Chẳng qua trong những nơi sương mù tan ra có bạch quang xuất hiện, khiến cho chúng dần dần biến hóa, bạch quang ấy là do Lão Thất làm nên.
Lúc này trên không có một nàng tiên phất phơ bay xuống, Dư Tắc Thành nhìn lại, thì ra là Bích Linh mỹ nữ họa bì.
Nàng khoác pháp y, đầu đội phượng quán, từ xa nhìn lại không còn chút nhân khí hay quỷ khí nào, mà có cảm giác như Tiên Nhân vậy.
Nàng cúi đầu thi lễ với Dư Tắc Thành, sau đó bẳt đầu điều khiển đám sơn tinh dã quái vừa mới xuất hiện. Nàng khống chế, chỉ huy, dạy dỗ chúng, dần dần đám sơn tinh dã quái này có được chút trí khôn, biết được một số chuyện. Dưới sự chỉ huy của Bích Linh, chúng tiến vào Linh Tú cung.
Chỉ trong thoáng chốc, pháp trận trong cung khời động, dao động linh khí truyền ra, pháp trận bất đầu vận chuyển.
Một lúc lâu sau Bích Linh trở ra, đi tới trước mật Dư Tắc Thành:
- Bái kiến chủ nhân.
Dư Tắc Thành hôi:
- Dạo này ngươi sống ra sao?
Bích Linh đáp:
- Chủ nhân, hiện tại ta sống rất hạnh phúc, Thất gia đã hứa sau này chúng ta sẽ là chư thần trên thế giới này, chúng ta hết sức vui mừng.
- Xin chủ nhân kiếm nghiệm, đây là pháp bảo cực phẩm mà Linh Tú cung chúng ta vừa luyện chế.
Dứt lời nàng lấy ra một chiếc pháp bảo. Dư Tắc Thành đón lấy xem thử, chỉ thấy pháp bảo này dường như được dùng ánh trăng mà luyện thành, chất liệu hết sức kỳ dị, cực kỳ mềm mại, cầm trong tay không cảm thấy gì.
Dư Tắc Thành khẽ run tay, pháp bảo như một luồng ánh trăng nhảy múa, hào quang màu xanh nước biển chợt lóe lên. rực rỡ khó tả bằng lời.
Dư Tắc Thành không nhịn được khen hay:
- Áo này tốt thật.
Bích Linh nói:
- Đây chỉ là sàn phẩm sơ cấp, thêm một thời gian nữa, trí khôn của bọn sơn tinh dã quái dần dần gia tăng, pháp bảo này sẽ càng thêm hoàn mỹ.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Hay, hay lắm.
Dư Tắc Thành quyết định lập tức rút lại những tài nguyên đang treo bán trong đại điện Ám Ma. Chờ sau khi gia công sẽ mang ra bán, lúc ấy giá cả sẽ tăng vọt lên vài chục lần.
Lão Thất bên cạnh nói:
- Thống lĩnh Đại nhân, hiện tại ngài có hai nhiệm vụ. thứ nhất là khai phá thế giới Bàn cổ này sao cho hoàn mỹ. Ngài phải thiết kế công năng cụ thể, nơi nào có cung điện, nơi nào có linh quặng, nơi nào có sa mạc, nơi nào có bình nguyên...
- Khai phá như vậy là không thể nghịch chuyển, cho nên ngài phài suy nghĩ vô cùng cẩn thận, khai phá cẩn thận. Bời vì sau này nói không chừng thế giới Bàn cổ của chúng ta sẽ biến thành thế giới Vực Ngoại giống như thế giới Bàn cổ của Thanh Sơn Tiểu Đạo, thậm chí có khà năng trở thành vực thứ bảy của thế giới Thương Khung, cho nên xin Thống lĩnh Đại nhân thận trọng.
- Nhiệm vụ thứ hai, với hệ thống sinh linh hiện tại, ta chỉ có thể chế tạo sơn tinh dã quái hệ Mộc, cần ngài tiến cử thêm các loài tầu thú phi cầm. Xin lưu ý, chỉ là sinh vật thông thường, không được tiến cử linh thú, bằng không chúng phát triến ở nơi này sẽ trở nên phàn tổ, xuất hiện cự thú Hồng Hoang, trong aiai đoạn hiện tại chúng ta không thể khống chế.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Được, ta đã hiểu, nhất định sẽ thập toàn thập mỹ.
