- Ha ha ha ha, không hổ là hội trưởng Atula, vừa ra tay là đã giải quyết được. Làm chúng ta sợ bóng sợ gió một hồi, hóa ra tất cả đều nằm trong sự khống chế của hội trưởng!
Vương Chấn Thiên vội vàng vỗ mông ngựa vài cái, trong mắt hiện vẻ đắc ý.
Mượn tài lực những nhà khác, thuê tới một sát thủ thứ bảy thế giới làm việc cho mình, quả nhiên tiền là thứ tốt!
Vương Thế Huân thì điên cuồng cười với Đường Vi:
- Đường đại tiểu thư, cô không nghĩ sẽ có ngày hôm nay chứ! Cha con ta nhịn cô từ lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận dẫm nát cô dưới chân!
Đường Vi một tay đỡ lấy Liễu Hàn Yên đã gần hôn mê, một bên ngưng thần đề phòng, cười lạnh:
- Sớm biết các người lòng muông dạ thú, lúc đầu tôi không nên nương tình tha cho các người!
- Hiện giờ hối hận cũng đã muộn!
Vương Thế Huân cười đến khuôn mặt lệch lạc, khuôn mặt có chút anh tuấn giờ trở nên vặn vẹo.
- Atula hội trưởng! Phiền ngài một việc, phế toàn bộ công lực của cô ta đi! Tôi muốn để cho các huynh đệ trong bang, mỗi người đều chơi cô ta một lần! Chơi cô ta tới chết mới có thể giải mối hận trong lòng chúng tôi!
Vương Chấn Thiên gật gật đầu, cảm thấy quả nhiên con trai rất có phong cách của mình.
Năm đó Đường gia là một ngọn núi trên đầu chúng, về sau Đường gia không còn, nhưng Đường Vi vẫn ép chúng một đầu.
Hai cha con chỉ cần nhớ tới những năm tháng gần đây, đều phải khúm núm với một cô gái trẻ tuổi liền hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Atula cũng không có ý kiến gì, dù sao y cũng có thói quen chơi con gái. Nếu Liễu Hàn Yên chết rồi, y cũng có ý định chơi Đường Vi một chút.
Lúc này Đường Vi nghe thấy cái tên ‘Atula’, đột nhiên cả kinh, thất thanh nói:
- Ông… Ông là sát thủ siêu cấp đứng thứ bảy thế giới, hội trưởng công hội Xiêm La Nam Á, Atula?!
Với tư cách là sát thủ top 10 thế giới, hội trưởng của Xiêm La đương nhiên là nhân vật nổi tiếng dưới lòng đất.
- Hả? Vị mỹ nữ này từng nghe qua tên ta?
Atula cười tà, đi gần tới chỗ Đường Vi.
Đường Vi vẻ mặt khó tin:
- Ông là sát thủ thứ bảy thế giới, bang Tứ Hải chỉ là một bang phái nhỏ ở thành phố Đông Hoa, ông lại xuất lực vì chúng?
- Ta là sát thủ, chỉ cần đủ tiền, chủ là ai cũng không quan trọng.
- Vương gia không thể có nhiều tiền như vậy.
Đường Vi vẫn khó hiểu.
- Hừ, chớ có xem thường người khác, Đường đại tiểu thư không phải là tiền mặt sao? Chúng ta có rất nhiều biện pháp kiếm được… Cô chính là luôn xem thường chúng tôi mới có kết cục ngày hôm nay.
Vương Chấn Thiên cười nhạo.
Đường Vi tâm tư nhanh như chớp, hỏi:
- Năm đó người nhà của tôi gặp tai nạn xe cô chết thảm, chẳng lẽ cũng do các người mời sát thủ làm?!
- Ha ha, cô đoán sai rồi, đó là do Thánh giáo âm thầm làm ra. Cô đến âm phủ này cũng đừng tính khoản nợ này lên đầu chúng tôi, nhiều nhất thì chúng tôi cũng chỉ là biết mà không nói thôi!
Vương Chấn Thiên cười nói.
Sắc mặt Đường Vi trắng như giấy, trong vẻ ảm đạm mang theo một tia bi thương, nước mắt chảy xuống.
- Quả nhiên… là các người cấu kết với Thánh giáo, hại chết người nhà tôi…
Lúc này giống như ông trời cũng không chịu nổi nỗi đau trong lòng cô, mây đen va chạm, sấm rền vang!
