Tần Xuyên cũng không tham gia vào cuộc nói chuyện của hai cô gái, chỉ ngồi ăn. Hai cô gái làm món ăn rất ngon, Tần Xuyên nghĩ, đáng tiếc là không đi mở nhà hàng.
Nghĩ đến mở nhà hàng, Tần Xuyên chợt nhớ trước kia Diệp Tiểu Nhu có nói, mong ước của cô là mở một tiệm ăn.
Hôm nay Diệp Tiểu Nhu vừa tìm được việc thực tập, thì gặp phải chuyện đó, chắc chắn cô rất buồn.
-Tiểu Nhu, không thể làm việc ở công ty đó, cô định thế nào?
Tần Xuyên hỏi.
Ánh mắt Diệp Tiểu Nhu ảm đạm hồi lâu, rồi gượng cười:
-Tôi định tới những công ty khác xem sao, dù sao cũng phải tìm được việc làm…
-Nhưng anh vẫn không yên tâm, nếu em xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh cũng không thể lần nào cũng chạy tới kịp thời.
Giọng thấm thía, Tần Xuyên nói.
Diệp Tiểu Nhu cũng hơi sợ, nhưng vẫn lắc đầu:
-Tôi biết anh tốt với tôi, nhưng tôi không muốn lúc nào cũng dựa vào sự giúp đỡ của anh. Tôi nghĩ, nếu một cô gái không có sự nghiệp của mình, chỉ ỷ lại vào đàn ông, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị ghét bỏ.
Tần Xuyên mỉm cười, xem ra trong lòng Diệp Tiểu Nhu vẫn kiên trì đối với mộng tưởng của mình.
Hắn cắn một miếng bánh bông lan mềm mại và ngọt ngào, cân nhắc hồi lâu, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Tháng 9 tới, hắn sẽ bắt đầu chịu cuộc khảo hạch của gia tộc, mà theo phương pháp khảo hạch của Tần gia, cuộc khảo hạch gồm cả văn khảo và võ khảo.
Tần Xuyên muốn thi văn khảo trước, trong đó lại chia thành chính trị và thương mại.
Về chính trị, Tần Xuyên không ở trong thể chế, cũng không thể tham dự.
Mà thế lực của Tần gia trên chính trường cũng không xuất chúng, cho nên đại đa số con em Tần gia đều chọn theo thương mại.
Thương mại có hai hình thức, một là đảm nhận một vị trí học tập và quản lý, sau đó thông qua công trạng, trên dưới trong công ty sẽ đánh giá, những người lớn tuổi trong tộc sẽ tiến hành cho điểm.
Hình thức còn lại, là đưa ra một phương án xây dựng sự nghiệp, xin kinh phí từ gia tộc để đầu tư gầy dựng sự nghiệp, một năm sau sẽ xem xét và đánh giá kết quả đầu tư.
Cuộc khảo hạch của gia tộc chủ yếu là để xác định năng lực của con em trong gia tộc, cho nên sẽ không cho quá nhiều thời gian, tính từ lúc bắt đầu khảo hạch, tối đa là một năm sau sẽ tiến hành quyết định.
Hằng năm gia tộc mở hội nghị vào tháng 9, ngoại trừ tiến hành võ khảo, để cho những đệ tử tuổi trẻ tỉ thí tu vi cổ võ, còn là lúc để công bố kết quả của cuộc thi văn khảo.
Bất kể kết quả như thế nào, đều phải công bố công khai, có con em mất hết mặt mũi, từ đó về sau không còn gượng dậy nổi nữa, cũng có rất ít người có thể một bước lên trời, trở thành trụ cột vững vàng của gia tộc.
So ra, vào xí nghiệp tham dự quản lý là cách đơn giản và ổn thỏa hơn, bởi vì độ mạo hiểm không lớn, không gây ra sai lầm lớn, miễn là tình hình kinh doanh không quá tệ, chỉ cần tạo quan hệ tốt, là một năm sau có thể vượt qua khảo hạch một cách ổn thỏa, chính thức trở thành người được gia tộc tán thành.
