Lão gia gia khoa trương bốc phét một phen, đưa Vương Thư Nguyên lên tận mây xanh, thấy y có vẻ tự đắc bèn chuyển đề tài:
- Bất quá gần đây kiếm pháp Dư Tắc Thành đã đạt tới đại thành, hắn lại lãnh ngộ ra kiếm ý mới, Kiếm Ý Hư Vô, Kiếm Ý Luân Hồi, Kiếm Ý Như Thiên, Kiếm Ý Quang Âm. tất cả bốn loại, e rằng...
Vương Thư Nguyên ngất lời:
- Ta không sợ, ta có Kiếm Ý Hỗn Độn. hiện tại không còn như trước nữa, không phải hắn sử dụng Âm Dương Hóa Hỗn Độn gì đó là có thể phá giải. Bất kể hắn có được kiếm ý gì, ta cũng sẽ đánh bại hắn.
Lão gia gia lại nói:
- Đúng, đúng vậy... Bất quá để đề phòng hắn lợi dụng cơ hội thủ thắng ngươi, ta có thể truyền cho ngươi kiếm thuật vô thượng của Kiếm Lão Nhân, ngươi có thể thông qua kiếm thuật này...
Vương Thư Nguyên ngắt lời:
- Không cần, ta có Kiếm Ý Hỗn Độn là đủ, không cần học thêm kiếm thuật cái rắm gì nữa.
Lời của Vương Thư Nguyên vô cùng kiên quyết, khiến cho lão gia gia không nói được gì thêm. Nó tô ra tức tối vô cùng, thầm đoán có lẽ thời thế đã thay đối. Trước kia vô số người phải cầu mình, hiện tại bị cự tuyệt liên tiếp, thật là kỳ quái... Tiểu tử, ta nguyền rùa ngươi, tốt nhất là ngươi bị Dư Tắc Thành đánh bại, như vậy ta sẽ càng dễ dàng lừa gạt tiểu tử ngươi hơn...
Vương Thư Nguyên tin tường tràn trề, sau khi trở về Hiên Viên kiếm phái bèn đi thẳng tới Thiên Đạo phong.
Lúc này Dư Tắc Thành đã chuẩn bị xong xuôi hết thày, sắp sừa kích hoạt Tiên Tần Tầm Linh Phong tìm kiếm Lưu Thi Vận, đột nhiên nghe báo có khách tới.
Dư Tắc Thành nhìn lại, thì ra là Vương Thư Nguyên, Dư Tắc Thành khẽ cau mày, nhất định y tới tìm mình không phải chuyện tốt lành gì.
Quà nhiên Vương Thư Nguyên gặp Dư Tắc Thành không nói nhiều lời, lập tức khiêu chiến với hắn. hai bên tới diễn võ trường đánh một trận.
Dư Tắc Thành đang có chuyện gấp, không có lòng dạ nào đối chiến, cho nên tìm đù mọi cách thoái thác:
- Sư đệ, ta đang bận chút việc, để sau khi trở về, hai ta sẽ đối chiến có được chăng?
Vương Thư Nguyên nở nụ cười ngạo nghễ:
- Sư huynh, huynh sợ rồi sao, vậy cũng tốt, sau khi huynh trở về, chúng ta sẽ đánh một trận, đệ sẽ chờ huynh. Đệ có thừa thời gian, huynh cứ chuẩn bị đi.
Cũng như Vương Thư Nguyên xem đánh bại Dư Tắc Thành là nhiệm vụ của mình. Dư Tắc Thành cũng tuyệt đối không để Vương Thư Nguyên chiếm thượng phong.
Dư Tắc Thành nhìn thoáng Vương Thư Nguyên, hiện tại nhìn y thanh tịnh như ngọc lưu ly, không nhiễm bụi trần, chính mà không tà, sáng mà không chói, hết sức tinh thuần. Toàn thân y từ trong ra ngoài đều tràn ngập khí Hỗn Độn. đã tu luyện hoàn thành bốn giai đoạn hóa ngũ tạng, dung lục phủ, luyện bì cốt, tiêu huyết nhục, đạt tới trạng thái đinh phong, không khôi sững sờ kinh ngạc.
Dư Tắc Thành thấy Vương Thư Nguyên đạt tới trạng thái viên mãn như hiện tại, không khôi chiến ý nối lên dào dạt. bèn nói:
- Được rồi, chúng ta sẽ đánh một trận. Bất quá sau trận chiến này ta bận việc, không thể đánh với đệ thêm được nữa.
Vương Thư Nguyên gật gật đầu:
- Cảm tạ sư huynh.
