Quản gia cẩn thận gật đầu:
- Đúng vậy.
Phil túm lấy cổ áo quản gia, trợn trừng mắt hỏi:
- Những người đó thi đấu ở đâu? Ông nói rõ xem nào!
Quản gia lắc đầu:
- Chuyện này… Tôi không rõ nhưng chắc là ở trong St. Petersburg.
- Đồ bỏ đi! Chuyện quan trọng thế này mà không hỏi cho rõ!
Phil đẩy ngã quản gia, mặc quần áo ngủ hùng hổ chạy ra khỏi phòng ngủ, vừa đi vừa gầm:
- Mau liên lạc với Ivan cho tôi! Tôi phải biết được tất cả tình hình mới nhất! Đáng chết! Sao không có ai thế! Gọi đàn lợn ngốc nghếch kia đến đây! Nếu không muốn bị nổ chết trong chăn!
Quản gia người đầy bụi đất bò dậy, lớn tiếng kêu gọi:
- Ngài Phil kính mến! Còn một việc phải bẩm báo với ngài!
- Chuyện gì?
Phil đột ngột xoay người.
- Có… có người tuyến dưới lòng đất báo đã tìm được thành viên gia tộc gửi ủy thác ám sát.
Quản gia câm như hến.
Trong đôi mắt đục ngầu của Phil lướt qua một tia tàn khốc:
- Tôi cần nội dung và chứng cứ cụ thể, mau mang lại đây!
Hơn nửa tiếng sau, trong phòng nghị sự chính, thành viên trung tâm của gia tộc Romanov lại tụ tập lần nữa.
Không ít người vẻ mặt đều mệt mỏi vì say rượu, sắc mặt xám trắng, cũng có người mắt đỏ bừng, miệng cũng không quên ngậm xì gà.
Một người đàn ông rõ ràng tối hôm qua cắn không ít, sau khi cực kỳ hưng phấn lộ ra vẻ uể oải nói với anh họ của mình:
- Markin, chút hàng anh đưa cho em không tệ, vô cùng tinh khiết, từ Colombia hay Venezuela thế?
Tay Markin cầm chai nhãn hiệu Vodka của Nga, nhe răng không nói gì.
Lukyanova béo mập ở bên cạnh cười lạnh:
- Thôi đi, Golf, chẳng lẽ cậu không biết người anh em tốt Markin của chúng ta ở Brazil mở mấy nhà máy sao? Tên khốn kiếp, cảnh sát của ba trấn đó đều bị nó giết cho sắp đoạn tử tuyệt tôn rồi.
- Hi, chị gái thân yêu của em, em là người làm ăn đứng đắn, chuyện giết người đừng đổ lên đầu em… Nghe này, trước khi tổ chức World Cup, Brazil thiếu tiền nên em tạo ra tài phú cho bọn họ, bọn họ rất cảm kích em nên giúp nhà máy của em vận hành thuận lợi, đơn giản thế thôi.
Markin khoát khoát tay.
Lão Tam Lavezzi thở ra một làn khói trắng, híp mắt cười tà:
- Khó trách cậu lại nhường mỏ dầu đi, cũng không thấy tiểu tử cậu hỏi gia tộc mượn tiền, đúng là biết nhân cơ hội, nhưng hàng có tốt đến đâu cũng đừng chuyển đến Miami.
Markin giơ chai rượu lên, kính từ xa:
- Hiểu rồi, địa bàn đó là của anh, Lavezzi, trước khi anh bị Cục chống ma túy bắt vào tù, em tuyệt đối sẽ không động đến.
Lavezzi sắc mặt tối sầm, dáng vẻ như muốn nổi điên lên.
- Được rồi! Lúc nào rồi mà còn ở đây tranh nhau chút bột mì trắng của chúng mày?
Phil hùng hổ đi từ trên lầu xuống, phía sau còn có hai trưởng vệ sĩ mặc áo giáp kỵ sĩ màu xám bạc.
Đám người của gia tộc Romanov đều trở nên trầm mặc, ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm vào tài liệu trên tay Phil.
- Chắc mọi người đều nghe nói rồi, Kiếm Ma đã ở St. Petersburg, đại sư Mikhail đang thi đấu với hắn, địa điểm là bờ biển loạn thế, tôi đã phái người dùng kính viễn vọng điều tra từ xa, tiếc là nhìn không rõ lắm.
Nhưng ít nhất hình như bây giờ đại sư Mikhail chiếm thế thượng phong, vì thế chúng ta có thể nói chuyện về vấn đề kẻ phản đồ của gia tộc.
Phil ném tài liệu đó xuống giữa bàn.
Một đám người lập tức nhìn qua đó, đó rõ ràng là một phần tài liệu đăng ký tiếp nhận ủy thác của công hội Phoenix, bên trên có viết thông tin của người ủy thác.
- Berezov!
Lập tức có người nói tên!
Sau đó, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn người đàn ông cao gầy hơn bốn mươi tuổi ở phía sau.
Berezov mặc áo khoác bằng da chồn hốc mắt lõm sâu, quanh năm hút thuốc phiện, mặt nổi gân xanh. Lúc này thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, khuôn mặt vốn dĩ như tờ giấy trắng trở nên xanh lè.
- Hey! Các người! Các người nhìn tôi làm gì? Sao có thể là tôi chứ?
Berezov nước bọt bay tứ tung, đứng dậy giải thích cho mình.
Lukyanova trợn trắng mắt:
- Tiểu tử thối, gia tộc đâu có bạc đãi mày, mày không thể vì thiếu chút tiền mua thuốc phiện mà chơi trò này chứ.
- Cổ phần của nhà máy đóng tàu là tự mày đồng ý bán lại cho tao, khoản nợ của vương thất Jordan kia là tự mày không đòi về được, chẳng lẽ vì thế mà mày đòi giết tao à? Golf hung thần ác sát nói.
Berezov vọt đến trước bàn, nhìn tờ giấy ủy thác đó, là tên của mình, không dám tin mà gào lên:
- Tôi chưa từng làm chuyện này! Mọi người đừng vu oan cho tôi!
- Gia chủ! Tôi cảm thấy trực tiếp giết hắn đi, gia tộc chúng ta không cần loại phản bội vô dụng bất trung như vậy!
Markin rống to.
Lời này vừa nói ra, Berezov sắc mặt tái nhợt, mồ hôi rơi như mưa, hô to "Oan uổng".
Phil híp mắt:
- Mọi người ngồi xuống hết đi! Nếu thật sự là hắn thì hắn trốn cũng không thoát, nhưng nếu như không phải hắn, vậy là chúng ta bị chơi xỏ! Chẳng lẽ mọi người chưa từng nghĩ đến việc đây là bẫy Kiếm Ma cố ý tạo ra để nội bộ gia tộc chúng ta sụp đổ ư?
Một đám người hai mặt nhìn nhau, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút ít ngờ vực vô căn cứ.
- Đúng thế! Các anh! Các chị! Berezov em có là gì đâu? Em làm gì có nhiêu tiền như vậy mà đi thuê Kiếm Ma?
Vẻ mặt Berezov vô cùng khó coi, biện hộ cho mình.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.
Một người đàn ông trung niên mặc quân trang thượng tá đưa hai gã thiếu tá đến.
Phil lộ ra vẻ mặt tươi cười, đứng dậy bắt tay với thượng tá.
- Thượng tá Bychkov, cuối cùng ngài cũng đến rồi, xin hỏi tình hình bên phía bờ biển toàn đá kia thế nào?
Bychkov đến từ KGB ngoài cười nhưng trong không cười:
- Ngài Phil, chúng tôi đã cài camera giám sát tiên tiến nhất của mình, cấp dưới của tôi sẽ gửi thông tin hình ảnh đến tổng bộ, theo dõi tình hình thực tế bất cứ lúc nào.
- Oh? Hình ảnh không thể chuyển đến gia tộc chúng tôi sao? Ngài cũng biết chúng tôi rất lo cho đại sư Mikhail của gia tộc mình.
Phil hỏi.
Bychkov lắc đầu
- Xin lỗi, quy định trong kỹ thuật và KGB đều không cho phép làm như vậy.
- Đi gặp quỷ đi, chẳng phải kỹ thuật của các người cũng được tạo ra từ tiền của chúng tôi à.
Lukyanova cười lạnh.
Bychkov giả vờ không nghe thấy gì, nói tiếp:
- Các quý ông và quý bà của gia tộc Romanov có thể yên tâm, theo tin của đồng nghiệp của tôi thì hiện nay đại sư Mikhail đang chiếm thế chủ đạo, xem ra dù Kiếm Ma thanh danh hiển hách ở thế giới dưới lòng đất nhưng muốn vượt qua rãnh trời kỵ sĩ thần phù hộ này cũng có chút miễn cưỡng.
- Ha ha, vậy chúng ta cùng đợi đại sư Mikhail giết chết Kiếm Ma, sau đó sẽ mời thượng tá Bychkov và những người khác cùng uống một chén chúc mừng!
Phil cười nói xong, lại quay đầu nói với quản gia ở sau lưng:
- Trước lúc đó, Lão Bát Berezov đợi ở trong phòng trước, “nghỉ ngơi” cho tốt.
…
“Keng!”
“Keng keng!”
Rõ ràng là nhánh cây cùng kiếm bản rộng đấu nhau nhưng lại không ngừng vang lên tiếng va chạm của kim loại.
Trên bờ biển, một lượng lớn nham thạch như đã bị các loại công cụ sắc bén cắt qua vậy, lộ ra mặt cắt bóng loáng.
Một đường kiếm khí trắng như tuyết ào về phía Tần Xuyên, Tần Xuyên triển khai kiếm giáp Thanh Liên trên người, chống lại một phần lực tấn công, nhưng cơ thể vẫn bị ép về phía sau.
Hắn bay lên trên lật người rất nhanh, dưới chân giẫm vào một khối nham thạch, đạp lên, chém ra một đường kiếm khí Thanh Liên, như dải lụa cắt về phía cánh tay trái của Mikhail.
Thân thể nhìn có vẻ đã già của Mikhail lúc này cơ bắp cuồn cuộn, như là người trẻ tuổi cường tráng, chòm râu bay lên trên, kiếm bản rộng cứ thế đâm xuống đất, nảy lên!
Cát bay mù mịt, những hạt cát dày đặc mang theo kiếm khí như ngàn vạn viên đạn bắn xuyên qua kiếm khí, biến uy lực thành vô hình.
Tần Xuyên hai mắt tỏa sáng, không ngờ kiếm khí còn có thể dùng như vậy, thật đúng là mở rộng tầm mắt.
Mắt thấy vô số hạt cát tập kích đến như châu chấu, Tần Xuyên không lùi mà tiến lên, kiếm khí mưa rào điên cuồng bộc phát.
“Vút vút vút!”
Kiếm khí Thanh Liên như mưa nặng hạt, xoắn cát vào nhau, đâm về phía Mikhail.
"Gấu Trắng gào thét!"
Kiếm bản rộng trên tay Mikhail xoáy thành hình tròn, sau khi kéo từ ngoài vào trong lại kéo từ trong ra ngoài, như là một con gấu Bắc Cực gào thét một tiếng!
Kiếm khí mang theo lực tấn công như tiếng gầm, triệt tiêu toàn bộ kiếm khí mưa rào của Tần Xuyên!
Kiếm ý dày đặc liền dùng kiếm ý dày đặc hơn để phá, Mikhail dùng kinh nghiệm chiến đấu siêu cường tích lũy từ hàng trăm trận chiến khiến kiếm ý của Tần Xuyên đều trở nên khó mà được lợi!
Đứng dưới một gốc cây cách đó hơn 50m, Đường Vi đã yên lặng theo dõi trận thi đấu giằng co này hai giờ đồng hồ, thậm chí còn quên cả thở.