Ám Nguyệt im lặng không nói, đối mặt với câu hỏi của Sở Thiên Khoát dường như cô cũng không biết phải trả lời thế nào nữa.
Một lúc sau, Ám Nguyệt xoay người sang chỗ khác, nói:
-Tôi chỉ là… muốn nhìn hắn một chút thôi.
-Nhìn hắn? Là có ý gì?
Sở Thiên Khoát càng thêm nghi hoặc.
-Anh cũng đừng hỏi nhiều như vậy làm gì, tốt nhất là tự mình nghĩ đi.
Ám Nguyệt cười khẽ:
-Lần trước anh vì muốn giúp con trai anh theo đuổi Liễu Hàn Yên mà đã tìm mọi cách để tạm thời cách chức cô ấy, đuổi ra khỏi quân đội, cũng không biết cô nhóc đó có ghi hận anh không nhỉ?
Hiện tại cô đã có chỗ dựa, nói không chừng sẽ muốn tính toán đến những chuyện này, Tần Xuyên nhất định sẽ đến Sợ gia gây phiền toái, đến lúc đó anh cũng đừng có mà đi tìm tôi, tôi cũng không thể ngăn nổi hắn đâu.
Sở Thiên Khoát xua tay:
-Thôi đi! Cô nhóc kia không giống với bố cô ta, cũng không có thói quen căm thù cái ác, hơn thế nữa, cô tưởng tất cả phụ nữ trên đời này đều giống như cô sao?
Vừa nói xong, Sở Thiên Khoát cũng ý thức được vừa rồi mình đã lỡ lời, nhanh chóng ho khan một tiếng, rụt rụt đầu.
Ám Nguyệt quay lại trừng mắt nhìn ông ta một cái, nói:
-Tốt nhất là anh đừng để cái miệng làm hại cái thân mình!
-Hì hì!
Sở Thiên Khoát giả ngu cười cười.
-Ám Nguyệt à, thành thật mà nói thì nếu như cô cảm thấy thực lực của Tần Xuyên trên cô, vậy thì nếu là Phong Thần với Thiết Sư cùng đấu với hắn liệu có phần thắng không?
Ám Nguyệt do dự một chút rồi nói:
-Phong Thần… Có lẽ sẽ có thể dễ dàng áp chế được Tần Xuyên, còn Thiết Sư thì tôi cũng không dám chắc. Chỉ có điều, tên tiểu tử đó vô cùng tà môn, bí ẩn, thậm chí còn hơn cả những gì mà tôi có thể tưởng tượng, chính vì vậy mà nếu như để nói cụ thể là ai mạnh ai yếu thì cũng khó nói lắm.
Sở Thiên Khoát vô cùng bất ngờ với lời đánh giá của Ám Nguyệt, ánh mắt bất định, thở dài một hơi nói:
-Tại sao Tần gia lại có thứ yêu nghiệt như vậy chứ… Xem ra nếu như Sở gia nhà tôi mà còn không thể có một nhân tài nào như vậy thì chắc chắn sẽ không thể trụ vựng được trong hàng ngũ Ngũ Đại Thế Gia nữa rồi.
Chết tiệt! Tất cả đều tại mụ vợ già nhà tôi, ngay từ lúc nhỏ lúc nào cũng bắt bọn nhỏ phải đọc sách, hiện tại thì cả đám đều chỉ nghĩ đến kiếm tiền, làm quan, võ học truyền thống một chiêu cũng không biết!
Nếu như dùng cách dạy của tôi thế nào cũng có thể cho ra vài hạt giống tài năng cho mà xem!
-Còn không phải là vì ông sợ vợ hay sao? Hừ, yên tâm đi, Sở gia nhà ông dù không làm được việc gì nhưng ít nhất thì nhân khẩu cũng dồi dào, thế nào cũng sẽ không bị gạch tên khỏi danh sách Ngũ Đại Thế Gia đâu mà lo!
Lúc Ám Nguyệt nói ra những lời này, đồng thời cũng thi triển khinh công, thân ảnh lay động một chút rồi đột nhiên cứ vậy mà biến mất…
Về đến Liễu gia, sau khi thay quần áo, Liễu Trung Nguyên liền phái người gọi Tần Xuyên tới, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là muốn nói đến chuyện hắn đã làm ở Bộ An toàn.