Hai người tới diễn võ đạo tràng của Thiên Đạo phong, kích hoạt các loại cấm chế, lập tức ào ánh phân thân của hai người xuất hiện trong thế giới ào cảnh.
Lần này Dư Tắc Thành chọn chiến trường là một vùng biển cả, cuộn sóng ngập trời, hắn muốn đánh một trận cùng Vương Thư Nguyên tại nơi này.
Trong lúc vô tình. Dư Tắc Thành chọn thời điểm sáng sớm. Xa xa phía Đông, mật trời đõ ối dâng lên khôi mật biển, toát ra vạn đạo kim quang, soi sáng những cơn sóng chập chùng của biển. Quang cảnh tuyệt đẹp, khiến cho người ta không thể phân biệt đâu là nắng, đâu là biển, chỉ thấy một màng sáng chói rạng ngời, vô cùng ấm áp.
Dư Tắc Thành quan sát Vương Thư Nguyên, hiện tại Vương Thư Nguyên thật sự khác trước rất xa. Áo đen tóc đen. dài quá thắt lung, mất sao mày kiếm, hai mất như hai hồ nước sâu thẳm, tuy rằng sáng nhưng trống vắng. Da y trắng nõn như ngọc thạch, toàn thân chỉ có hai màu đen trắng, toát ra vẻ cao ngạo lạnh lùng khôn tà.
Dư Tắc Thành nói:
- Sư đệ, đệ thật là cố chấp, cho dù thắng được ta thì đã sao?
Vương Thư Nguyên nhìn Dư Tắc Thành:
- Có thể đánh bại huynh chính là mục đích học kiếm của đệ hiện tại, xin huynh hãy đánh một trận thăng tay, cho đệ tròn tâm nguyện của mình.
Lúc này thái dương đã hoàn toàn ra khòi mặt biển, nháy mất hào quang vạn đạo chiếu khắp nơi nơi. Ánh nắng vàng rực rỡ nhuộm thẳm mật biển, biển vàng trời đõ làm nổi bật lẫn nhau.
Đây là khoảnh khắc trận chiến sắp sửa bất đầu. hai luồng kiếm quang bùng lên trên biển cả. kiếm quang này thậm chí còn rực rỡ chói sáng hơn cả thái dương kia.
Kiếm quang hai bên va chạm nhau, lập tức nổ vang rền như sấm, âm ba rất lớn chấn động nước biển, hình thành những con sóng ngập trời, trong phạm vi trăm dặm biển cả, hình thành những cơn sóng thần hung hãn.
Kiếm quang bay múa, hai người đại chiến kịch liệt trong diễn võ trường, vô số hào quang chớp lóe, thiên địa biến dị.
Dư Tắc Thành phát ra một kiếm, mang theo sát khí lạnh lùng nghiền nát hết thày, như sét giăng chớp giật công kích Vương Thư Nguyên.
Vương Thư Nguyên cũng đáp lại một kiếm, chín đạo kiếm quang Hỗn Độn nối liền trời đất bay ra, lộ ra khí thế kinh người. Vô số khí Hỗn Độn đen ngòm óng ánh kết thành một kiếm tuyệt sát, rợp cả đất trời.
Hai người đại chiến bất phân thắng bại, Dư Tắc Thành trong lòng nôn nóng, không muốn chậm trễ thời gian.
Nháy mất trên người hắn phát ra kiếm ý vô thượng kiếm không còn nhưng lòng này còn, Kiếm Ý Như Thiên.
Hắn khẽ phất tay một cái, không thấy phi kiếm hay kiếm quang bay ra, chỉ có một đạo bạch quang như sương như khói bay ra.
Trong khoảnh khắc này chỉ còn lại đạo bạch quang này ngạo nghễ giữa không trung, giống như tia nắng sớm mai, như ánh chiều tà, trong vẻ mềm mại ẩn chứa lực lượng hùng hậu. Kiếm Ý Như Thiên đầy tròi mà đến. lập tức Vương Thư Nguyên cảm nhận được rõ ràng kiếm ý như triều, kiếm ý như sơn. kiếm ý như hài, kiếm ý như ngục, Kiếm Ý Như Thiên.
Vương Thư Nguyên buông tiếng than dài:
- Đệ chờ giờ phút này đã lâu, hãy xem Kiếm Ý Hỗn Độn của đệ!
Trong lúc Vương Thư Nguyên còn đang nói, thân thể y lập tức bị kiếm ý khôn cùng của Dư Tắc Thành bao phủ. Lập tức không trung chỉ còn một màng hào quang sáng trắng, hào quang này có thể hủy diệt hết thày.
