn, đóa đóa đỏ rực, hương thơm sực mũi.
Không biết đây có phải là thế giới Thương Khung hay không... Dư Tắc Thành lặng lẽ nhìn thiên địa xung quanh, sau đó ngẩng đầu nhìn sao trời điểm điểm.
Đúng vậy, chính là thế giới Thương Khung, nhìn vô số chòm sao quen thuộc, Dư Tắc Thành gật gật đầu. đúng là thế giới Thương Khung rồi.
Đột nhiên một tiếng ong trong trèo vang lên bên cạnh Dư Tắc Thành. Chu Câu Tử trước đó bị lỗ đen nuốt chửng thình lình xuất hiện bên cạnh hắn. bay lượn nhảy nhót xung quanh hắn.
Dư Tắc Thành bật cười, lập tức thu hồi Chu Câu Tử. Thì ra là như vậy, chút cảm giác quen thuộc khi nãy xác định tọa độ nơi này, thì ra chính là Chu Câu Tử.
Chu Câu Tử bị lỗ đen của đối phương nuốt chửng, không biết vì sao trở về thế giới Thương Khung. Nhờ vậy Dư Tắc Thành mới có thể trở lại thế giới Thương Khung, quả thật là mỗi một bữa ăn. ngụm nước đều do tiền định.
Trở về là tốt rồi, chỉ có điều không biết đây là nơi nào, không biết trận chiến vừa rồi đã trải qua bao lâu.
Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua sơn cốc phồn hoa này. Bảo địa như vậy, ắt có tu sĩ ở đây.
Hắn bèn phóng xuất uy áp của mình, để thu hút tu sĩ ở nơi này.
Quả nhiên xa xa kiếm quang chợt lóe, có một Kim Đan Chân Nhân nhẹ giọng lên tiếng nói:
- Chẳng hay là vị tiền bối nào giáng lâm, Kim Hi tông Kim Thần Chân Nhân xin có lễ.
Một Kim Đan Chân Nhân xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành, cung kính thi lễ. Kim Thần Chân Nhân tu luyện đã một trăm năm mươi năm. ba mươi tuổi Trúc Cơ, tám mươi tuổi Kim Đan. là đệ nhất Cường giả của Kim Hi tông. Năm xưa được xung là Thập Đại Tân Tú của Viêm châu, trong lòng vô cùng kiêu ngạo, từ đó về sau tiên lộ đoạn tuyệt.
Dù bảy mươi năm trước y đã thăng tiến cảnh giới Kim Đan. nhưng từ đó về sau không thể nào tiến thêm bước nữa. kẹt ở cảnh giới Tâm Động hàng chục năm qua.
Y đã hoàn toàn tuyệt vọng, trong lòng cho rằng cảnh giới Kim Đan chính là điểm cuối của mình.
Hôm nay dường như có Cường giả tới đây, y bèn tiến ra nghênh đón. Nhìn thấy tu sĩ trước mặt tuy rằng không thi triên pháp thuật, nhưng uy áp toát ra hơn xa mình, chăng lẽ đây là Phản Hư Chân Nhất?
Thiếu niên tu sĩ trước mặt lơ lửng trên không ba thước, không sử dụng bất cứ pháp thuật pháp bảo nào, hết sức tự nhiên, phiêu hốt như tiên.
Dường như hắn là chủ nhân của thiên địa này, thiên địa nguyên khí dường như triều bái đành lễ chủ nhân, tụ tập về phía hắn. Ngay cả ánh trăng cũng dường như tập trung vào người hắn.
Càng nhìn. Kim Thần Chân Nhân càng khâm phục, cung kính nói:
- Tiền bối, xin hỏi có chỗ nào cần vãn bối ra sức hay chăng?
Dư Tắc Thành đáp:
- Ta chỉ là vô ý tới đây, xin hỏi đây là nơi nào?
Kim Thần Chân Nhân
- Đây là sơn môn động phủ của Kim Hi tông, một trong ba ngàn tả đạo, nằm ở Viêm châu, địa vực cổ Tần...
Kim Thần Chân Nhân cẩn thận nói ra những điều mình biết, tỏ ra tôn trọng đối phương chẳng khác nào sư trường của mình.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, biết được vị trí là tốt rồi, sau đó tiện tay ném cho Kim Thần Chân Nhân một viên linh thạch thượng phẩm, nháy mắt bay lên, bay về phía địa vực Thiên Nam.
Kim Thần Chân Nhân đón lấy viên linh thạch kia, không ngờ là Thiên Triều thạch quý hiếm, trị giá mười vạn linh thạch.
Nhìn theo bóng dáng Dư Tắc Thành vừa mất hút, nhớ tới khí thế tự nhiên vô thượng của hắn. lực Thần Uy vô thượng của hắn. đột nhiên bình cảnh mà Kim Thần Chân Nhân mắc kẹt suốt bảy mươi năm qua chợt vỡ tan, khiến y đột phá cảnh giới Tâm Động sơ cấp. Hơn nữa một ý nghĩ xưa nay chưa từng có nảy sinh trong lòng:
- Ta cũng phải nỗ lực, ta cũng muốn được như vậy, muốn có tiên uy như vậy, mới không sống uổng phí đời này.
Một tâm nguyện, một ước vọng mới đã nổi lên trong lòng Kim Thần Chân Nhân, có lẽ tương lai sẽ sinh ra một cao thủ hùng mạnh.