Mục lục
[Dịch] Toàn Năng Khí Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần xuyên đột nhiên cảm thấy, cái thằng tên Long Ngạo Vân này, may là sinh ở Long gia, không là bị người ta đánh chết lâu rồi.

Tên tay chân tóc húi cua thấy Tần Xuyên không lên tiếng, nghĩ rằng đã bị dọa, cười hời hợt, nói:

-Tần thiếu gia, Vân thiếu gia chúng tôi cũng không phải là không hiểu đạo lý. Cậu nhảy với tiểu thư Nạp Lan, chuyện này tuy quá đáng, khiến Vân thiếu gia không vui, nhưng cũng không phải không thể cứu vãn.

Vân thiếu gia chúng tôi nói, chỉ cần chúng tôi quay một đoạn video cho cậu, gửi cho cậu ấy, cậu ấy sẽ bỏ qua chuyện cũ.

Tần Xuyên cười cổ quái, cảm thấy thú vị:

-Ồ? Quay video gì?

Tên vệ sĩ mặt vuông lấy di động ra, cười tà nói:

-Rất đơn giản, Vân thiếu gia chúng tôi nói, mời cậu quỳ trên mặt đất, dập đầu nhận lỗi với cậu ấy, cậu ấy nhìn thấy, vui rồi, dĩ nhiên tha cho cậu!

-Cái này... cái này bắt nạt người quá đáng! Anh rể của tôi đâu phải nô tài của hán!

Liễu Thiển Thiển không chịu nỗi, lớn tiếng kêu lên.

Nên biết, từ khi Tần Xuyên cứu các cô trong vụ nổ ở Kinh Thiên, Liễu Thiển Thiển đã coi người anh rể này là anh hùng.

Tần Xuyên vỗ vai em vợ, bảo cô đừng nóng, nói:

-Tôi không quay thì sao?

Hai gã tay chân ánh mắt lạnh lẽ:

-Chúng tôi đành đắc tội, làm việc theo lệnh Vân thiếu gia, dù sao cũng phải có gì đó để báo cáo thì mới về được.

-Các người muốn đánh tôi?

Tần Xuyên như cười như không hỏi.

-Tần thiếu gia, cậu chớ trách chúng tôi, chúng tôi chỉ phụng mệnh làm việc.

Tên đầu húi cua bắt đầu bẻ khớp tay.

Tần Xuyên có chút phức tạp nói:

-Tôi thấy, hay là các người lau sạch sàn nhà tôi trước đi, không đợi chút nữa tôi sợ các người không lau được.

-Sàn nhà? Haha... Tần thiếu gia, hình như cậu không hiểu những gì chúng tôi nói! Thiên hạ này, không có nơi nào người Long gia chúng tôi không thể giẫm...

Không đợi tên kia nói xong, Tần Xuyên đã không kiên nhẫn được nữa, lắc mình xông lên, nắm cổ người nọ, nhấn thẳng xuống đất!

-Rắc!

Một âm thanh trầm đục vang lên, đầu gối và lưng tên đầu húi cua bị bẻ cong!

-Á!

Gã thét lên một tiếng thảm thiết, căn bản chưa kịp hiểu ra, vì sao mình lại bị Tần Xuyên làm cho biến dạng rồi!

Liễu Thiển Thiển đứng sau thấy cảnh này bị dạo cho giật mình, đôi mắt to lấp lánh, khiếp sợ nhưng lại hưng phấn nhìn anh rể nổi giận.

Tần Xuyên vốn vì toàn thân ướt sũng, nên muốn đi tắm rửa thay quần áo, đám người này thì hay rồi, làm bẩn nhà hắn, còn giả vờ ghê gớm!

“Giả vờ ghê gớm” là kỹ thuật sống có độ khó cao, bình thường Tần Xuyên tự đóng, từ khi nào đến phiên người khác giả vờ trước mặt hắn chứ?!

Tên tay chân mặt vuông thấy không ổn, tức giận vận chân khí đánh một chưởng về phía Tần Xuyên.

Nhưng tay trái Tần Xuyên nhanh như lôi xà hướng về phía bụng nhỏ của y tung ra trước một quyền, đánh cho chân khí của y tan thành từng mảnh nhỏ!

Tần Xuyên đánh nhau với hai võ giả Hậu Thiên này, quả thực chẳng khác gì đầu bếp đập chết cá ướp muối, đúng là đập thế nào cũng chết!

-Ộc!

Phun ra một ngụm máu tươi, tên tay chân mặt vuông hai mắt trắng dã, nội tạng trong bụng bị đánh nát!

