Bọn bốn người Dư Tắc Thành đồng thanh đáp lại:
- Đệ tử nhớ kỹ, tuyệt đối sẽ không nhục mệnh.
Cấp Thủy Chân Nhân nói tiếp:
- Lần này chắc chắn sẽ có trò hay. Kỳ Thuần môn rất dễ nói chuyện, bọn họ có quan hệ rất tốt cùng Cực Nguyên Vân Hà tông, vì giúp đỡ đồng minh nên sẽ ủng hộ chuyện này.
- Nhưng Vạn Thú Hóa Thân tông và Long Dương giáo vốn là cừu địch của Cực Nguyên Vân Hà tông, đại lễ Phản Hư lần này bọn họ nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Lần này ắt sẽ có một trường long tranh hổ đấu, bất quá Cực Nguyên Vân Hà tông có Chân Nhất Thần Quân tồn tại, khả năng thất bại là rất nhỏ. Lần này các con nhất định sẽ được mở rộng tầm mắt.
Đúng lúc này đột nhiên Nam Thiên Chân Nhãn lên tiếng nói:
- Chuẩn bị chiến đấu, có người đang tiến hành hư không định vị, lập tức tiến hành bổ sung chân nguyên.
Cấp Thuỷ Chân Nhân cau mày:
- Hư Vô Phiêu Miểu Tông sao?
Nam Thiên Chân Nhân đáp:
- Là Hư Vô Phiêu Miều tông sao?
- Kẻ có thể hư không định vị, ngoại trừ bọn họ ra thì không còn ai khác. Trong Thanh Minh này bọn họ có thể phát huy chiến lực lên tới cực hạn, thật sự là phiền phức.
Cấp Thủy Chân Nhân trấn an:
- Bọn họ không dám... Sư đệ cứ yên tâm, bọn họ cũng không đến nỗi ngu ngốc.
Trong lúc hai người còn đang nói chuyện, phía trước năm dặm đột nhiên linh khí lóe lên, giữa Thanh Minh xuất hiện một người thân khoác pháp y kỳ dị. Y liếc nhìn về phía này, sau khi thấy thần cưu kiếm trận đang phi hành, lập tức cau mày lẩm bẩm:
- Con bà nó, Kiếm Phong tử, nếu biết là bọn họ ta đã không tới làm gì....
Y chậm rãi tiến tới nghênh đón, hai bên tới gần nhau, cùng giảm tốc độ. Đối phương thi lễ:
- Các đạo hữu Hiên Viên kiếm phái mạnh giỏi, tại hạ Hư Minh Tử xếp thứ ba trong Hư Vô Thất Tử của Hư Vô Phiêu Miểu tông, ra mắt các vị đạo hữu.
Nam Thiên Chân Nhân đáp lễ:
- Thì ra là Hư Minh Tử của Hư Không Trảm Vô Ngân... Tại hạ là Yến Nam Thiên của Hiên Viên kiếm phái, Vô Vi lão nhân quý phái có khỏe chăng?
Hư Minh Tử nghe vậy vội vàng ôm quyền đáp:
- Tham kiến Nam Thiên Chân Nhân, ngưỡng mộ đã lâu. Vô Vi sư thúc vẫn khỏe, gần đây vừa kể lại chuyện năm xưa các vị đại phá U Minh giáo.
- Xin hỏi Nam Thiên Chân Nhân có thấy một đám đệ tử Địa Từ Hỏa Nguyên phái không?
Nam Thiên Chân Nhân cười nói:
- Vừa rồi chúng ta gặp một đám đệ tủ Địa Từ Hỏa Nguyên phái, chúng không nhận ra Hiên Viên kiếm phái chúng ta, sau khi dùng quặng Thiên Tinh thiết giao dịch, muốn giết người cướp của đã bị chúng ta đưa tất cả lên đường. Xin hỏi bọn chúng phải chăng là bằng hữu của các vị?
Hư Minh Tử đáp:
- Không, không phải, bọn chúng cũng là cừu gia của chúng ta, thì ra đã bị các vị giết chết. Vậy thì quá tốt, chúng ta không cần truy tìm chúng nữa.
Cấp Thủy Chân Nhân lấy quặng Thiên Tinh thiết ra:
- Thứ này chúng ta đã mua, không thể trả lại cho các vị được...