Hình thức thứ hai, đầu tư gây dựng sự nghiệp, độ rủi ro cao hơn, thậm chí nếu thua lỗ, còn phải làm việc để trả hết số nợ đó. Nhưng, nếu gặp thời, trong vòng một năm tạo được thành tích, thì sẽ chứng tỏ được năng lực, sẽ thật sự được coi trọng.
Một số con em tương đối có tài, chọn đầu tư khởi nghiệp, sau khi kết thúc khảo hạch, công ty mà họ lập ra và thương hiệu của nó, có thể hoạt động độc lập, cũng có thể được gia tộc tiếp thu, trực tiếp cống hiến cho gia tộc.
Vốn Tần Xuyên muốn vào công ty, dù sao thì hắn chỉ muốn trà trộn vào Tần gia, điều tra tin tức của mẹ ruột mà thôi.
Tuy nhiên sau lần xuất hiện của người bịt mặt, buộc Tần Xuyên phải giành được vị trí đứng đầu ở cả văn khảo và võ khảo.
Tần Xuyên suy nghĩ, đứng đầu võ khảo thì không có gì phải ngại, nhưng đứng đầu văn khảo, nếu vào công ty làm quản lý, chắc chắn không thể sánh bằng những người đầu tư khởi nghiệp.
Cho nên, Tần Xuyên muốn chọn hình thức đầu tư khởi nghiệp, mà vừa khéo Diệp Tiểu Nhu muốn mở một tiệm ăn, hắn cảm thấy có thể móc nối hai ý muốn này lại…
Đương nhiên, không thể có chuyện hắn đi lấy tiền rồi giao cho Diệp Tiểu Nhu mở tiệm, tuyệt đối không thể.
Thứ nhất là Diệp Tiểu Nhu không có kinh nghiệm, sẽ không quản lý được; thứ hai tính cách của cô cũng không thích hợp lắm.
Tạm thời chưa nghĩ ra được biện pháp cụ thể, nhưng dù sao cũng còn tới hơn một tháng, cho nên Tần Xuyên cũng không vội.
-Tiểu Nhu, hai tháng này tạm thời em khoan hãy tìm việc làm, hơn tháng nữa chú Đông Cường mới được ra viện, em vẫn nên chăm sóc chú ấy nhiều hơn một chút, hàng ngày không có việc gì làm, thì tới tiệm nét coi tiệm giúp anh. Anh vừa có một ý tưởng, đợi khi nào anh suy nghĩ rõ ràng và cụ thể hơn, sẽ nói cho em biết.
Tần Xuyên nghiêm trang nói.
Ban đầu Diệp Tiểu Nhu cũng có chút không hài lòng, thời gian nghỉ hè của cô cũng không nhiều, nếu để qua một tháng nữa, coi như thời gian nghỉ hè cũng hết rồi.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc như vậy của Tần Xuyên, cô đành gật đầu đồng ý.
Liễu Tiên Tiên nghe vậy, vội giơ tay kêu lên:
-Anh rể! Anh đưa chị Tiểu Nhu tới tiệm nét, cũng phải dẫn em đi với! Em muốn tới đó chơi!
-Được, không có vấn đề gì.
Tần Xuyên cười cười, không từ chối yêu cầu nhỏ đó của Liễu Tiên Tiên, dù sao cô bé ở một mình cũng rất cô đơn.
Liễu Tiên Tiên vui vẻ cầm một cái bánh kẹp tổ ong đưa cho Tần Xuyên:
-Anh rể tốt quá, cho anh nè!
Ăn sáng xong, Tần Xuyên đang định đưa hai cô gái đến tiệm nét, lại nhận được điện thoại của Ôn Văn Viễn.
Từ khi khỏi bệnh, ông lão này không liên lạc với hắn, không ngờ hôm nay lại gọi.
-Có gì không, lão Ôn?
Bên kia đầu dây, giọng Ôn Văn Viễn đầy áy náy:
-Tần tiên sinh, thật sự là xin lỗi, lẽ ra thì toàn bộ già trẻ cả nhà chúng tôi phải đến quỳ trước nhà ngài, cảm tạ ơn cứu mạng của ngài, tuy nhiên gần đây ngài cũng biết, Tứ Hải bang tan rã, thành phố Đông Hoa bị rối loạn, tôi và Thụy Dương đều không thể phân thân…
Tần Xuyên cười thầm, cái gọi là “rối loạn”, chỉ là tranh thủ thời gian chém giết, giành lấy địa bàn của Tứ Hải bang mà thôi.
