Kiếm kia đâm tới ngực áo Dư Tắc Thành bèn dừng lại không đâm nữa, quả nhiên hắn đã thành công.
Phong Linh Tĩnh nói với giọng hậm hực:
- Coi như tha cho huynh, muội không thể vi phạm môn quy, kiếm chỉ đồng môn, hôm nay đành tha cho kẻ bạc tình này.
Nàng đang cố gắng tỏ ra cứng rắn. Dư Tắc Thành nở một nụ cười thê thảm:
- Ta là kẻ bạc tình, thật là có lỗi với muội. Nếu muội muốn đâm ta, vậy để ta giúp cho.
Đột ngột Dư Tắc Thành cầm lấy hai tay Phong Linh Tĩnh, đâm kiếm vào ngực mình từng tấc từng tấc một.
Máu tươi bắn ra, có một tia trúng vào trán Phong Linh Tĩnh, sau đó chảy xuống che khuất tầm mắt của nàng, khiến cho trước mắt nàng chỉ thấy một màu đỏ máu. Đương nhiên đây không phải là ngẫu nhiên, mà là tác dụng của lực Huyết Mạch.
Dư Tắc Thành nắm tay Phong Linh Tĩnh đâm kiếm vào, lúc này đã đâm tới xương sườn, phát ra thanh âm rắc rắc cắt đứt xương.
Theo kiếm kia đâm vào ngực Dư Tắc Thành, ban đầu Phong Linh Tĩnh còn oán hận không nói, sau mắt dần dần đỏ, muốn ra sức ngăn cản Dư Tắc Thành làm bị thương chính mình. Nhưng dưới sức mạnh của Dư Tắc Thành, kiếm kia vẫn tiếp tục đâm vào từng tấc. Cuối cùng một tiếng phập vang lên, đã đâm thủng ngực hắn.
Quả thật kiếm này đã đâm thủng tim Dư Tắc Thành, xuyên từ trước ra sau, hắn chộp lấy tay Phong Linh Tĩnh nói:
- Những gì ta thiếu muội, ta đã trả, nếu không thể chung sống với muội, vậy hãy để ta được chết trong tay muội, xin đừng quên ta...
- Khụ, khụ, khụ...
Dư Tắc Thành bắt đầu ho lên vài tiếng, miệng bắn máu tươi, ướt cả một bên người Phong Linh Tĩnh.
Phong Linh Tĩnh kêu lên:
- Không, huynh không thể chết...
Lập tức nước mắt Phong Linh Tĩnh chảy dài, hoảng hốt kêu to...
Đâm một kiếm này, Dư Tắc Thành đã thật sự liều mạng, chịu đựng một kiếm đâm xuyên ngực mình, không hề giở trò giả vờ. Nếu không bỏ vốn, làm sao cảm động được nàng...
Dư Tắc Thành để mặc thương thế, không hề chữa trị cho mình, dần dần thần thức hắn trở nên mơ hồ, nhưng hắn tin rằng mình sẽ không có chuyện gì. Quả nhiên bên ngoài vang lên thanh âm ồn ào, sau đó Dư Tắc Thành chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, rốt cục ngất đi.
Lúc Dư Tắc Thành mở mắt ra, chỉ thấy mình đang nằm trên giường. Lúc này miệng vết thương đã khép, tuy rằng toàn thân uể oải không còn sức lực, nhưng hắn biết mình đã vượt qua cửa ải khó khăn. Bởi vì Phong Linh Tĩnh toàn thân đầy máu đang ngồi bên cạnh hắn, nắm chặt tay hắn.
Dư Tắc Thành thầm cười trong lòng, vô tình ngẩng đầu lên, chỉ thấy bốn nàng kia cũng có mặt ở đây. Thiên Bạch Chân Nhân lạnh lùng như băng giá vừa nhìn thấy Dư Tắc Thành tỉnh lại, đột nhiên chĩa ngón tay cái lên. Vị lão thái thái này thân trải trăm trận, khổ nhục kế cỏn con này sao thể qua mắt được nàng.
Thủy Lam Chân Nhân đang bận rộn gần đó, nhìn bề ngoài dường như nàng vô cùng lo lắng cho Dư Tắc Thành, nhưng ánh mắt nàng lại hết sức bình thản. Dư Tắc Thành sống hay chết đối với nàng không có ý nghĩa gì, nàng này mới là bậc thầy về ngụy trang, mới là người chân chính vô tình.
Bạch Tố nhìn Dư Tắc Thành đầy lo lắng, đây mới là bằng hữu chân chính.
Hứa Tiểu Nhã ngồi ở ngoài cùng, trong ánh mắt nàng có vẻ đau buồn khó tả bằng lời. Nàng đang nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, dưới vẻ ngoài lạnh như băng ẩn giấu một ngọn lửa nóng bỏng kinh người.
Chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành đã cảm nhận được trạng thái của các nàng, đây là tác dụng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật.
Thấy Dư Tắc Thành tỉnh lại, Phong Linh Tĩnh vội kêu lên:
- Sao hả, huynh còn đau không, đau không vậy?
Giọng nàng hết sức dịu dàng, giống như là thê tử của Dư Tắc Thành, tỏ ra hết sức quan tâm.
Dư Tắc Thành giơ tay lên vuốt ve gương mặt xinh đẹp của nàng. Phong Linh Tĩnh chỉ khẽ tránh đi một chút, nhưng rốt cục vẫn để hắn tùy ý vuốt ve mặt mình, hết thảy đã thành công.
Thủy Lam Chân Nhân bên cạnh đằng hắng một tiếng:
- Còn có người khác ở đây, xin hãy lưu ý.
Lập tức Phong Linh Tĩnh đỏ bừng mặt, buông Dư Tắc Thành ra, tránh sang bên.
Dư Tắc Thành bắt đầu cất tiếng ho, Phong Linh Tĩnh không nhịn được, lại tiến đến xem xét thương thế của hắn.
Thủy Lam Chân Nhân nói:
- Được rồi, được rồi, không cần giả vờ như vậy nữa, Nguyên Anh Chân Quân còn sợ một kiếm như vậy sao?
Dư Tắc Thành chậm rãi ngồi dậy, bắt đầu vận công chữa thương. Chân nguyên vừa vận chuyển, hắn thở ra một hơi thật dài:
- Tốt rồi, không có gì đáng ngại, Linh Tĩnh muốn đâm ta, làm sao ta có thể tránh được...
Bạch Tố nói:
- Chuyện này cũng không có vấn đề gì, bất quá dương thọ của huynh thật sự chỉ còn lại ba ngàn hai trăm năm mươi mốt ngày, đây mới là chuyện lớn.
Dư Tắc Thành nghe vậy vô cùng sửng sốt:
- Vì sao mới đây mà đã giảm đi ba trăm ngày như vậy, không thể nào...
Đột nhiên hắn nhớ tới phân thân bị hủy của mình. Nói tới cùng, phân thân cũng là một phần thân thể, phân thân bị hủy, tự nhiên dương thọ cũng theo đó mà giảm bớt.
Trước kia chút thời gian ấy đối với một Nguyên Anh Chân Quân quả thật không đáng kể gì nhưng đối với Dư Tắc Thành hiện tại, ba trăm ngày chính là một phần mười dương thọ.
Ánh mắt mọi người nhìn Dư Tắc Thành lúc này đột nhiên lộ vẻ đau buồn, giống như nhìn một người đang chờ chết.
Dư Tắc Thành mỉm cười nói:
- Sống có gì vui, chết có gì buồn, cho dù sống mãi ngàn năm nhưng sống uổng cả đời, vậy có gì là lạc thú? Hiện tại ta có hồng nhan bên cạnh, một kiếm nơi tay, bấy nhiêu đã là quá đủ.
Lòng tin của Dư Tắc Thành theo từng lời của hắn toát ra, vừa nghe như vậy, ánh mắt các nàng lập tức thay đổi, rực sáng lên nhìn Dư Tắc Thành chăm chú.
Chuyện này coi như qua đi, Dư Tắc Thành lấy cớ thương thế chưa lành ở lại nơi này. Phong Linh Tĩnh không ngừng tới chăm sóc cho hắn, hai người chàng chàng thiếp thiếp tình cảm có vẻ hết sức mặn nồng.
Một thời gian sau, cả hai mới phát hiện ra, theo thời gian trôi qua, đối phương trong mắt mình đã hoàn toàn thay đổi, thật ra ấn tượng về đối phương chỉ còn là cái bóng trong quá khứ.
Bất quá đối phương hiện tại cũng có một cảm giác mới lạ so với trước kia. Dư Tắc Thành hiện là Nguyên Anh Chân Quân, vô cùng mạnh mẽ, giống như một thanh kiếm bén nằm trong vỏ, thỉnh thoảng bắn ra hào quang lấp lóe kinh người.
Phong Linh Tĩnh xinh đẹp như hoa như ngọc, dáng dấp yêu kiều, khiến cho người ta mê đắm, càng hấp dẫn Dư Tắc Thành hơn cả trước kia.
Trong lòng Dư Tắc Thành hiểu rõ, nếu còn tiếp tục như vậy không được, phải chấn nhiếp các nàng. Nhưng làm gì để chấn nhiếp đây? Tất cả đều là kiếm tu, dùng kiếm vậy.
Thỉnh thoảng năm nàng lại cùng nhau thảo luận kiếm thuật, Dư Tắc Thành bắt đầu tham gia hoạt động này. Hắn không nói thì thôi, chỉ cần lên tiếng nói ắt nói ngay vào gốc rễ vấn đề, chỉ một câu hời hợt đã có thể khiến cho các nàng suy nghĩ nửa ngày.
Dần dần từ địa vị một kẻ dự thính, Dư Tắc Thành trở thành chủ đạo, giống như một vị lão sư. Kiếm pháp Dư Tắc Thành học được từ Tâm Ma Tàn Ảnh, lại được Kiếm Lão Nhân đích thân chỉ điểm, học được từ kiếm ý của Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương, cao hơn năm nàng không chỉ mười lần. Hắn dạy kiếm pháp cho các nàng là chuyện vô cùng thoải mái.
Từ vị trí chỗ ngồi là có thể nhìn ra. Ban đầu tất cả mọi người ngồi thành vòng tròn, sau trở thành Dư Tắc Thành ngồi ở trung tâm, năm nàng vây quanh hắn. Rốt cục trở thành Dư Tắc Thành ngồi trên, năm nàng ngồi bên dưới ngoan ngoãn lắng nghe. Các nàng toàn là người mê kiếm, nghe được kiếm pháp vô thượng không khỏi sinh lòng tôn kính, bất giác hành lễ đệ tử với hắn.
Thật ra Dư Tắc Thành cũng có thu hoạch, các nàng cũng là hạng người tư chất thông minh, về tài trí so ra không hề kém hơn Dư Tắc Thành. Chỉ có điều về cơ duyên, các nàng không tiếp xúc từng trải nhiều như hắn. Dư Tắc Thành nói một, các nàng có thể suy ra tới hai, ba, ngược lại ảnh hưởng không nhỏ tới hắn.
Hôm đó Dư Tắc Thành chợt nói:
- Hôm nay ta sẽ truyền thụ một môn thần công cho mọi người, đó là Quy Hư Động Chân Hỗn Nguyên quyết.
Vừa nghe như vậy, Thiên Bạch Chân Nhân kinh ngạc hỏi:
- Đây không phải là bí pháp vô thượng của Động Chân đạo sao, chúng ta tu luyện thần công của họ, có ảnh hưởng gì không?
Dư Tắc Thành đáp:
- Đúng vậy, đúng là bí pháp của Động Chân đạo, bất quá Động Chân đạo sẽ không nói gì. Bởi vì bọn chúng đã trở thành quá khứ, đã bị kiếm của ta diệt mất.
Vừa nghe như vậy, tất cả mọi người giật mình kinh hãi, Dư Tắc Thành bèn chậm rãi kể lại tao ngộ của mình ở Huyền châu. Mình đại chiến ở Lôi Âm tự, đánh chết Chưởng tông Tử Khí Đông Lai tông, sau đó một mình đấu với mười hai phái, một kiếm phá bảy Nguyên Anh Chân Quân, giết chết Phản Hư Chân Nhất, quét sạch Động Chân đạo, kể ra hết thảy. Tuy rằng hắn không dùng lời hoa mỹ, nhưng kể rõ từng chi tiết hung hiểm trong đại chiến, khiến cho cả năm nàng đều có cảm giác như thân mình đang trong tình cảnh ấy, giương cao ba thước kiếm khiến nước chảy ngược dòng, ai nấy tỏ ra vô cùng khâm phục.
Sau đó Dư Tắc Thành bắt đầu truyền thụ Quy Hư Động Chân Hỗn Nguyên quyết cho các nàng, chính là môn thần công vô thượng có thể tiến hóa thành lỗ đen, hủy diệt hết thảy.
“Đạo khả đạo, phi thường đạo. Bính Đinh chi tinh, nguyên khí dương minh, uy trùm thiên hạ, dập tắt Hỏa thần, động theo Cửu Cung, bạch lôi xích khí. thượng du thượng khung, xích lôi hắc khí. hạ du nguyên phong. Hắc lôi hoàng khí. Thái Cực hà xung, hoàng lôi thanh khí. biến điện hư không, kết hợp với người, câu thông cùng đạo..
Giờ phút này, Dư Tắc Thành đã thật sự trở thành sư phụ, bắt đầu truyền dạy bí pháp này cho các nàng.
-o0o-