Hư Minh Tử đáp:
- Đúng là nó, quả thật là quặng Thiên Tinh thiết! Bọn khốn kia thật sự là đáng chết, được rồi, không dám quấy rầy các vị, tái kiến.
Nam Thiên Chân Nhãn khẽ khoát tay chào, sau đó thần cưu bay lên tiếp tục hành trình. Sau khi bay xa ngàn dặm, Cấp Thủy Chân Nhân mới hỏi:
- Vô Vi Chân Quân cũng tới rồi sao?
Nam Thiên Chân Nhân lắc đầu:
- Không có, bất quá có sáu vết xé không, hẳn là Hư Vô Thất Tử đã tới đông đủ. Nếu xảy ra giao thủ, hai ta có thể thắng, nhưng bốn tên tiểu tử này không sống nổi, không đáng.
Cấp Thủy Chân Nhân lại nói:
- May là có quặng Thiên Tinh thiết yểm hộ, bọn họ hành sự cũng vô cùng bất cẩn, đừng nói là làm cho chúng ta phí công một chuyến.
Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Có lẽ không đâu, bởi vì ngoại trừ chúng ta ra ở Thiên Nam này không ai là địch thủ của bọn họ trong Thanh Minh cả cho nên Địa Từ Hỏa Nguyên phái không sử dụng ảo trận. Lần này ắt vô cùng náo nhiệt, ngay cả Hư Vô Phiêu Miểu tông cũng xuất hiện, rất thú vị...
Sau đó Nam Thiên Chân Nhân nói với bọn Dư Tắc Thành:
- Các con chú ý, sau này nếu gặp đệ tử Hư Vô Phiêu Miểu tông, ngàn vạn lần không nên đối chiến cùng bọn họ trong Thanh Minh.
- Hư Vô Phiêu Miểu tông chia làm hai hệ, một hệ tu luyện lực hư vô, chú trọng chân không vô tức, hấp thu lực hư không Thanh Minh làm chân nguyên của thân mình, công kích địch nhân, nổi tiếng thiên hạ với Hư Không Thất Chân quyết, Vô Tưởng tâm pháp.
- Một hệ khác tu luyện lực phiêu miểu, chú trọng hư ảo phiêu miểu, vô ảnh vô hình, nổi tiếng thiên hạ với Phiêu Miểu Phá Không thuật, Chân Không Ba Động trảm.
- Nguyên Anh Chân Quân của bọn họ sẽ tu luyện cả hai hệ tới cực hạn, khi đó bọn họ sẽ hóa hư thành thật, hóa ảo thành chân, chí dương chí cương, mênh mông cuồn cuộn, cắt đứt hết thảy.
Lúc này cấp Thủy Chân Nhân chợt nói:
- Được rồi, có thể ly khai Thanh Minh rồi. Chỉ nửa canh giờ nữa là có thể đi tới Cực Nguyên Vân Hà tông.
Nói xong mang theo mọi người hướng trong tầng mây vô tận kia rơi xuống, Thần Cưu kiếm trận chậm rãi hạ xuống, thoát ly không gian Thanh Minh, tiến vào trong khí quyển, xuyên qua trong tầng mây, lập tức âm chướng mọc lên, tầng tầng hỏa diễm xung quanh Thần Cưu kiếm trận hiện lên, đây là nhiệt lực hỏa diễm sinh ra do ma sát với khí quyển, hoả diễm này hơn một nửa bị Thần Cưu kiếm trận hấp thu, hóa thành lực lượng bảo hộ của kiếm trận.
Mặt đất dưới chân càng ngày càng gần, vốn sơn xuyên thành quách chỉ là một chấm nho nhỏ, hiện tại càng tới càng biến lớn như hộp diêm, sau đó lớn như viên gạch, lớn như cái bàn, cuối cùng khôi phục bình thường.
Cấp Thủy chân nhân tiếp tục mang theo mọi người bay về phía trước, lúc này chỉ cách mặt đất ngàn trượng, ông nói:
- Còn có năm trăm dặm nữa sẽ tới động phủ của Cực Nguyên Vân Hà tông.
- Cực Nguyên Vân Hà tông này vốn xuất thân từ Cực Quang Khí tông, công pháp lợi hại nhất của bọn họ phải kể tới Cực Nguyên Thải Hà thần công, tu luyện đến tầng mười sáu có thể ‘Hà quang chiếu sáng tầng mười sáu, pháp thai đại thành đáy biển sinh', cảnh giới vừa đến tự thành Nguyên Anh.
