Vừa dứt lời, lập tức có một quân sĩ mặt đen tiến đến định bắt Tần Xuyên.
Mọi người cuối cùng nhận ra họ đang đối mặt với quân nhân thật sự, sắp đụng chuyện rồi!
Lục Tích Nhan tái mặt, mấy bạn cũ bên cạnh cô cũng rất sốt ruột.
- Ây da! Tích Nhan, bạn trai của cậu cũng lỗ mãng quá đi! Lần này toi rồi! Người bình thường không dây vào quân đội được đâu!
Bọn người Diệp Tư nói.
Không đợi họ lo lắng hết, mấy gã muốn bắt Tần Xuyên chưa kịp đặt tay lên vai hắn thì đã bị hắn tát một bạt tai ngã lăn ra đất!
Đối phó với đám quân sĩ trung cấp này, Tần Xuyên còn không buồn dùng tới chiêu thức. Hắn đè vai một gã khiến gã không tài nào đứng lên được, chân gã liền khuỵu xuống, kéo cả người chúi về phía trước té nhào.
Tần Xuyên nhíu mày:
- Tôi nói đạo lý với anh, anh lại động tay động chân với tôi, quân đội thích ức hiếp người dân như vậy à? Làm việc không chịu dùng não, chỉ biết dùng vũ lục thôi sao?
Không ít người tưởng rằng Tần Xuyên sẽ bị khống chế, nào ngờ hắn đã đánh gục gã quân sĩ kia, đúng là ngạc nhiên liên tiếp.
Chu Thanh Sơn thở phào, cảm thấy có Tần Xuyên chống lưng nên không sợ nữa, bèn cao giọng:
- Cậu Tần nói phải, việc công không phải là giả, nhưng cũng cần có chừng mực, không được phiền dân quá đáng!
- Oa! Tích Nhan! Bạn trai cậu lợi hại như thế sao?
Mấy người bạn đều xúm quanh Lục Tích Nhan sáng rỡ hai mắt.
Đôi mắt Lục Tích Nhan ánh lên vẻ tự hào, nhưng điều khiến cô cảm động nhất là khi mình chưa lên tiếng nhờ giúp, Tần Xuyên đã chủ động đến góp lời cho bạn cô.
Trương Hạo Dương mặc kệ những người có mặt phản đối. Ông có thực lực Hậu Thiên trung cấp, thấy ngón đòn của Tần Xuyên liền nhận ra hắn là một tay võ cổ!
- Hay lắm! Mày đúng là có vấn đề! Dám chủ động tấn công quân đội à?
Trương Hạo Dương không nhiều lời nữa, liền vận chân khí vung quyền nhắm thẳng Tần Xuyên, sau đó lập tức biến thành chiêu mãnh hổ phá núi bổ xuống như sét đánh!
Tần Xuyên thấy Trương Hạo Dương muốn đánh, liền khẽ lách người sang một bên rồi bắt lấy một cánh tay của ông ta vặn xuống.
Trương Hạo Dương không thu thế về được, cả người lăn vòng trên cao!
Tần Xuyên lại vặn tay xuống, giở chiêu giao long vẫy đuôi khiến toàn thân Trương Hạo Dương vật xuống đất như tạ xích!
Một tiếng “rầm” vang lên, cơ thể Trương Hạo Dương nảy lên hai ba lần.
- Thượng tá!
Cả đám quan sĩ hét toáng lên, không dám tin Thượng tá Trương lại bị hạ gục dễ dàng như thế!
Trương Hạo Dương đỏ mặt tía tai, cảm thấy xương cốt toàn thân rã rời. Quan trọng hơn là bị một thanh niên hạ gục bằng một chiêu trước mặt nhiều cấp dưới và người dân như thế, trong lòng ông vừa bàng hoàng vừa cực kỳ nhục nhã.
- Đừng đứng đực ra đó! Mau tóm nó đi!
Trương Hạo Dương nằm trên đất quát tháo.
Đám quân sĩ đứng cạnh bèn giơ mười mấy họng súng đen ngòm nhắm chuẩn vào Tần Xuyên!
Lúc này mọi người đều kinh hoàng lùi xa ra, người thường thấy súng đều cực kỳ sợ hãi.
Cả Lục Tích Nhan cũng tỏ vẻ căng thẳng nắm chặt váy, bắt đầu lo lắng.
Chu Thanh Sơn sốt ruột bèn hét lên:
- Các người có biết cậu Tần là người của gia tộc nào không? Ai cho các người đối xử với cậu Tần như thế?
Trương Hạo Dương lồm cồm bò dậy, nhếch môi cười:
- Gia tộc? Hừ!