Dứt lời, Dư Tắc Thành ròi khôi thế giới Bàn cổ, chuyện này quà thật không thể nôn nóng được, phải chậm rãi mà làm. Hơn nữa không thể dựa vào lực lượng của một mình mình, có câu người đông thế mạnh.
Sau khi Dư Tắc Thành rời khôi thế giới Bàn cổ, tâm niệm thoáng động, định tới phường thị trong Hiên Viên kiếm phái thu mua động vật các loại như sóc hoang thô hoang, sài lang hổ báo, quạ, se sè, lươn, cá chép...
Rốt cục Dư Tắc Thành không làm như vậy, trong lòng hắn thoáng động, lập tức thay đổi kế hoạch. Thật ra làm chuyện này trong phường thị Hiên Viên, chẳng bằng ra ngoại môn. Thu thập các loại động vật này trong nội môn cũng giống như giết gà dùng dao mố trâu, mất nhiều hơn được.
Đệ tử ngoại môn toàn là con cháu của các gia tộc tu tiên, môn phái phụ thuộc, trong đó có không ít người Quốc chủ một nước, người kế thừa Gia chủ gia tộc. Sử dụng bọn họ làm chuyện này là vô cùng thích hợp.
Nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành thoáng động, thi triển Súc Địa Thành Thốn tới ngoại môn Hiên Viên kiếm phái.
Thời gian gần đây, cứ vài năm. Dư Tắc Thành lại tới ngoại môn giảng pháp một lần, coi như không quên thời gian cực khổ lúc mình còn ở ngoại môn. Cho nên hôm nay hắn xuất hiện ở ngoại môn. cũng không có chỉ là kỳ quái.
Thấy Dư Tắc Thành tới, quàn sự nơi này là Băng Linh hết sức vui mừng. Năm xưa Dư Tắc Thành vừa tới đây, Băng Linh vẫn còn là thiếu nữ, hiện tại đã trở nên già đi khá nhiều.
Dư Tắc Thành vẫn tô ra tôn trọng nàng như trước. Thấy Dư Tắc Thành tới, Băng Linh bèn gõ chuông vô cùng trịnh trọng trang nghiêm, triệu tập tất cả đệ tử ngoại môn tới đây nghe pháp.
Lập tức vô số đệ tử ngoại môn tụ tập tới nghe pháp, bọn họ hết sức sùng bái Dư Tắc Thành. Tám mươi năm trước, Dư Tắc Thành cũng chẳng khác gì bọn họ, gia nhập vào Hiên Viên kiếm phái. Thân là Ngũ Hành Linh Căn. thế nhưng hiện tại đã là Nguyên Anh Chân Quân, hơn nữa chém chết Vô Lượng Thần Quân Tư Đồ Nhã, cho nên tất cả đệ tử ngoại môn Hiên Viên đều hết sức tôn sùng.
Quan trọng nhất là Dư Tắc Thành Ngũ Hành Linh Căn. đám tiên chúng con cung nhập môn cùng lúc với hắn hiện tại bất quá chỉ là Kim Đan Chân Nhân. Mà Dư Tắc Thành vốn chưa từng có ai coi trọng, đã vượt rất xa bọn họ.
Lại thêm ân oán giữa Dư Tắc Thành và Vương Thư Nguyên, vài lần đại chiến, khiến cho đám đệ tử này càng sùng bái hơn nữa.
Bọn họ cố sắng biểu hiện bàn thân mình, hy vọng Dư Tắc Thành có thể nhìn trúng bọn họ, thu bọn họ làm đệ tử, vậy coi như một bước lên trời.
Dư Tắc Thành bất đầu giảng pháp cho bọn họ, đệ tử ngoại môn không thể truyền thụ Hiên Viên Lục Kiếm. Dư Tắc Thành bèn dùng các pháp môn các truyền thụ.
Dư Tắc Thành lựa chọn những công pháp sau này sẽ rất hữu dụng cho bọn họ như Thiên Mục tâm pháp của Thiên Mục tông, Băng Tuyết Ngũ Biến của Băng Tuyết Thần Cung... cùng những công pháp bí ẩn của các môn phái tu tiên mà mình biết ra dạy cho bọn họ.
Những đệ tử này nghe hết sức say mê thích thú, Dư Tắc Thành chậm rãi giảng giải, cuối cùng giảng tới thuật dưỡng hồn phụ linh.