- Công pháp phi hành Cân Đẩu Vân của bọn họ lấy tốc độ nhanh nổi danh Tu Tiên giới, quán tuyệt thiên hạ. Thân pháp thần kỳ được xưng ‘Cực nguyên mây tía bay khắp chốn, vô ảnh vô hình thoắt tới lui’, thậm chí có thể làm đến trình độ trong khi di chuyển chi thấy bóng mờ, dừng lại mới thấy rõ thân hình.
- Bọn họ còn có một môn Hấp Hà Nhập Huyền Đan vang danh Tu Tiên giới. Đây là một loại công pháp dò xét, ở trong Tu Tiên giới cũng xếp vào hàng công pháp thượng phẩm.
Mọi người nghe được gật đầu, Dư Tắc Thành hỏi:
- Sư bá, vậy lực chiến đấu của bọn họ thì sao?
Cấp Thủy chân nhân cười ha hả, nói:
- Ta đã không nhắc tới, con không tự hiểu hay sao? Thật ra cũng chỉ tầm thường mà thôi, nếu không có Thần Hà Chân Nhân, ai thèm để ý bọn họ.
- Ngự Kiếm thuật của bọn họ có hơn mười bộ, giống như tên môn phái của bọn họ đều là cầu vồng mây trắng, khuyết thiếu lực lượng dương cương, mềm nhũn yếu ớt, không chịu nổi một kích, cũng chỉ có một bộ Hà Ánh Thiên Sơn Tuyết coi như có thể đánh một trận.
- Bọn họ còn có hơn mười loại thủ pháp luyện bảo luyện kiếm, pháp khí loại Vân Hà có thê luyện chế hơn mười loại, pháp bảo có thê luyện chế bảy loại, chăng qua cũng giống như kiếm pháp đểu là mềm nhũn, không phải là Vân thì chính là Hà, không chịu nổi một kích toàn lực của chúng ta.
- Trận pháp, phù triện của bọn họ cũng không tồi, nhưng quá dây dưa với Vân Hà chi thuật; đều lấy mê hoặc, phong tỏa, vây khốn, ảo giác làm chủ, chưa chiến đã sợ sệt, hừ hừ hừ.
Trong lời nói có ý khinh thường, không nói cũng quá rõ ràng.
Nam Thiên chân nhân nói tiếp:
- Công pháp của Cực Nguyên Vân Hà tông thích hợp nam nữ đồng tu, hơn nữa đời sau sinh ra đều lấy nữ làm chủ. Nữ tử sau khi tu luyện công pháp này sẽ trở nên cực kỳ xinh đẹp, dựa vào nữ đệ tử trong môn phái kết duyên khắp nơi mới miễn cưỡng tồn tại. Trước đây bọn họ bị Hấp Âm Hóa Dương giáo bức bách đến chỗ sắp diệt phái, đệ tử của bọn họ chính là lô đỉnh đại bổ đối với Hấp Âm Hóa Dương giáo.
- Về sau tạo nên quan hệ với chúng ta, chúng ta che chở cho bọn họ hai ngàn năm. Hấp Âm Hóa Dương giáo sau khi bị chúng ta dạy cho một bài học trở nên ngoan ngoãn cho đến bây giờ. Hai ngàn năm nghỉ ngơi dưỡng sức đã sinh ra rất nhiều đệ tử ưu tú, hiện tại xuất hiện một Thần Hà chân nhân, lông cánh đầy đủ bắt đầu muốn đổi môn hộ khác, ha ha.
Thần Cưu kiếm trận bay vào trong một dãy núi cực lớn, lại bay thêm hai trăm dặm, chủ sơn cao chót vót của dãy núi này dần dần lộ ra. Từ xa nhìn lại xuất hiện một tòa núi cao chiếm hơn mười dặm, bầu trời mây tía phiêu đãng, đám đám mây tía giống như tiên cảnh nhân gian.
Cấp Thủy chân nhân nói:
- Đó chính là sơn môn của Cực Nguyên Vân Hà tông, núi kia tên Liên Hà Sơn, chính là một trong mười tòa danh sơn nổi danh của Trưng châu. Mọi người nhìn đi, phong cảnh này về sau muốn xem cũng khó.
Thành Lam hỏi:
- Sư phụ, động phủ của bọn họ ở nơi nào?