Đoạn ông lấy một tờ giấy từ túi mở ra trước mặt mọi người, trên đó là lệnh chính thức, còn phần ký tên và đóng dấu dưới cùng vừa thấy liền kinh ngạc!
- Nhìn rõ đi! Lần hành động này của bọn tao là nhận lệnh từ Bộ An ninh nội địa! Gia tộc cái thá gì, lớn hơn Bộ An ninh nội địa sao? Gia tộc có lớn bằng quốc gia không?
Trương Hạo Dương vừa rống lên, mọi người xung quanh liền im phăng phắc, sắc mặt trắng bệch.
Chu Thanh Sơn bắt đầu do dự bất an, có phần hối hận vì đỡ lời cho Tần Xuyên, chẳng ngờ lần hành động này là chấp hành lệnh của Bộ An ninh nội địa.
Một việc không tốt, phen này sợ là mũ quan trên đầu y sắp rớt rồi!
Nhóm người Triệu Ba và Đàm Đào Lệ, đám bạn vây quanh Lục Tích Nhan đều sợ sệt, không ngờ tối nay lại có bộ đội nhận được chỉ huy từ ban ngành tối cao nhất của nhà nước.
- Tích Nhan, chết rồi, phen này bạn trai cậu có chuyện rồi! Ai đấu lại được nhà nước chứ!
Trong mắt Lục Tích Nhan đầy vẻ bất an, nếu không phải cô mềm lòng thì Tần Xuyên cũng không dây vào, lần này phiền phức rồi.
Đúng lúc này, Tần Xuyên bình tĩnh lấy điện thoại từ túi ra gọi điện.
- Dừng tay! Mày muốn làm gì?
Trương Hạo Dương lại rống lên.
Tần Xuyên nói mà không thèm ngẩng đầu:
- Gọi điện cho vợ tôi hỏi thăm tình hình.
Gọi điện cho vợ? Nghĩa là gì?
Mấu chốt là nếu hắn có vợ, tại sao còn đi cùng với Lục Tích Nhan? Mọi người vừa buồn bực vừa không hiểu ra sao.
Trương Hạo Dương tưởng Tần Xuyên đang chọc mình:
- Mày còn nhúc nhích tao hạ lệnh bắn liền đấy?
Tần Xuyên lạnh lùng quắc mắt liếc ông, cười khẩy:
- Ông dám nổ súng… tôi xử ông luôn.
Tần Xuyên không hề sợ đống súng ống này, đặc biệt là lúc hắn có phòng bị, nhưng nếu Trương Hạo Dương dám nổ súng thì ông ta chết chắc.
Trương Hạo Dương cũng ngây người ra, vốn định ra lệnh bắn, nhưng không hiểu sao lại thấy câu uy hiếp của Tần Xuyên… là sự thật!
Khi ông ta đang chần chừ thấp thỏm thì có người bắt máy.
Đầu bên kia truyền đến giọng lạnh lùng như thường lệ của Liễu Hàn Yên:
- Có chuyện gì?
Tần Xuyên cười:
- Bà xã, có một Thượng tá tên Trương Hạo Dương, em có biết không?
- Ông ấy là cấp dưới của tôi, có gì không?
Liễu Hàn Yên nghi ngờ hỏi.
- À, vậy thì được.
Tần Xuyên kể sơ chuyện trong khách sạn rồi nói:
- Ý của anh là ở đây không có vấn đề, nếu bên em phát hiện có dấu vết của phần tử nguy hiểm thì bọn chúng cũng đi rồi. Hôm nay là ngày vui trọng đại của người ta, anh thấy đừng làm phiền họ.
Liễu Hàn Yên in lặng một lúc rồi nói:
- Anh đưa điện thoại cho Trương Hạo Dương đi.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Tần Xuyên đưa điện thoại đến trước mặt Trương Hạo Dương.
Nỗi thấp thỏm từ từ dấy lên trong Trương Hạo Dương, ông nhận lấy điện thoại…
- Là tôi.
Liễu Hàn Yên không cần giới thiệu, bởi vì giọng điệu và cách ăn nói của cô là độc nhất vô nhị.
Trương Hạo Dương cảm thấy một trận phát lạnh từ gót chân xộc thẳng lên đỉnh đầu, ông vội nghiêm túc hẳn lên, hai mắt mở to hết mức có thể!
- Tướng quân!
Nhưng vừa gọi xong, Trương Hạo Dương liền cảm thấy không ổn… Tại sao lại là Liễu Hàn Yên? Tại sao thanh niên trước mắt gọi điện cho vợ, mà vợ hắn lại là Liễu Hàn Yên?
Khi ông từ từ nhớ ra chồng của Liễu Hàn Yên là ai, cả người ông bắt đầu run lẩy bẩy…
- Ai cho phép ông công khai lệnh của Bộ An ninh? Ai cho phép ông không báo trước mà kéo đến khách sạn lục soát? Ông muốn khoe khoang sự tín nhiệm của quân đội dành cho ông, hay là muốn bôi nhọ quân khu Giang Nam chúng ta?
Liễu Hàn Yên liên tiếp hỏi ba câu khiến Trương Hạo Dương muốn nghẹt thở, bèn hoảng loạn quỳ sụp xuống đất.
Bởi vì Y Phi rời khỏi nên có không ít quân quan như ông ta có cơ hội làm việc cho Liễu Hàn Yên.
Lần đầu nhận được lệnh của Bộ An ninh, lại có quyền lực dẫn cả đội quân đặc chủng điều tra phần tử nguy hiểm, Trương Hạo Dương dĩ nhiên muốn biểu hiện thật tốt.
Vì muốn điều tra toàn bộ khách sạn này với tốc độ nhanh nhất, ông ta lười báo trước cho cấp quản lý của khách sạn, cứ thế dẫn quân đội xông thẳng vào trong.
Đáng lẽ không ai cản được Trương Hạo Dương, nhưng hoàn toàn không ngờ trước mắt lại xuất hiện đại thiếu gia của Tần gia! Đã vậy còn là chồng của cấp trên ông ta!
- Tướng… tướng quân! Tôi có tội!
Trương Hạo Dương rầu rĩ cúi gục đầu.
Mọi người đứng xung quanh, bao gồm cả đám quân sĩ đều trợn to mắt.
Bọn họ nhìn Tần Xuyên đầy vẻ ngạc nhiên và nể sợ, người thanh niên này có thể ngăn cản cả lệnh của Bộ An ninh nội địa sao?
Vợ của hắn rốt cuộc có lai lịch gì? Quan trọng là thân phận của hắn tôn quý đến đâu?
Triệu Ba và Đàm Đào Lệ sợ đến mức xanh mặt. Vừa nghĩ tới trước đó bọn họ đối xử khinh thường Tần Xuyên như thế, thậm chí còn không để hắn vào mắt, họ hối hận muốn đứt ruột!
Vốn có cơ hội tiếp xúc với nhân vật dữ dội như thế, nhưng bây giờ chỉ cần hắn không ghi hận là được!
Cả đám bạn cũ cũng tưởng Tần Xuyên toi rồi, ai ngờ thân phận của hắn còn ngầu hơn cả quân đội mà Bộ An ninh đã điều động!
Họ vốn muốn hỏi Lục Tích Nhan tại sao Tần Xuyên lại có vợ, nhưng rồi lại thôi… Thứ nhất, dạng đàn ông như thế có vài người phụ nữ cũng là chuyện thường. Thứ hai, bọn họ không dám! Sợ rằng nếu hỏi sẽ khiến Tần Xuyên không vui!
Tần Xuyên lại thấy chẳng có vấn đề gì, hắn chỉ nghĩ Bộ An ninh muốn điều động quân đội chấp hành nhiệm vụ thì chắc chắn là cấp tướng quân ra lệnh, một Thượng tá như vậy sao có thể làm chủ?
Quả nhiên, hắn vừa hỏi Liễu Hàn Yên liền biết lão này chỉ là cáo giả oai hùm mà thôi!
- Này, trả điện thoại cho tôi! Khóc cái mẹ gì!
Tần Xuyên liền giật điện thoại lại.
Trương Hạo Dương nào dám huênh hoang nữa, ông rụt rè, không ngừng xin lỗi:
- Cậu Tần bớt giận… Tôi… Tôi chỉ là quá nóng ruột, đều là hiểu lầm cả.
Tần Xuyên thây kệ ông ta, bèn nói chuyện với Liễu Hàn Yên:
- Bà xã, khách sạn này không có vấn đề, anh không phát hiện có ai đặc biệt cả, bên em tìm đến chỗ khác thử xem!
- Ừm.
Liễu Hàn Yên biết nếu Tần Xuyên không phát hiện có vấn đề gì, vậy chứng tỏ phần tử nguy hiểm đã đi xa rồi.
- Hì hì, có gì cần giúp cứ nói với ông xã, tạm biệt em trước nhé, luôn tiện học được một câu của em vợ này, chụt chụt chụt!
Liễu Hàn Yên liền ngây ra, buông một câu “tạm biệt” rồi cúp máy.
Tần Xuyên tiếc ra mặt, cô nàng này đúng là không hiểu phong tình gì hết.