Nhưng Tần Xuyên lại cố tình không chịu phục tùng, lấy lý do phải chuẩn bị lễ phục vào buối tối rồi trực tiếp dắt theo Liễu Hàn Yên đi ra ngoài.
Trước kia Liễu Hàn Yên chưa từng tham gia bất kỳ một buổi tiệc tối nào nên chẳng có lấy một bộ lễ phục dạ hội nào cho ra dáng, Tần Xuyên cũng chỉ mới biết.
Hai vợ chồng hiếm khi nào có cơ hội được đi dạo cùng nhau nên tìm một nhà hàng đồ Tây tương đối trang nhã sau đó cùng nhau ăn bò bít-tết, ăn xong hai người lại nắm tay nhau rời khỏi nhà hàng.
Liễu Hàn Yên không biết vì sao mà Tần Xuyên lại phải nhất định muốn nắm tay của cô, vốn dĩ cô cũng đã rất gây chú ý cho người ngoài rồi. Bất luận là nam hay nữ, nhìn thấy cô thì tỉ lệ quay đầu lại đã là chín phần mười rồi, giờ lại nắm tay Tần Xuyên như vậy, tỉ lệ quay đầu lại càng cao hơn.
Thật ra thì Tần Xuyên cũng đã nhận ra chuyện này, chỉ có điều là hắn chẳng quan tâm đến những cái đó mà người lại còn có chút đắc ý!
Trước khi kết hôn với Liễu Hàn Yên, hắn cũng đã từng nghĩ tới chuyện nếu như có thể dắt một người vợ như vậy ra đường nhất định sẽ rất oách, lúc này đã có thể thực hiện được ý tưởng đó đương nhiên hắn sẽ phải nắm lấy tay bà xã khoe khoang một trận, để cho tất cả mọi người đều biết đây chính là người phụ nữ của hắn.
Hai người đi đến một quán kem, Tần Xuyên hỏi mua một chiếc kem làm thủ công với ba hương vị khác nhau, kết quả là nhân viên cửa hàng kem ngẩn người nhìn Liễu Hàn Yên một lúc lâu sau đó mới có phản ứng rồi làm kem cho hai người.
-Anh thích ăn kem à?
Liễu Hàn Yên không vui nói. Chẳng phải người đàn ông này lúc nãy mới anh bánh ngọt tráng miệng xong hay sao? Sao giờ lại còn muốn mua kem nữa chứ!
Nhưng Tần Xuyên lại đưa cây kem đến trước miệng cô, nói:
-Bà xã ~ Là anh muốn mua cho em ăn đó… Nào, Ah… Há miệng ra nào, anh bón cho em!
-Em có nói là em muốn ăn đâu.
Liễu Hàn Yên cảm thấy loại đồ ăn này không có lợi đối với thân thể, thành phần toàn bộ là đường hóa học, tốt nhất là không nên ăn.
Miệng Tần Xuyên chậc chậc hai tiếng, nói:
-Trong cửa hàng có nhiều người nhìn vào tụi mình như vậy, ít nhất thì em cũng phải cho anh chút mặt mũi chứ! Chỉ ăn một cây kem thôi mà không có vần đề gì đâu, hơn nữa em cũng đâu có mập, đúng không?
Liễu Hàn Yên nháy mắt mấy cái sau đó cũng đành phải thỏa hiệp há miệng cắn một miếng.
Lúc Liễu Hàn Yên ăn kem, trong mắt không có chút tình cảm nào mà trên mặt cũng không tỏ ra bất cứ vẻ mặt gì, nhìn chằm chằm vào Tần Xuyên.
Tần Xuyên chợt phát hiện cái loại vẻ mặt “Ngúng nước” này của cô càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu chết đi được!
Có lẽ bởi vì trong cuộc sống hằng ngày Liễu Hàn Yên cũng không có quá nhiều yêu cầu phức tạp, cô không theo đuổi những cái như túi xách, trang sức, quần áo, cũng không chú ý đến việc trang điểm hay làm tóc gì đó…
Chính vì vậy mà cuộc sống sinh hoạt cá nhân của cô khá là đơn giản, chính cuộc sống đơn giản đó đã khiến cô sở hữu một đôi mắt vô tội trời sinh nhưng bản thân cô lại hoàn toàn không hề biết điều này.