Cấp Thủy chân nhân đáp:
- Động phủ của bọn họ không giống với chúng ta. Thế giới Hiên Viên của chúng ta là loại không trung huyền sơn (núi lơ lửng trên không trung), gọi là phù không động phủ. Động phủ của bọn họ xây dựng ở trong lòng núi lớn, loại động phủ này gọi là hãm địa động phủ.
Trong lòng Dư Tắc Thành khẽ động, nhớ tới cảnh chiến tranh Man Hoang mình nhìn thấy trong không gian ý thức Diễn Võ, bèn hỏi:
- Có đúng là còn có loại động phủ nằm trong thứ nguyên hư không hay không?
Cấp Thủy chân nhân đáp:
- Tại thời Xuân Thu quả thực có loại động phủ này, đáng tiếc kỹ thuật của loại động phủ này dần dần thất truyền, chỉ có một số rất ít thượng môn chiếm cứ di tích Tiên Tần mới có được động phủ như vậy.
- Được rồi, phía trước chính là sơn môn của đối phương, ta phải giải trừ Thần Cưu trận, bốn người các con phi hành ở phía sau ta.
Nói xong, lập tức Thần Cưu kiếm trận giải tán, sáu người bay ra tứ tán. Không còn Thần Cưu trận phi hành, Dư Tắc Thành lập tức cảm giác mình ngự kiếm chậm không thể chịu đựng được, vừa nhìn hai bên, quả nhiên mấy người Thành Lam đều cảm giác như vậy.
Dư Tắc Thành chậm rãi áp chế loại cảm giác khó có thể chịu được này, đây không phải lực lượng thuộc về mình, không được vọng tưởng, đôi khi cần phải nhẫn nại không nên bị dục vọng của mình khống chế, không nên đánh mất bản tâm của mình.
Rất nhanh Dư Tắc Thành thở phào một cái, ý nghĩ khó chịu này chậm rãi tán đi, ngược lại có khoái cảm dễ dàng, lập tức trong đầu có cảm giác hiểu rõ. Dư Tắc Thành lắc lắc đầu, lúc này mới chú ý tới Nam Thiên chân nhân đang nhìn thẳng hắn, thấy hắn khôi phục, gật gật đầu, đại biểu cho Dư Tắc Thành lại vượt qua một cửa ải khó khăn.
Dư Tắc Thành nhìn về phía ba người khác, Cốt Luân Tề Văn kia rất nhanh đã khôi phục, vốn y xuất thân Man trại, thời khắc đều bên bờ sinh tử, biết rất rõ cái gì thuộc về mình, cái gì không thuộc về mình, rất nhanh đã thoát khỏi ý niệm khó chịu này.
Một lát sau Phi Hồng cũng thoát khỏi ý niệm khó chịu này, thế nhưng Thành Lam chậm chạp mãi vẫn không thoát khỏi, Cấp Thủy chân nhân quay về phía y hừ lạnh một tiếng, Thành Lam lập tức thanh tỉnh, nói với Cấp Thủy chân nhân:
- Cảm ơn sư phụ cảnh tinh, đệ tử đã hiểu.
Nam Thiên chân nhân và Cấp Thủy chân nhân đối mắt nhìn nhau, hướng mọi người mỉm cười, cực kỳ tán thưởng.
Mọi người tiếp tục ngự kiếm, rất nhanh tiến vào trong mây tía xung quanh núi lớn kia, trên bầu trời từng đám mây bay thong thả quanh núi lớn này, mây ngũ sắc sạch sẽ vô nhiễm, lộ vẻ yên lặng mà đơn thuần, ở dưới ánh mặt trời chúng không ngừng biến ảo ra các loại hình thái và màu sắc.
Thỉnh thoảng bay đến một đám mây ngũ sắc, bị ánh mặt trời chiếu thành một đỏ sẫm giống như liệt diễm bốc cháy hừng hực. Ánh sáng khiến cả bầu trời muôn màu muôn vẻ hình thành một bức tranh tráng lệ giống như từng dải lụa màu sặc sỡ, giống như tầng tầng ruộng bậc thang, giống dãy núi liên miên.
Hào quang kim sắc như một bàn tay khổng lồ thần kỳ, chậm rãi vén bức màn che mềm mại, toàn bộ mặt đất rộng mở trong sáng. Trong chốc lát, hào quang sáng chói như những mũi tên vàng từ trong tầng mây bắn ra, những đám mây đã hấp thu đủ hào quang trở thành đỏ tươi, ở dưới thần phong nhẹ nhàng thổi dần dần phiêu tán, tầng mây của ánh bình minh kia giống như tầng tầng vẩy cá hồng sắc, chỉ sau chốc lát lại biến thành vẩy cá kim sắc, lại dường như nở ra đóa đóa hoa sen trắng.