Nhưng giữa kiếm quang sáng chói hủy thiên diệt địa này, thình lình xuất hiện một trụ sáng toát ra linh quang màu đen kỳ dị, trái ngược hãn với kiếm quang sáng chói kia, chợt lóe chợt tất, chính là Kiếm Ý Hỗn Độn của Vương Thư Nguyên.
Sau khi Vương Thư Nguyên thua dưới kiếm Dư Tắc Thành, khổ tu tôi luyện, mượn Hỗn Độn Thánh Ma công cảm ngộ cả cuộc đời mình, rốt cục cũng đã lãnh ngộ kiếm ý vô thượng này.
Kiếm Ý Hỗn Độn này đại biểu cho lý tường, ý chí. thậm chí cả linh hồn của Vương Thư Nguyên. Bên trong Kiếm Ý Hỗn Độn này, vạn vật phân hủy, quay về với Hỗn Độn hư vô, hóa thành lực Huyền Minh Hỗn Độn.
Dưới Kiếm Ý Hỗn Độn này, bất kể là kiếm ý như nước, hay kiếm ý như nhạc, kiếm ý như ca, kiếm ý như ngục, Kiếm Ý Như Thiên, toàn bộ tiêu tan thành lực Hỗn Độn.
Lực Hỗn Độn này khuếch trương vô hạn, nháy mất biến Kiếm Ý Như Thiên của Dư Tắc Thành trở thành Kiếm Ý Hỗn Độn của Vương Thư Nguyên, sau đó kiếm ý vô biên đánh ập tới Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành tô ra vô cùng sửng sốt. chẳng trách Vương Thư Nguyên có san khiêu chiến với mình, thì ra y đã tìm được kiếm ý của mình, phá giải Kiếm Ý Như Thiên. Bất quá đây cũng là bình thường, mấy năm khổ tu mà không được chút thành tích nào, vậy không còn gì để nói.
Dư Tắc Thành mim cười, theo truyền thuyết từ thời viễn cổ, thiên địa Hỗn Độn, sau vô số năm. quang âm như nước, từ trong đó sinh ra Bàn cổ, hủy diệt Hỗn Độn.
Theo như truyền thuyết, Kiếm Ý Quang Âm của mình thích hợp phá giải Kiếm Ý Hỗn Độn này.
Dư Tắc Thành vừa định sử dụng Kiếm Ý Quang Âm. chợt nghe Lão Thất lên tiếng nói:
- Báo Thống lĩnh Đại nhân, phát hiện ra lực Hỗn Độn đồng nguyên với thế giới Bàn cổ, xin cho phép ta hấp thu lực Hỗn Độn này để bổ sung cho màn sương đen Hỗn Độn. Như vậy sẽ có ích lợi khôn cùng cho thế giới Bàn cổ tiến hóa.
Hiện tại màn sương đen Hỗn Độn có trong thế giới Bàn cổ là do Hỗn Độn Thánh Thạch của Vương Thư Nguyên năm xưa chuyển hóa mà thành. Bàn thân lực Hỗn Độn của Vương Thư Nguyên sử dụng cũng có nguồn gốc từ Hỗn Độn Thánh Thạch kia, hai bên cùng là một thể, tự nhiên đồng nguồn.
Sỡ dĩ lúc trước thế giới Bàn cổ có thể nuốt lấy thế giới Thiên Nhất Chân Thủy, cũng nhờ màn sương đen Hỗn Độn góp phần quan trọng trong đó. Có màn sương đen Hỗn Độn. thế giới Bàn Cổ sẽ vượt qua định luật thông thường, có thể tiếp tục tiến hóa, cho nên Lão Thất mới đề nghị hấp thu.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Được rồi, ngươi cứ việc hấp thu. dù sao đây cũng chỉ là diễn võ đạo tràng, hết thày sinh tử chỉ là ào giác.
Lập tức tiêu ký thế giới Bàn cổ trước ngực Dư Tắc Thành phát ra hào quang vô tận, Kiếm Ý Hỗn Độn của Vương Thư Nguyên lập tức bị hào quang này hấp thu, tất cả dung nhập vào màn sương đen Hỗn Độn còn sót lại bốn thành trong thế giới Bàn cổ.
Tốc độ hấp thu càng ngày càng nhanh, dần dần Vương Thư Nguyên phát hiện ra điểm khác thường, nhưng lúc ấy y không thể khống chế Kiếm Ý Hỗn Độn của mình nữa. chỉ đành trơ mất mà nhìn Dư Tắc Thành hấp thu lực Hỗn Độn của mình.
Hấp thu như vậy vượt xa tường tượng của Dư Tắc Thành, vượt cả năng lực tiến hóa của diễn võ đạo tràng, thậm chí hấp thu luôn cả pháp lực của diễn võ đạo tràng này.
-o0o-