Nhìn Liễu Hàn Yên từng miếng từng miếng ăn hết cây kem, Tần Xuyên hận không thể lao đến nhấm nháp đôi môi đỏ mọng đó của cô.
Sau khi đi dạo một vòng hai người tới một shop thời trang độc quyền của Hoa Luân Thiên Nô, trên giá treo những bộ lễ phục cao cấp có giá lên tới mấy vạn, Tần Xuyên muốn mua cho Liễu Hàn Yên một bộ để cô mặc.
Bởi vì quần áo ở trong shop vô cùng đắt đỏ nên hầu như không có vị khách nào chỉ có hai nhân viên đứng trông cửa hàng thôi.
Thấy hai người bước vào, ánh mắt hai nhân viên bán hàng sáng rực, nhất là khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương cỡ lớn trên ngón tay Liễu Hàn Yên, ngay lập tức hai người đó liền nhiệt tình tiến đến giới thiệu cho cô các loại kiểu dáng lễ phục của cửa hàng bọn họ.
Sau khi cô thử mặc vào người khoảng bảy tám bộ lễ phục với giá trên trời, Tần Xuyên phát hiện ra bộ nào cũng tựa tựa như nhau, không có mấy khác biệt, mặc vào đều rất đẹp. Sau đó hắn mới giật mình hiểu ra, vấn đề không phải là ở những bộ lễ phục đó mà cái quan trọng ở đây là người mặc nó vô cùng xinh đẹp, chính vì vậy mà khi cô mặc bộ nào cũng đẹp.
Cuối cùng, Tần Xuyên đã dùng thẻ đen của ngân hàng Thụy Sĩ mua một bộ váy màu xanh nước biển bằng chất liệu tơ tằm tự nhiên số lượng có hạn.
Liễu Hàn Yên cũng không có mấy khái niệm gì về tiền bạc cho lắm, vốn dĩ muốn dùng tiền của mình để mua nhưng lại thấy Tần Xuyên quẹt thẻ của hắn nên cũng không nói gì thêm.
Chỉ là khi nhìn thấy chiếc thẻ đen vô thời hạn của Tần Xuyên thì có chút bất ngờ hỏi:
-Anh làm thẻ ngân hàng Thụy Sĩ lúc nào vậy?
-Trong lần xuất ngoại lần trước anh tiện thể làm luôn.
Tần Xuyên thuận miệng trả lời cô.
-Anh từng ra nước ngoài rồi hả? Đi một mình sao? Đi đâu?
Liễu Hàn Yên hỏi tiếp.
Tần Xuyên nghi hoặc, hỏi lại cô:
-Bà xã, em bắt đầu quan tâm đến chuyện của anh rồi đấy hả?
-Có phải anh xuất ngoại để đi tìm Thánh giáo đúng không?
Liễu Hàn Yên có chút lo lắng, cô cho rằng Tần Xuyên bị Thánh giáo chọc giận nên đã làm ra chuyện gì đó nguy hiểm.
Tần Xuyên mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ, không những đi tìm Thánh giáo mà còn gặp cả Giáo chủ của bọn họ nữa nhưng chuyện này cũng không cần thiết phải nhắc tới trước mặt cô, tránh cho cô lo lắng.
-Không phải vậy, anh chỉ là đi du lịch cùng Đường Vi thôi.
Tần Xuyên cười nói.
Liễu Hàn Yên thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cũng không hỏi thêm cái gì nữa.
Tần Xuyên im lặng một hồi lâu, thật đúng là gặp quỷ mà! Mình đi tìm Thánh giáo thì cô lo lắng còn đi du lịch cùng người phụ nữ khác thì cô lại thấy yên tâm là sao?
Màn đêm buông xuống.
Khách sạn Long Đằng Tứ Hải, Bắc Kinh. Ở bên ngoài, lượng lớn nhân viên bảo an cùng lực lượng cảnh sát vũ trang vây chặt như nêm, thủ kín ở tất cả các lối ra vào của khách sạn.