Thật sự là mây tía rời biển sáng, mai liễu vượt sông Xuân.
Trong mây tía này có một thông đạo thẳng tắp không mây, sáu người theo thông đạo này chậm rãi tiến về phia trước, bay đến trên cao sơn, trên cao sơn này chính là động phủ sơn môn của Cực Nguyên Vân Hà tông.
Động phủ Cực Nguyên Vân Hà tông này dùng tiên pháp mở mang, trên núi bốn mùa đều là mùa xuân, hơn nữa nơi đây là chỗ linh mạch tụ tập, linh khí sung túc, không hề có chút trọc khí nào, bồi dưỡng tiên hoa dị thảo rất kỳ diệu, khắp nơi cây cỏ sum xuê, trân cầm kỳ thú bay khắp trời.
Trong thông đạo này, đã có đội ngũ hai trăm người phi hành ở phía trước, bọn họ thông qua thông đạo này đáp xuống trong sơn môn của Cực Nguyên Vân Hà tông.
Cấp Thủy chân nhân nói:
- Chậm một chút, chậm một chút, chúng ta không vào cùng những người chân dài sở trường chạy trốn này, chờ sau khi bọn họ xong việc, lúc ấy chúng ta hãy vào.
Hai trăm đạo kiếm quang hoặc tím hoặc trắng hoặc đen từ bầu trời đều hạ xuống, giống như lưu tinh, nhưng khác với lưu tinh, mỗi đạo kiếm quang khi lao ra thông đạo giống như ở trong thải hà đầy trời này xẹt qua một vệt lưu tinh, diễm lệ không gì sánh được.
Hai trăm người này đáp xuống chỗ sơn môn của Cực Nguyên Vân Hà tông, gần như đồng thời đạo giả của Cực Nguyên Vân Hà tông tiến lên hô:
- Đệ tử Thần Độn tông, hai trăm mười bảy người tới.
Có người quản sự hồi đáp:
- Lĩnh pháp chỉ.
Bầu trời Cực Nguyên Vân Hà tông lập tức bay ra một đạo tường quang, quang hoa nội uẩn, biến thành cầu vồng bảy sắc vắt ngang nửa trời, bỗng thành kỳ quan. Một tu sĩ tay cầm một thanh ngọc như ý dài một thước, liên tục đánh vào chiếc chuông tử kim trên núi liên tục mười tám cái.
Tiếng chuông “Boong, boong” vang lên, thanh âm vang vọng còn chưa ngừng lại, bên cạnh lại truyền đến mười tám tiếng ngọc cực thanh, kim ngọc đồng thanh, tiên âm chẳng khác.
Vang lên một hồi cuối cùng tiên nhạc biến mất, Cấp Thủy chân nhân nói:
- Tốt, chúng ta tiến vào thôi.
Mọi người thông qua thông đạo vân hà này, dần dần ở trước mắt bọn họ xuất hiện một sơn môn bạch ngọc thật lớn, chính là chỗ đãi khách, cửa đá bạch ngọc kia thật lớn không gì sánh được, lộ rõ khí thế hào môn, bên trên khắc đây phù triện, vừa nhìn đã biết là một kiện pháp bảo trấn phái.
Mọi người đáp xuống trước cửa đá bạch ngọc, hai bên nguy nga lộng lẫy, ở giữa ngọc thạch làm đường, trái phải có sắp xếp đệ tử Cực Nguyên Vân Hà tông sắp hàng hai bên đợi quý khách tới. Bên trái là nam đệ tử, bên phải là nữ đệ tử, nam dáng người đĩnh đạc, anh tuấn không gì sánh được, nữ dáng người tú lệ xinh đẹp như hoa, mỗi người đều có dung mạo không tầm thường.
Đầu tận cùng của con đường bạch ngọc là một vườn hoa trong có lưu ly sảnh, đình đài lầu các, hoa viên giả sơn, trên thấy trời xanh, dưới thấy quỳnh lâu rộng chừng trăm khoảnh. Đặt mình trong đó thanh lệ linh kỳ, quả thực chính là tiên cảnh nhân gian, làm cho thần thức người ta không khỏi bừng tỉnh, rừng cây xa gần, suối đá hoa cỏ như lộ ra một tầng hào quang hoàng sắc, làm cho người ta không khỏi buông lời khen ngợi.
Một lão nhân ở đây tiếp đãi nghênh tiếp các lộ khách khứa bạn bè lui tới. Người này chẳng qua chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, nhìn thấy nhóm người Cấp Thủy chân nhân, lập tức hô:
- Đệ tử Hiên Viên Kiếm Phái tới.
Có người quản sự hồi đáp:
- Lĩnh pháp chỉ.
Sau đó Tử Kim Cự Chung lại liên tiếp vang lên mười tám tiếng “Boong, boong” lớn, bên kia lại truyền đến mười tám tiếng ngọc minh cực thanh, kim ngọc đồng thanh, tiên âm chẳng khác.
Khi tiên nhạc vang lên, lão nhân kia lập tức bước nhanh tới nhiệt tình nói:
- Hoan nghênh, hoan nghênh, Cấp Thủy sư huynh, Nam Thiên sư huynh, đã lâu không gặp, mau mau mời vào.
Khi nói hoan nghênh, ánh mắt của lão nhìn mọi người phía sau, dần dần xác nhận không có Nguyên Anh Chân Quân của Hiên Viên Kiếm Phái tới tham gia thịnh hội trong mắt nhất thời xuất hiện vẻ thất vọng, thế nhưng rất nhanh đã che giấu đi, vẫn nhiệt tình không gì sánh được như trước.
Cấp Thủy chân nhân nói:
- Hiên Viên Kiếm Phái Cấp Thủy, Nam Thiên và bốn hậu bối đệ tử tới tham gia Phản Hư đại điển của quý phái, chúc quý phái hưng thịnh vạn năm, đạo thống vĩnh tồn.
- Đây là hạ lễ của chúng ta, chúc Thần Hà tiền bối sớm ngày đắc thành đại đạo, phi thăng Tiên giới.
Nói xong đưa qua một vòng tay trữ vật và một danh sách quà tặng, lão nhân kia tiếp nhận danh sách quà tặng tùy ý nhìn một cái, lập tức kinh ngạc không gì sánh được, nói:
- Cấp Thủy sư huynh, lễ này cũng quá trọng hậu đi.
Cấp Thủy chân nhân nói:
- Tất cả mọi người là đồng minh, các vị có thời khắc huy hoàng này chúng ta cũng thơm lây, đây là tặng cho Thần Hà tiên bối để biểu thị tâm ý của Hiên Viên Kiếm Phái chúng ta.
Lão nhân kia lập tức mồm không khép lại được, nói:
- Ta nhất định bẩm báo ân sư tuyệt đối sẽ không quên thịnh tình của quý phái.
- Nhanh, mời vào bên trong, Hành Vân sư thúc, làm gì vậy, qua đây mau lên, chiêu đãi quý khách của chúng ta một chút.
Ở bên trong đi ra một Kim Đan Chân Nhân, có sáu làn mây tía bay lượn trước và phía sau hắn, đây là dị tượng Kim Đan của y. Lão nhân kia chẳng qua chỉ là Trúc Cơ kỳ thế nhưng sai khiến Kim Đan Chân Nhân này không chút sợ sệt, giống như sai khiến một kẻ tôi tớ, vẻ mặt không đổi, lớn tiếng quát mắng, giống như hẳn phải là như vậy.
Hành Vân chân nhân này nhìn thấy Cấp Thủy chân nhân và Nam Thiên chân nhân, ba người thi lễ với nhau, sau đó xoay người dẫn theo bọn Dư Tắc Thành tiến vào trong sơn môn.
Dư Tắc Thành nhìn thấy Kim Đan Chân Nhân này có cảm giác dường như y có chuyện u sầu, trong lòng dường như do dự không quyết, tâm thần hoảng hốt không có chút gì là phong độ của Kim Đan Chân Nhân.
Dư Tắc Thành trong lòng khẽ động, Vô Hinh Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh thuật vận chuyển, trong nháy mắt phụ lên thân người này. Ngoài ý liệu của Dư Tắc Thành, không ngờ phụ thân thành công hoàn mỹ, tên Kim Đan Chân Nhân này tâm thần hoàng hốt lập tức bị ngoại ma của Dư Tắc Thành xâm nhập, ma niệm phụ thể thành công.