Dư Tắc Thành nói:
- Được rồi, hôm nay chỉ dạy tới đây, mười hai ngày sau ta sẽ tiếp tục. Bất quá các ngươi vừa mới bước lên tiên lộ, tu vi còn thấp, cho nên lần sau ta sẽ giảng thuật luyện chế Pháp Linh, cần một ít động vật để truyền thụ thuật này.
- Cho nên trong mười hai ngày tới các ngươi có thể về nhà. bất các loại động vật như sóc thô hoang, sài lang hố báo, voi, tê giác, quạ, se sè, lươn, cá chép... cho ta, càng nhiều càng tốt.
Trong lúc đang nói, Dư Tắc Thành cố ý phân thần trở vào thế giới Bàn cổ. Vừa vào trong lập tức phát ra thần niệm, cần một động phủ chế tạo túi càn khôn không gian có thê chứa đựng linh thú.
Lập tức một nơi trên đại lục, sương mù tan đi, một cung điện dâng lên, thật ra là một nhà xướng.
Dư Tắc Thành tới đó kích hoạt một ít sơn tinh dã quái, cho chúng chế tạo túi càn khôn
đựng linh thú. Túi càn khôn này không đòi hôi tác dụng gì nhiều, chỉ cần có thể dựng một ít
động vật phố thông là đù.
Sau khi nói xong lời cuối cùng, Dư Tắc Thành khẽ run tay, tất cả đệ tử ngoại môn ai nấy đều có vài túi càn khôn trong tay, dùng đựng những động vật nhô.
Sau đó Dư Tắc Thành lại nói:
- Các ngươi đi đi, xem như nghi mười hai ngày.
Lập tức tất cả đệ tử ngoại môn tán đi, có người chạy về nhà. có kè bất đầu bất động vật, tất cả ra sức bất động vật khắp nơi phục vụ cho lần giảng pháp tiếp theo của Dư Tắc Thành.
Trong số đám đệ tử ngoại môn này có kè là thái tử quận chúa của các quốc gia ở hai châu Minh Lương. Sau khi về nước, bọn chúng lập tức khời động lực lượng toàn quốc.
Có đệ tử là con cháu nhà quyền quý, bèn bó tiền ra mua các loại động vật.
Có đệ tử nghèo khổ, đánh phải đích thân đi khắp nơi lùng bất, tìm kiếm.
Trong lúc nhất thời, trên cả hai châu Minh lương, thậm chí có cả các châu khác, tất cả động vật gặp tai ương. Mọi người điên cuồng bất bớ bọn chúng khắp nơi, hổ hay voi, se sè hay bạch hạc đều gặp phải tai họa ngập đầu.
Mười hai ngày sau, Dư Tắc Thành lại trở ra ngoại môn, tiếp tục giảng pháp.
Lúc này đám đệ tử ngoại môn đã trở về, ai nấy mang theo túi càn khôn đựng linh thú của Dư Tắc Thành đưa cho hôm trước, trong đó có các loại dã thú nhiều không kể xiết.
Có người lấy số lượng áp đào, trong những túi càn khôn chứa các loại dã thú với số lượng nhiều không đếm nối. Có kè thiên về chất lượng, tuy rằng trong túi càn khôn của y chỉ có vài chục đôi dã thú, nhưng bất kể là sài lang hổ báo hay chuột thô, đều là cường tráng vô cùng, là dã thú cực phâm. Có người chú trọng về chúng loại đặc biệt, toàn là Toàn Thiên Hạc, Kim Vĩ Lý... dã thú vô cùng quý hiếm.
Dư Tắc Thành nhất nhất thu lấy tất cả. ghi chép lại từng người một, biến chuyện này thành một hạng mục thử thách. Coi như đây là một lần thử thách đối với đám đệ tử ngoại môn này, đánh giá bình phâm dưới mọi góc độ, lựa chọn nhân tài trong đó. Hoặc bố sung vào nội môn, hoặc bổ sung vào các lộ kiếm các, có người ra sức bồi dưỡng. Những kè thành tích không tốt, làm qua cho xong chuyện, bị đá ra khôi ngoại môn.
Mỗi người không ai giống ai, không phải ai cũng có được thế lực gia tộc sau lung úng hộ, dưới tay vô số thủ hạ, chuyện đó cũng không sao. Nhưng nếu không có trí lực hơn người, tính toán chặt chẽ, thông minh khôn khéo, nỗ lực phấn đấu, kiên cường quyết không bó cuộc, vậy chỉ là hạng tầm thường như bao kè lục lục thường tài khác, không thể trách ai.
-o0o-