Dưới ánh đèn sáng chói, từng chiếc xe sang trong được bảo vệ xung quanh đi đến trước cửa lớn của khách sạn, quan khách sau khi xuống xe liền bước trực tiếp lên thảm đỏ tiển vào hội trường lớn của khách sạn.
Bởi vì không lâu nữa sẽ tới Quốc Khánh, nên buổi tiệc từ thiện tối nay chính là cơ hội cho các thương nhân trong ngoài Trung Quốc có thể thể hiện lòng thành của mình trước mặt các vị thủ trưởng.
Người có thể tham gia buổi tiệc từ thiện này hơn thế nữa còn là người bỏ ra nhiều tiền từ thiện nhất đương nhiên sẽ có cơ hội được tham gia vào hoạt động Quốc Khánh quan trọng sắp tới.
Những người không thiếu tiền thì những cái mà họ quan tâm đương nhiên không phải là vấn đề tiền bạc mà là vấn đề thể diện, thân phận rồi cả địa vị nữa.
Chính vì vậy mà không chỉ là Gia chủ của Tứ Đại Gia Tộc, còn có cả người đứng đầu của các gia đình danh môn, phú hào, và cả một vài thương nhân trong ngoài nước cũng đến dự buổi tiệc này, còn về phần mấy người được gọi là đại minh tinh gì đó thì đương nhiên là không có tư cách đến nơi như thế này rồi.
Sau khi Tần Xuyên cùng Liễu Hàn Yên xuống xe, liền tiến vào hội trường, trên đường đi, phía xa là phóng viên của tất cả các đài truyền hình đều đang bấm máy ảnh lia lịa chụp hình hai người bọn họ.
Chỉ có điều những bức ảnh này sẽ không được công bố ra bên ngoài bởi vì tất cả những bức ảnh của những nhân vật không phải của công chúng như thế này đều không được mang ra khỏi hội trường. Bởi vì rất nhiều gia tộc muốn giữ bí mật với những công chúng phía trước màn hình.
Cả hội trường được chiếu sáng như ban ngày nhờ vào những chùm đèn thủy tinh lớn treo phía trên.
Những quan khách đến sớm cũng không vội vàng đi tìm chỗ ngồi mà chỉ đứng tụm lại thành một nhóm nói chuyện phiếm với nhau, đặc biệt là các thương nhân, tranh nhau nịnh bợ các thành viên của những đại thế gia nhằm tìm chỗ dựa cho bản thân.
Lúc Tần Xuyên cùng Liễu Hàn Yên vừa đến liền thu hút rất nhiều ánh mắt, đặc biệt là Liễu Hàn Yên mặc trên người một bộ lễ phục nhẹ nhàng thanh nhã, làm nổi bật lên khí chất tiên nữ trong trẻo nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần lạnh lùng xa cách. Vẻ ngoài nổi bật của cô đã đánh bật tất cả những người phụ nữ có mặt trong hội trường.
Bởi vì cả Tần Xuyên lẫn Liễu Hàn Yên đều không phải là khách quen của những buổi yến tiệc như thế này, nên hai người đến được một lát nhưng cũng không có người đến bắt chuyện với.
-Hàn Yên! Đúng thật là em rồi!
Bỗng nhiên, cách đó không xa liền có một giọng nói của đàn ông có vẻ rất vui vẻ kêu lên.
Tần Xuyên chau mày, thằng chết tiệt nào mà dám gọi bà xã của hắn thân mật như vậy?
Nhìn về phía phát ra tiếng nói lúc nãy, là một thanh niên tài trí hơn người, mặc một bộ âu phục Armani kết hợp với chiếc cà vạt màu xanh da trời.
Phía sau lưng anh ta là một người phụ nữ xinh đẹp tóc vàng mắt xanh, mặc một bộ lễ phục màu đỏ, dáng người nóng bỏng, thu hút ánh mắt của người khác.
Liễu Hàn Yên nhìn thấy người thanh niên đó cũng tỏ ra vô cùng bất ngờ, nháy mắt mấy cái, sau đó mới do dự hỏi:
-Anh là… Sở Vân Tiêu? Anh về nước rồi à?