Y đau đến mức suýt hôn mê, ôm bụng dưới không nói được từ nào, thậm chí bên dưới còn chảy ra chất lỏng hôi thối.

Tần Xuyên lắc đầu, một tay kéo hai tên này ra ngoài như kéo thi thể.

-Em vợ à, anh ra ngoài đi một vòng đã, đợi chút nữa sẽ về lau nhà, em lên lầu trước đi, đừng đứng đây nữa.

Liễu Thiển Thiển trợn tròn mắt, miệng mở to đến mức có thể nhét vừa một trái trứng chim.

-Anh rể! Anh... anh không đánh chết họ đấy chứ?! Vậy là xảy ra chuyện lớn đấy!

Dù Liễu Thiển Thiển đã từng thấy người chết, không sợ gì người chết cả, có điều vừa nghĩ đến chuyện kết thù kết oán với Long gia bọn họ, hai bàn tay tròn trịa không khỏi ôm đầu, muốn vỡ tung rồi!

Tần Xuyên quay đầu lại nhếch miệng cười, hơi ngập ngừng:

-Chẳng còn cách nào khác, anh rể em đang muốn đi tắm, hai tên này phiền phức quá, lại không hiểu tiếng người, anh đi xử lý một chút, chuyện này cụ thể làm thế nào... nói sau!

Liễu Thiển Thiển đã phát điên rồi, tuy cảm thấy lúc nãy Tần Xuyên rất đẹp trai, nhưng nghĩ đến hậu quả lại muốn khóc!

Tần Xuyên kéo hai người đến vách núi cao nhất của Bích Hải Sơn Trang.

Vì ngôi nhà Tần Xuyên ở đã là nơi cao nhất, nên dọc đường đi, cũng không bị ai phát hiện.

Bên dưới, là sóng đập mạnh, đánh vào đá ngầm.

Tần Xuyên không có tâm địa Bồ Tát gì, nếu thả hai tên này về, chắc chắn sẽ khiến Long Ngạo Vân thêm tức giận, sau đó có lý do để tiếp tục gây phiền phức với hắn.

Cho nên, hắn phải làm sức ảnh hưởng của chuyện này nhỏ đến mức có thể.

Hai gã tay chân này đã sợ đến mức xanh mặt, bọn gã ý thức được, Tần Xuyên muốn giết người diệt khẩu, đem bọn gã vứt xuống biển!

Nên biết vách núi này hơn trăm mét, dưới là đá ngầm và nham thạch, rơi xuống chắc chắn sẽ nát thịt, thành đồ ăn của cá!

-Tần thiếu gia! Tần thiếu gia, đừng giết chúng tôi! Tôi... tôi chỉ làm việc theo lệnh của Vân thiếu gia

Tên tay chân đầu húi cua vẻ mặt cầu khẩn nói.

Bọn gã không biết, thực lực của Tần Xuyên mạnh như vậy, mấu chốt là, trước kia họ căn bản không nghĩ Tần Xuyên có gan phản kháng!

Tần Xuyên thở dài:

- Có phải các người trên có cha mẹ già dưới có con nhỏ, cả nhà do các người nuôi, các người sống cũng không dễ dàng gì?

Hai tên tay chân nghe xong, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc:

-Đúng vậy! Tần thiếu gia, chúng tôi cũng là người đáng thương!

-Haizz! Tôi đây là người dễ mềm lòng, thế này đi, nếu các người thề với trời, lần này trở về nói mình bị tai nạn, không thể hoàn thành nhiệm vụ,sau đó không nói chuyện này cho Long Ngạo Vân nghe, tôi sẽ tha cho các người con đường sống! Nếu không, sẽ bị thiên lôi đánh!

Hai tên tay chân nghe xong, liếc nhìn nhau, trong đầu có chung một suy nghĩ—Tên ngu này, thể vậy ai sợ?

Chỉ cần họ còn sống trở về, nói chuyện này cho Long Ngạo Vân, thế là họ có thể xả cơn giận này rồi!

Vì vậy, hai người đều lộ vẻ mặt đáng thương, nước mắt lưng trong đồng ý:

-Chúng tôi thề! Sẽ đúng như những gì ngài nói!

Nhưng vừa dứt lời, sắc mặt Tần Xuyên âm trầm.

-Mấy lời ma quỷ này, các người lại đồng ý nhanh như vậy sao? Thề trời giáng ngũ lôi xuống đầu, không cần suy nghĩ cũng dám nói ra, kẻ ngu mới tin các người. Các người bốc hơi khỏi nhân gian vẫn tốt hơn.

