Trên người hai đệ tử Quân Nhục môn phù văn lóe lên muốn hóa giải Huyết Ô lực này, thế nhưng tất cả đều là phí công vô ích. Bọn chúng phát ra tiếng kêu kinh khủng, thịt béo đầy người kia bắt đầu thoát ly từng khối một, phù văn lóe lên càng nhanh, thoát ly càng nhanh, trong nháy mắt quả cầu thịt đã biến thành một đống thịt thối, chỉ còn hai thân thể gầy gò đứng ở nơi đó.
Hai đệ tử Thiên Vu Giáo còn đang chuẩn bị pháp thuật, thấy một màn kinh khủng này với tính cách của bọn chúng, lập tức quay đầu bỏ chạy. Thế nhưng hai đạo Tu La Trảm chém tới, cho dù bọn chúng đứng trong vòng bảo hộ cùng bị chém trúng chết ngay tại chỗ.
Nữ tử Quỷ Hào Phái lập tức cũng muốn đào tẩu, đã phát giác toàn thân tê rần, hình như bị kim nhọn đâm trúng từ trên không trung ngã xuống đất lăn lộn.
Dư Tắc Thành chậm rãi tiến lại nhặt lấy túi càn khôn trong những thi thể này, tiện tay phóng ra một hỏa cầu nhỏ đốt thành tro bụi hai người gầy của Quân Nhục môn.
Nữ tử kia rốt cuộc khôi phục bình thường bởi vì các nàng vẫn còn tồn tại một lớp da người, cho nên Kinh Thần Thứ không thể hoàn toàn giết chết các nàng. Nàng lại muốn đào tẩu, kim nhọn kia lại đâm trúng nàng, khiến nàng không khỏi tiếp tục lăn lộn trên mặt đất.
Sau khi Dư Tắc Thành xử lý hoàn tất những thi thể này đi tới trước mặt nữ tử, nhìn nữ tử kia nói:
- Tử vong hay phục tùng?
Nhìn thấy hỏa cầu trong tay Dư Tắc Thành, nữ tử kia lập tức khuất phục, thân thể hóa thành da người.
Dư Tắc Thành thu hồi cuộn da người này, thân hình bắt đầu biến hóa, không còn là bộ dáng của đệ tử Huyết Thú Tông nữa, hắn biến trở về bộ dáng Dư Tắc Thành vốn có, sau đó ngự kiếm bay lên, phát ra hào quang vô tận, phi hành trên bầu trời khu vực thí luyện. Hắn đang khiêu chiến, đang hướng tất cả đệ tử sáu phái khiêu chiến, ai dám cùng ta đánh một trận.
Những đệ tử sáu phái đợi Trúc Cơ Đan xuất hiện, những đệ tử sáu phái đang chém giết, những đệ tử sáu phái đã đoạt được Trúc Cơ Đan đang lẩn trốn, nhìn thấy kiếm quang trên bầu trời, toàn bộ đình chỉ việc mình đang làm, phẫn nộ nhìn kiếm quang khiêu chiến trên không trung kia. Bởi vì người trong sáu phái chưa từng có người ngự kiếm phi hành, đây là đang vũ nhục bọn chúng, đang hướng về phía bọn chúng phát ra tín hiệu khiêu chiến.
Dư Tắc Thành ngự kiếm phi hành trong không trung, tản ra vô số hào quang, giống như ánh đuốc trong đêm đen, hắn đang hấp dẫn những con thiêu thân này tới.
Dư Tắc Thành thỉnh thoảng lơ lửng trong không trung, hoặc ở trong không trung làm ra các loại tạo hình. Hắn đang hướng tất cả đệ tử sáu phái tiến hành khiêu chiến, đang miệt thị bọn chúng, đang kích thích bọn chúng, một mình một kiếm ngạo thị quần hùng.
Dư Tắc Thành sở dĩ làm như vậy, là bởi vì hắn đã có lợi khí đối phó bọn chúng, đồng thời Dư Tắc Thành còn phát hiện nhược điểm chí mạng của bọn chúng, đó chính là tốc độ phi hành.
Bất luận là Bất Tử Tông hay Quân Nhục môn, Thiên Vu Giáo, tốc độ di chuyển của bọn chúng trong thời gian ngắn có thể sử dụng bí pháp gia tăng, cũng không chậm hơn so với bất kì kẻ nào.
Thế nhưng ngự kiếm hành không giống như loại này liên tục phi hành với tốc độ nhanh, bọn chúng tuyệt đối không làm được.
Bạch Cốt Môn và Quỷ Hào phái ngược lại có thể đạt tới trình độ này nhưng bọn chúng không giỏi chiến đấu trong không trung. Chỉ có đệ tử Huyết Thú Tông có thể phi hành nhanh chiến đấu, loại phi hành truy kích chiến đấu là điểm mạnh của bọn chúng nhưng lần này bọn chúng lại không có một cường giả nào xuất hiện, đã biến mất hoàn toàn.
Phương hướng của sáu phái này được Tổng môn phía sau màn đào tạo, chính là cường công kiên, dùng phương trận bộ binh đại chiến. Loại phi hành đối chiến trên cao này là nhược điểm trời sinh của bọn chúng, chí ít trước mắt ở chỗ này là nhược điểm của những đệ tử Luyện Khí Kỳ này.
Tiến có thể công, lui có thể chạy, cho nên Dư Tắc Thành chưa chiến đã ở thế bất bại. Mặt khác Dư Tắc Thành làm như vậy còn có một mục đích, đó chính là gây ra sóng to gió lớn thu hút sự chú ý của đối phương, đả thương chim đầu đàn, kích động những địch nhân có huyết khí, có tự tôn môn phái để tiêu diệt trước.
Quả nhiên Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, trên mặt đất liền có hơn mười đạo thân ảnh chạy về phía hắn. Dư Tắc Thành lập tức thay đổi kiếm quang, hướng một bên bỏ chạy, tốc độ không nhanh vừa đúng nhanh hơn bọn chúng một bậc, câu dẫn bọn chúng không ngừng truy kích.
Khoảng chừng bay đi hơn hai mươi dặm, bất chợt Dư Tắc Thành tiêu tán kiếm quang, quay đầu trở lại. Quả nhiên trong những người truy kích phân ra mấy đẳng cấp, xông đến trước tiên là mười tên đệ tử Bạch cốt môn, có thể hóa thành con dơi phi hành.
Dư Tắc Thành vận dụng Phá Giáp Trùy, thuật này tiết kiệm chân nguyên lực nhất, tốc độ bắn nhanh nhất, tầm bắn xa nhất. Lần này hắn tận lực giảm cường độ công kích của Phá Giáp Trùy xuống, làm cho tốc độ công kích của hắn nhanh hơn, tầm bắn xa hơn càng tiết kiệm chân nguyên lực hơn, giống như điểm danh, điểm cho mỗi người một Phá Giáp Trùy.
Phá Giáp Trùy chứa đầy Huyết Ô lực và nước ao bay lên trời, đệ tử Bạch Cốt Môn có người căn bản không phản ứng lại, có người căn bản không kịp tránh né, nhưng bọn chúng sau khi trúng trùy toàn bộ đình chỉ phi hành, đứng ở không trung.
Dư Tắc Thành bay qua bên cạnh bọn chúng mang theo làn gió ngự kiếm, bọn chúng lập tức hoàn toàn hóa thành tro bụi. Tốp thứ hai là chín đệ tử Quỷ Hào Phái, các nàng còn chưa phản ứng lại trên người đã bị Kinh Thần Thứ đâm trúng, một tiếng thét chói tai vang lên từng người từ trên không rơi xuống.
Dư Tắc Thành từ bên cạnh các nàng bay qua, nhóm tiếp theo là đệ tử Quân Nhục môn và Bất Tử Tông. Những đệ tử Bất Tử Tông này nhìn thấy hai nhóm truy binh phía trước không hiểu sao kẻ thành tro bụi, người rơi xuống lập tức nhanh chóng thả cương thi ra chuẩn bị nghênh chiến.
Lúc này bọn chúng phát hiện chiến hữu cường đại nhất trước đây, những đệ tử Quân Nhục môn lực phòng ngự tối cao bắt đầu hư thối, phù nhục pháp thuật không gì có thể làm thương tổn kia bất đầu bóc ra hư thối, lập tức trong lòng cả kinh.
Đối với đệ từ Bất Tử Tông đuổi theo Dư Tắc Thành lại cường công. Một chiêu Công Thành Chuỳ khiến y chấn choáng, sau đó nắm bất sơ hở trong nháy mắt này, Phá Giáp Trùy, Tu La Trảm, hai chiêu hợp nhất liên tục bắn ra. Trong khi những đệ tử Bất Tử Tông này vừa kinh vừa sợ Dư Tắc Thành lập tóc giết chết tại chỗ từng người một, chỉ có hai người tránh thoát lần công kích này.
Chẳng qua bọn chúng cũng không sống lâu hơn mấy lần hô hấp. Công Thành Chuỳ, Phá Giáp Trùy, Tu La Trảm lại lập tức chém đến, lập tức mười tên đệ tử Bất Tử Tông toàn bộ từ vong.
Những đệ tử Thiên Vu Giáo này có mười lăm người thấy một màn như vậy, đệ tử bốn phái phía trước chết, phản ứng đầu tiên của bọn chúng cũng không phải chiến đấu mà là quay đầu bỏ chạy. Đối với bọn chúng mà nói có thể tránh được địch nhân truy sát hay không không quan trọng, chỉ cần tránh được đồng bạn của mình là được.
Dư Tắc Thành không truy sát bọn chúng mà ngự kiếm quay lại, những đệ từ Quỷ Hào Phái trúng Kinh Thần Thứ hiệu lực đã hết, các nàng chậm rãi đứng lên lập tức người trước ngã xuống, người sau xông lên.
Đệ tử Quỷ Hào Phái đứng lên đầu tiên chuẩn bị công kích, ngoại trừ bổ thêm Kinh Thần Thứ Dư Tắc Thành còn phóng ra một luồng Mặc Viêm Tử Hỏa, lập tức thiêu đốt nàng. Hỏa viêm không lớn, đem tấm da người của nàng đốt xèo xèo, khiến nàng phát tiếng khóc thét giống khổ.
Dư Tắc Thành nhìn về phía tám người khác nói:
- Tử vong hoặc phục tùng?
Đồng thời trên tay lại xuất một cỗ hóa diễm, một tay khác đang cầm linh tửu uống ừng ực. Phóng xuất Phá Diệt Cửu Thuật nhiều lần như vậy, thực sự rất tiêu hao chân nguyên.
Nhìn hóa diễm trên tay Dư Tắc Thành, còn có tiếng khóc thét của đồng bạn và tiếng thiêu đốt, sự dạy dỗ mà những đệ tử Quỷ Hào Phái tiếp thu từ nhỏ lập tức sinh ra tác dụng, tất cả biến thành da người, thành thật quỳ rạp trên mặt đất chờ Dư Tắc Thành cuộn lại.
Dư Tắc Thành bước nhanh tới cuộn các nàng lại sau đó ngự kiếm bay lên đuổi theo những đệ tử Thiên Vu Giáo chạy trốn chết kia. Dưới gia tốc của phi kiếm, Dư Tắc Thành có thể rất nhanh truy sát bọn chúng nhưng hắn cũng không nóng lòng truy sát mà cho bọn chúng một ảo giác rằng mình có thể chạy thoát, chỉ cần chạy tới trong đám người, vậy coi như được cứu rồi.
Dư Tắc Thành ở phía sau giết từng người một, khiến đệ tử Thiên Vu Giáo mất đi ý thức chiến đấu, không còn chút ưu thế nào đáng nói, quả thực giống như sơn dương.
Đệ tử Thiên Vu Giáo một mực chạy ở phía trước kia, trong lúc vô ý quay đầu lại, phát hiện phía sau không có bất luận kẻ nào. Trong lòng y thắc mắc tại sao có thể như vậy, đồng bạn của mình đâu, vì sao ngay cả tiếng kêu khi chết cùng không có.
Ý niệm này trong đầu lập tức có được lời giải, trên người y đã thấy đau đớn giống như bị cái gì đâm trúng, chính là Kinh Thần Thứ. Thuật này đối với y dẫn đến trình độ cả kinh như vậy, chỉ trong một lần hô hấp, không kịp kêu lên một tiếng nào. Sau đó là một chiêu Tu La Trảm, lập tức đầu người rơi xuống, ngay cả tiếng kêu thảm cuối cùng cũng không kịp phát ra, cứ như vậy uất ức tử vong.
Một trận chiến này Dư Tắc Thành chém giết và bắt làm tù binh gần sáu mươi cường địch, có thể nói đại thắng. Dư Tắc Thành bắt đầu quét dọn chiến trường, thu túi trữ vật, cho một mồi lửa thiêu hủy thi thể. Sau đó hắn trở lại chỗ ở của đệ từ Bạch cốt Môn, sau lưng là rất nhiều thi thể rừng rực cháy.