Ầm! Ầm…
Theo tiếng sấm rền, mưa ầm ầm trút xuống, vốn không khí mang theo chút hơi nóng giờ chuyển qua mát lạnh.
Không khí rất nặng nề, ánh sáng mờ mờ.
Vài tên bảo tiêu vội vàng bung dù cho cha con Vương gia, còn Atula thì căn bản không cần, mặc kệ mưa rơi lên cơ bắp tráng kiện của mình.
Tóc Đường Vi bị mưa xối, xõa xuống che đi nửa khuôn mặt, trong một con mắt lộ ra kia tràn ngập tơ máu.
Cô phát hiện Liễu Hàn Yên đã hôn mê rồi, vì vậy yên lặng để Liễu Hàn Yên trên mặt đất.
- Cô gái, cô động thủ với tôi căn bản là vô nghĩa, không bằng ngoan ngoãn quỳ xuống cầu ta, cởi sạch hầu hạ ta một hồi. Cô khiến ta thỏa mãn, ta sẽ để cô chết thoải mái, sao hả?
Bờ môi đỏ tím của Atula hiện lên nụ cười tà ác, trong mắt hiện lên vẻ tham lam.
Đường Vi cười lạnh, cô đã ôm tín niệm phải chết, căn bản không có hành động gì.
Đang khi cô định nói gì, chợt thấy Tần Xuyên nằm dưới đất cách đó không xa lại đứng lên!
Vốn cho rằng một ném mạnh như vậy, Tần Xuyên hẳn là đã mất đi sức chiến đấu, nhưng Tần Xuyên dường như không gặp trở ngại gì!
- Tần Xuyên! Cậu sao rồi?!
Đường Vi đột nhiên vui mừng, hô lớn. Tần Xuyên lắc đầu ra hiệu mình không có vấn đề gì:
- Đừng phân tâm, chú ý tới đám tạp chủng Vương gia, đừng để chúng trốn mất…
- Được!
Đường Vi cũng không nói thêm gì, chuyển lực chú ý về phía cha con Vương gia.
Cha con Vương gia vô ý thức lui lại vài bước, rốt cục chúng cũng hiểu ra người trước đây giết chết Quỷ Dạ Xoa không phải Đường Vi mà là tên trông Net tên Tần Xuyên này!
- Khụ khu… Đúng là, hóa ra là như vậy, dọa chết ông mày rồi…
Tần Xuyên vừa lẩm bẩm, thân thể loạng choạng, lau bùn và nước mưa dính trên mặt, cười như không cười nhìn Atula.
- Hả?!
Atula nhíu mày quay người, híp mắt nói:
- Không tệ nha. Người trẻ tuổi, bị ta dùng Kim Cương ném đỉnh ném ngã trên đất mà còn có thể đứng lên, mày là người đầu tiên trong gần mười năm nay.
Tần Xuyên mỉm cười một tiếng:
- Cái gì mà Kim Cương ném đỉnh… Đó chẳng phải là Chủy trửu trong La Hán quyền sao. Mày hẳn là phản đồ Tây Vực Mật Tông đi. Atula… Mày ruồng bỏ Phật tính Mật Tông đi vào Tu La đạo, lựa chọn thành một sát thủ, cho nên mới lấy danh hiệu này, có đúng không?!
Ánh mắt Atula ngưng lại, sắc mặt cuối cùng cũng có chút thay đổi:
- Mày có thể nhìn ra công phu của tao thì sao? Mày vẫn không phải đối thủ của tao.
- Vậy cũng chưa chắc.
Tần Xuyên dần đứng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén vô cùng:
- Trước đây tao còn cảm thấy buồn bực vì sao mày không phóng thích chân khí, ngay cả Tiên Thiên cương khí cũng không cần đã có thể đỡ đòn tấn công của tao, có phải là thực lực của mày vẫn còn giữ lại, làm tạo sợ hãi, bó chân bó tay…
Nhưng giờ thì tao biết rồi, mày tu luyện Tây Vực Mật Tông Kim Cương Thiết Bố Sam, tất cả Tiên Thiên cương khí của mày đã sớm hòa làm một thể với da thịt cùng xương, cho nên mới không tiết ra ngoài.
Mà mười ngón tay mày sở dĩ màu tím đen là vì quanh năm mày dùng sắt cát để luyện Đại Lực Kim Cương Chỉ kình, đây đều là tuyệt học phòng ngự và tấn công số một số hai của Mật Tông, khó trách lợi hại như vậy.
Ánh mắt Atula ngày càng âm trầm, y đúng là phản đồ Mật Tông, đến nay vẫn bị rất nhiều cao thủ Mật Tông căm thù. May mắn là thực lực của y siêu quần, cao thủ Mật Tông có thể địch lại cũng không nhiều lắm.
- Tiểu tử, không ngờ mày còn trẻ mà cũng có chút kiến thức, nhưng như vậy thì sao?
Atula yên lặng kéo chiếc áo da trên người, nửa thân trên lộ ra ngoài, một thân cơ bắp lóe ra vầng sáng như cổ đồng.
Mưa rơi lên người y, bắn ra bọt nước, giống như khi rơi lên sắt thép vậy.
Tần Xuyên ra chiêu với một cành cây gãy ở bồn hoa bên cạnh, một cành cây rơi vào tay hắn.
Atula cười châm chọc, dùng sức đấm mạnh vào lồng ngực mình, phát ra tiếng vọng rất trầm:
- Mày muốn dùng cành cây gãy này để đối phó với Thiết Bố Sam của tao?
Tần Xuyên hít một hơi sâu, mưa theo tầm mắt của hắn rơi xuống, nhưng hắn không nháy mắt, ánh mắt ngày càng lộ ra phong mang.
Toàn thân bắt đầu có từng sợi kiếm khí sắc bén màu xanh sậm tỏa ra, chặt đứt hạt mưa!
- Ở trên tay mày thì là là cành cây gãy, nhưng ở tay tao thì nó là thần binh lợi khí!
Tần Xuyên vừa dứt lời, kiếm khí như suối phun ra, nhìn như vô số lưu quang, lấy thân thể hắn làm trung tâm, bắn ra ngoài!
Một bức tượng điêu khắc bằng đá cẩm thạch trên đài phun nước bị hai luồng kiếm khí xẹt qua,tạo thành hai vết cực sâu, cỏ cây bùn đất bốn phía bay tung tóe.
Rốt cục Atula cũng biến sắc, trong mắt hiện vẻ bất an:
- Kiếm khí… Mày là kiếm khách?
Tần Xuyên không muốn nói chuyện. Hắn ngẩng đầu hít một hơi mưa, nhanh chóng bước tới phía Atula, tấn công!
Hắn bước ngày càng nhanh, khi còn cách Atula bảy tám mét thì đá hóa thành một dòng lưu quang có vô số kiếm khí bao quanh.
- Thanh Liên kiếm ý, Sậu Vũ!
Nhánh cây trong tay Tần Xuyên hóa thành vô số hàn tinh, giống như mưa to từ bầu trơi rơi xuống, từ phương ngang, điên cuồng tấn công các tử huyệt của Atula!
Kiếm khí như vô số đinh thép, hung hăng phóng về phía thân thể Atula, tầng tầng lớp lớp, nhanh như thiểm điện, bén nhọn như kim châm!
Đây là kiếm ý Tần Xuyên tự nghĩ ra trong Thanh Liên kiếm ý, lấy khoái công cùng mãnh công trực diện làm chủ, là chiêu thức Tần Xuyên đốn ngộ giữa cơn mưa to khi ở trong núi.
Thanh phong hữu hình, đại vũ vô hình. Mưa có thể chậm chạp, nhỏ nhẹ như khúc nhạc du dương, cũng có thể nhanh như vạn mã lao nhanh!
Atula sau khi liên tục rút lui, phát hiện Sậu Vũ kiếm ý đã vây quanh y, căn bản không có chỗ trốn, vì vậy đành mạnh mẽ đón đỡ!
- Thiết Bố Sam, Kim Cương bất hoại! A!
Hai mắt y nhắm lại, hai tay ngăn ở phía trước, cơ bắt toàn thân như nổ tung, mạnh mẽ ngăn cản tất cả kiếm khí!
Choeng choeng choeng…
Rõ ràng là va chạm với kiếm khí nhưng lại phát ra tiếng kêu thanh thúy như kim loại đập vào nhau.