-Không sao, tôi cũng đâu có chữa bệnh không công, ông cũng đã tặng tôi không ít món mà?
Ôn Văn Viễn cũng mỉm cười:
-Nói như vậy cũng đúng, nhưng chút lòng thành đó, vẫn chưa đủ…
Tần Xuyên nheo nheo mắt:
-Lão Ôn, sao trong lời nói của ông có gì đó không ổn? Có phải xảy ra chuyện gì đó rồi không?
Ôn Văn Viễn xấu hổ nói:
-Không dám dối gạt Tần tiên sinh, vì sự yên ổn của thành phố Đông Hoa, mấy ngày gần đây, Đằng Long hội chúng tôi đang hợp nhất một số tàn dư của Tứ Hải bang, tuy nhiên không biết từ đâu, những người đó kiếm được một số súng ống đạn dược, khiến cho huynh đệ chúng tôi thương vong nghiêm trọng, rất nhiều người trong hội đều kinh hồn táng đởm!
Bởi vì Hoa Hạ quản lý nghiêm khắc hơn bất kỳ quốc gia nào trên thế giới, hơn nữa các bang hội luôn bị giám sát chặt chẽ, cho nên nói chung là mỗi bang hội không có nhiều súng ống, thậm chí có thể nói là không có.
Cho nên, hai cha con Ôn gia bị người của Tứ Hải bang trên tay đầy súng ống tấn công bất ngờ, đối phó hết sức chật vật.
Tần Xuyên sửng sốt:
-Bọn chúng có súng, đâu có liên quan tới tôi? Tôi đâu có buôn bán vũ khí?
-Tiên sinh thì không, nhưng Đường đại tiểu thư lăn lộn ở nước ngoài không ít năm, hơn nữa từng là người của Tứ Hải bang, con đường quan hệ hẳn là không ít…
Rốt cuộc Tần Xuyên đã hiểu:
-Ông nói là, Đường Vi ở sau lưng ủng hộ những người của Tứ Hải bang?
-Không, không, đương nhiên chúng tôi không dám nghĩ như vậy! Chúng tôi biết rõ, quan hệ giữa ngài và Đường đại tiểu thư không bình thường, cho nên chỉ…chỉ nói như vậy với ngài, nếu có thể, mong ngài nói chuyện với Đường đại tiểu thư, xem quan điểm của cô ấy đối với tình thế hiện nay ở thành phố Đông Hoa như thế nào?
Giọng Ôn Văn Viễn hơi nịnh nọt, nhưng phía sau những lời lẽ nhún nhường vẫn lộ ra cái đuôi cáo già.
Tần Xuyên lắc đầu, hắn không nghĩ rằng Đường Vi thấy hứng thú đối với người của bang hội trong thế giới ngầm, trước kia cũng vì tránh né họ mà cô mới ra nước ngoài.
Tuy nhiên việc người của Tứ Hải bang đột nhiên có súng ống, đối với hắn không phải là một tin tức tốt, bởi vì hắn cũng góp một phần trong việc tiêu diệt Tứ Hải bang, khó bảo đảm được sẽ không có người của bang này nổ súng vào người bên cạnh hắn.
-Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm Vi Vi, nói chuyện này với cô ấy.
Mắt Tần Xuyên lóe lên.
Ở đầu bên kia, Ôn Văn Viễn không ngớt lời cảm tạ, ông ta cũng lo Tần Xuyên nổi giận, cho nên đã phải cân nhắc từng lời, phập phồng lo sợ.
Không đến một tiếng đồng hồ sau, Tần Xuyên đưa Diệp Tiểu Nhu và Liễu Tiên Tiên đến tiệm nét, đợi hai cô đi vào, hắn lại đi về phía đối diện, vào cửa hàng bán hoa Tử Vi.
Nhưng vừa tới cửa, hắn thấy một người đàn ông lạ đang dè dặt nói chuyện với Đường Vi ở trong phòng.