Thình lình u Chân Chân Quân bổ nhào vào người Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành phát ra vài đạo băng kiếm ngăn cản, y không thèm để ý, cứ mặc cho băng kiếm chém vào thân mình. Rốt cục y tới cách Dư Tắc Thành chừng mười trượng, nháy mắt hóa thành một lỗ đen thật lớn.
Lỗ đen này to chừng ba trượng, thình lình xuất hiện giữa không trung. Nhìn vào trong đó chỉ thấy u tối sâu thẳm, không thể thấy gì khác, giống như vực sâu âm u.
Lỗ đen này phát ra một lực hấp dẫn vô cùng đáng sợ, hút lấy tất cả vật chất, cây cối hoa cỏ, phòng ốc nhà cửa. Thậm chí một ít đệ tử Động Chân đạo cũng bị hút bay về phía đó, chỉ kịp kêu lên vài tiếng kinh hoàng, sau đó bị lỗ đen kia nuốt chửng, nháy mắt đã biến mất.
Dư Tắc Thành liều mạng phóng xuất hàn khí để chống lại sức hút này, nhưng vô ích, chỉ trong thoáng chốc, hắn đã bị hút vào lỗ đen này. Nháy mắt lỗ đen phát ra một đạo hào quang chói mắt, sau đó lỗ đen biến mất, u Chân Chân Quân biến mất. Dư Tắc Thành biến mất, chỉ còn lại một viên bảo châu nơi đó, phát ra khí lạnh dày đặc.
Nháy mắt một Dư Tắc Thành khác na di tới nơi này, kinh ngạc nhìn tình huống vừa xảy ra. Không ngờ Nhất Nguyên Thủy pháp thân của mình hoàn toàn biến mất một cách vô cùng khó hiểu, chỉ để lại một viên Tuyết Hồn Châu lơ lửng giữa không trung.
Dư Tắc Thành giơ tay ra thu lấy Tuyết Hồn Châu, lặng lẽ cảm ứng, biết được mọi chuyện xảy ra vừa rồi, u Chân Chân Quân sử dụng phương pháp đồng quy ư tận, hóa thành lỗ đen kỳ dị, hút lấy phân thân Nhất Nguyên Thủy pháp thân vào trong đó, hoàn toàn tiêu tan.
u Chân Chân Quân này vô cùng kích động, chưa phân biệt rõ ràng đó chỉ là phân thân của mình, đã cùng phân thân đồng quy ư tận, thật sự là hết sức ngạc nhiên.
Lỗ đen khi nãy xem ra chính là lai lịch của Động Chân đạo này, dưới pháp thuật hùng mạnh nhất của môn phái này, thân hóa lỗ đen, hết thảy đều phải chết. Dư Tắc Thành gật gật đầu, chưởng môn Tha Tâm tông tử trận, Bát Bộ Thần Ma tông, Bạch cốt Huyền Ma tông, mỗi phái mỗi vẻ, ai nấy đều có bí pháp đáng sợ của riêng mình.
u Chân Chân Quân vừa chết, lập tức đệ tử Động Chân đạo tan tác, bỏ chạy tứ xứ. Cả sơn môn trở nên trống trải, cuộc chiến này xem như chấm dứt.
Đại chiến chấm dứt, nơi nơi toàn là gạch vụn ngói vỡ, cả Động Chân đạo chỉ còn lại mình Dư Tắc Thành.
Đệ tử Động Chân đạo nếu không chạy trốn cũng đã tử trận, cả sơn môn đổ nát hoang tàn.
Dư Tắc Thành chậm rãi dạo quanh, quan sát cảnh tượng hoang tàn trước mặt. Mình chỉ với một người một kiếm đã hủy Động Chân đạo, thật ra còn một tên Nguyên Anh Chân Quân nữa không biết trốn đi đâu, nhưng Động Chân đạo này coi như đã hủy.
Bởi vì sau khi mình rời khỏi nơi này, những môn phái khác ở Huyền châu sẽ không để cho Động Chân đạo này có khả năng sống lại. Tha Tâm tông, Bát Bộ Thần Ma tông, Bạch Cốt Huyền Ma tông như hổ rình mồi, sau khi mình đi rồi, bọn chúng sẽ lập tức chiếm cứ nơi này.
Không lâu sau, những phân thân và thủ hạ của Dư Tắc Thành đã quay trở lại. Dù sao mình cũng đã hủy diệt Động Chân đạo này, cũng không để đánh không công một trận. Hắn bèn lệnh cho các phân thân tiến hành lục soát thu gom bảo vật, linh thạch, tiên thảo, vét sạch không còn.
Hết thảy thu vào thế giới Bàn cổ, thứ mà Dư Tắc Thành thích nhất trong đó chính là một số trúc giản thu được trên người một tu sĩ Trúc Cơ, trong đó có phương pháp hóa thân thành lỗ đen.
Tên tu sĩ Trúc Cơ này dường như là người làm trong Tàng Kinh các của Động Chân đạo. Môn phái có biến, trước khi chạy trốn y đã thu gom bí tịch trong Tàng Kinh các, không ngờ chết ở cửa, không biết bị ai giết. Tuy rằng Dư Tắc Thành tìm được số bí tịch này trên người y, nhưng những bí tịch còn lại của Tàng Kinh các đều biến mất, xem ra đã bị các đệ tử khác của Động Chân đạo vơ vét hết.
Nơi này không còn ai chống cự, Dư Tắc Thành kêu lên một tiếng, xoay người ngự kiếm bay lên, rời khỏi sơn môn Động Chân đạo.
Tuy rằng mình đã hủy diệt Động Chân đạo, nhưng chuyện này cũng chưa thể kết thúc. Mình muốn ngăn cản hoạt động luyện hồn ba mươi năm một lần, chứ không phải muốn hủy diệt cả môn phái người khác. Hiện tại thứ nhất trừ phi diệt sạch mười hai phái Huyền châu, khiến cho bọn chúng không còn khả năng tiến hành hoạt động luyện hồn. Nhưng chuyện này vô cùng khó khăn, dù là phá hủy sơn môn tất cả, đằng nào cũng sẽ có đệ tử chạy trốn, nhiều năm sau sẽ lại quật khởi, khi đó có lẽ hoạt động luyện hồn này sẽ được tiếp tục.
Chỉ có nước dùng biện pháp thứ hai, chính là bắt một môn phái nào đó lập lời thề, sau đó nhờ Bất Ngôn tông giám sát. Như vậy hoạt động luyện hồn ba mươi năm một lần này sẽ không tái diễn, mình mới có thể đạt được mục đích.
Nghĩ đến đây, Dư Tắc Thành hạ quyết tâm, bay ra khỏi sơn môn Động Chân đạo, phát ra cảm ứng tìm kiếm. Nháy mắt hắn đã tìm được vị trí của hai Nguyên Anh Chân Quân Bạch Cốt Huyền Ma tông, bèn thi triển Súc Địa Thành Thốn xuất hiện trước mặt bọn chúng.
Hai Nguyên Anh Chân Quân kia nhìn thấy Dư Tắc Thành thình lình xuất hiện, một tên tỏ ra kinh hãi, nhưng Khấp Huyết Ma Quân mặt không đổi sắc, chỉ mỉm cười nhìn Dư Tắc Thành.
Y chậm rãi nói:
- Diệt Độ Chân Quân, quả nhiên là diệt độ ngay trước mắt, không ngờ có thể một mình một kiếm đánh cho tan tác Động Chân đạo, giết chết cả Phản Hư Chân Nhất, khâm phục, khâm phục.
Thì ra y đã dự liệu trước tính toán trong lòng Dư Tắc Thành, cho nên mới tỏ ra bình thản như vậy. Hơn nữa khi nãy Dư Tắc Thành sử dụng Bàn Cổ Phủ, giết chết không ít đệ tử tinh anh của Bạch cốt Huyền Ma tông, chuyện này y cũng không thèm để trong lòng, quả thật đáng mặt kiêu hùng.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Khách sáo, khách sáo, vừa rồi ngươi nói tuyệt không tiến hành hoạt động luyện hồn, không biết đây có phải là lời thật hay không?
Khấp Huyết Ma Quân đáp:
- Trước nay ta nói chưa từng giữ lời, bất quá lần này ắt phải tuân thủ, bằng không có lẽ tương lai Bạch cốt Huyền Ma tông ta sẽ đi theo vết xe đổ của Động Chân đạo.
- Được, từ nay trở đi, Bạch cốt Huyền Ma tông ta sẽ không bao giờ tiến hành hoạt động luyện hồn, xin thề trước thiên địa. Cũng có thể mời môn phái khác giám sát, tỷ như Bất Ngôn tông, ngươi thấy có được chăng?
Dư Tắc Thành cười:
- Được, chỉ cần ngươi giữ lời, không hề tiến hành hoạt động luyện hồn khiến cho ngàn dặm không sợi khói, ta sẽ không xem các ngươi là địch.
Hai bên định ra lời thề như vậy, nếu Dư Tắc Thành không có thần uy hủy diệt sơn môn Động Chân đạo, e rằng Bạch cốt Huyền Ma tông cũng không chịu lập thệ.
Thu phục xong Bạch cốt Huyền Ma tông, Dư Tắc Thành mời Khấp Huyết Ma Quân gia nhập hàng ngũ, ba người bay về phía Bát Bộ Thần Ma tông, Chuyển Luân Tha Tâm tông.
Trước tiên tới sơn môn Bát Bộ Thần Ma tông, không ngờ đại môn đóng chặt. Thám tử phát hiện Động Chân đạo diệt vong, từ trên xuống dưới Bát Bộ Thần Ma tông tỏ ra hết sức khẩn trương, nghĩ rằng Dư Tắc Thành muốn tới đây để hủy diệt phái mình.
Dư Tắc Thành đi tới trước sơn môn, cao giọng nói rõ ý định tới đây của mình.
Lập tức Tông chủ Bát Bộ Thần Ma tông mở cửa nghênh đón, lúc nãy y chạy trốn đã lập thệ, lần này có thể mượn cơ hội rửa sạch nỗi nhục.
Sau đó mọi người cùng xuất phát, đi tới Chuyển Luân Tha Tâm tông, ba tông đủ mặt định ra lời thề, phàm là kẻ nào dám tiến hành hoạt động luyện hồn ở Huyền châu, gây tốn thương cho bá tánh, tất cả sẽ cùng nhau trừ diệt.
Cũng mời đệ tử Bất Ngôn tông làm chứng, về sau bọn họ sẽ tiến hành giám sát. Nếu có ai dám làm trái, sẽ là công địch.
Đây gọi là lời thề Huyền châu, mọi chuyện xong xuôi, Dư Tắc Thành phất áo ra đi, chuyện này coi như kết thúc.
Dư Tắc Thành điều khiển Côn Bằng rời khỏi Huyền châu, lòng thầm vui sướng. Giữa đường gặp chuyện bất bình, rút kiếm trừ hại, như vậy coi như mình tu tiên cũng không uổng phí.
Năm xưa vào thời Hiên Viên Hoàng đế, vì chấn hưng Nhân tộc đã khởi binh trăm lần, rốt cục bình định Đại Liên Minh, đoạt được thế giới Thương Khung cho Nhân tộc.
Từ đó trở đi, người tu tiên phụ trách sứ mệnh bảo vệ và chấn hưng Nhân tộc, giết chết dã thú Hồng Hoang, đại phá Dị tộc quay về, bảo vệ thế giới Thương Khung.
Nhưng thời gian trôi qua, có những người tu tiên thấy mình nắm trong tay lực lượng hùng mạnh, quên đi xuất thân của mình, xem người khác như trùng kiến, thoải mái tàn sát dân chúng. Những người tu tiên như vậy đã hoàn toàn quên đi nguồn cội, bước sai đường.
Bọn chúng đã lầm đường, vậy mình bình định, mình nói cho chúng biết chúng đã sai lầm. Có người sẽ hỏi mình dựa vào cái gì mà làm như vậy, câu trả lời của mình là, mình hùng mạnh hơn bọn chúng, cũng có thể coi chúng là trùng kiến. Ý tốt không nghe, vậy phải giết, một kiếm mà thôi.
Ta có Hiên Viên Kiếm, phải đi theo con đường của Hiên Viên Hoàng đế năm xưa, bảo vệ Nhân tộc. Dư Tắc Thành lặng lẽ xác định phương hướng tương lai của mình, lý tưởng trong lòng dần dần trở nên kiên định.
Côn Bằng phi hành trong thiên địa, bay trên núi cao sông lớn. Dư Tắc Thành quan sát cảnh đẹp non sông, trong lòng không khỏi bồi hồi cảm thán.
Bay qua núi cao, bay qua sông hồ, bay qua đại địa. Phía trước dần dần tiến vào một vùng biển, qua một đại lục sẽ là cửa ải địa vực.
Đột nhiên phía trước có một tiêu ký Hiên Viên Kiếm vắt ngang giữa không trung, đây là tín hiệu cầu viện của đệ tử Hiên Viên kiếm phái, từ xa vạn dặm đã có thể nhìn thấy.
-o0o-