Tần Xuyên nói xong, hai tay hóa thành vuốt hổ, lập tức xé nát cổ họng hai người!

Hai người ngay cả thời gian hối hận cũng chẳng có, lập tức tắt thở.

Sau đó, Tần Xuyên lấy di động của họ ra, đem hai thi thể vứt xuống biển, lập tức bị sóng nuốt chửng!

Lúc về đến nhà, Liễu Thiển Thiển đang ngồi trên ghế sa lon, không ngừng uống Cocacola ừng ực, trước ngực còn ôm một bao khoai tây chiên lớn, uống xong một ngụm Cocacola lại ra sức bốc khoai tây chiên nhét vào miệng.

Nhìn cô em vợ mặt tròn phùng cả hai má, Tần Xuyên không khỏi lắc đầu thở dài, cô gái nhỏ này đúng là mệnh tốt, ăn như vậy, dáng người vẫn không mập.

-Anh rể! Anh về rồi à? Bọn họ đâu?

Liễu Thiển Thiển lo lắng hỏi.

Tần Xuyên không trả lời, chỉ vào khoai tây chiên và Cocacola trên tay cô gái,

-Em vợ, trưa em không ăn cơm à?

-Không phải! em lo cho anh, rồi sợ nữa! Em mà sợ là phải ăn gì đó để di chuyển sự chú ý!

Liễu Thiển Thiển nói xong, lại nhét một mớ khoai tây chiên vào miệng, hai bên miệng còn dính vụn.

Tần Xuyên cũng phục cô nàng này, bước vào cầm giẻ, bắt đầu dọn vệ sinh sàn nhà.

Liễu Thiển Thiển sốt ruột đi xung anh,

-Anh rể, anh nói đi! Anh không giết họ đâu đúng không??

Vừa dứt lời, Tần Xuyên nhìn ra ngoài cửa nhếch miệng nói:

-Chị em về rồi kìa.

Quả nhiên, tiếng động cơ ô tô từ xa chạy đến, hơn mười giây sau, Liễu Hàn Yên mặc quân trang, tư thế hiên ngang như nữ thần băng sơn, bước vào trong nhà.

Liễu Thiển Thiển òa khóc, nhào đến,

-Chị! Xảy ra chuyện rồi! Anh rể giết người của Long gia, anh ấy sẽ bị bắt mất thôi!!

Liễu Hàn Yên nhanh chóng đưa bàn tay trắng nõn ra, che khuôn mặt em gái, vì cái miệng nhỏ nhắn đang chu ra của Liễu Thiển Thiển, suýt chút nữa là đụng vào bộ quân phục của cô rồi!

-A… a…

Đôi mắt to của Liễu Thiển Thiển lộ vẻ u oán, chớp chớp rồi ôm lấy chị.

Đôi long mày đen của Liễu Hàn Yên khẽ chau lại, nhéo khuôn mặt bánh bao của em gái, sau đó ngẩng đầu hỏi Tần Xuyên,

-Người giết rồi?

-Ờ!

Tần Xuyên cười gật đầu.

-Lý do?

Tần Xuyên chỉ trên sàn nhà,

-Bọn họ giẫm dơ nhà chúng ta, còn vờ vịt trước mặt anh!

Liễu Hàn Yên không chút biểu cảm gật đầu, đi đến trước mặt Tần Xuyên, ngồi xổm xuống, lấy giẻ lau từ trong tay Tần Xuyên.

-Có em ở nhà, chuyện dọn dẹp để em làm, em không ở nhà, có thể gọi chị giúp việc đến, anh là đàn ông, làm việc này, không thích hợp.

Liễu Hàn Yên nói xong, quỳ trên sàn, bắt đầu lau, mặc dù vẫn mặc quân trang, nhưng lại không hề có vẻ uy nghiêm của thiếu tướng nữa.

Tần Xuyên sững sờ nhìn cô, bất giác khóe miệng nở nụ cười.

-Chị, sao chị còn bình tĩnh hơn cả anh rể vậy? Anh ấy thật sự đã giết người do Long Ngạo Vân phái đến rồi!

Liễu Thiển Thiển vểnh miệng, cặp vợ chồng này sao càng ngày càng có tướng phu thê vậy, tư duy đều cổ quái, cô cẩn thận suy nghĩ.

Ai ngờ Liễu Hàn Yên lạnh lung nói:

-Giết đã giết rồi, cũng không cứu sống lại được, nói thử xem đã xảy ra chuyện gì… tiếp theo nên làm thế nào…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK