Mục lục
[Dịch] Toàn Năng Khí Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nạp Lan Thấm lầm bầm xong, thì cúp máy, khiến Tần Xuyên không có gì để nói, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp, xem ra lòng dạ Nạp Lan Thấm cũng không tệ.

Bạch Dạ đứng bên nghe thấy giọng nói của cô gái trong điện thoại, đôi mắt đẹp mỉm cười nói:

-Anh lại tìm đâu ra hồng nhan tri kỷ nữa vậy, hình như trước kia chưa từng nhắc tới.

-Sao vậy, em ghen à.

Tần Xuyên lườm cô.

-Em ghen, ghen cái đầu anh á, anh đừng có tự kỷ.

Hai má Bạch Dạ đỏ bừng, ném cho hắn một cái liếc mắt.

Tần Xuyên ngiêng đầu qua, ghé sát bên môi Bạch Dạ,

-Lại đây, cho em nếm mùi vị thịt gà giòn ngon.

-Anh phiền phức quá, em không để ý đến anh nữa.

Bạch Dạ buồn cười, đưa tay đẩy vai Tần Xuyên, không biết nên nói gì.

Tuy phải mạo hiểm đi cứu người, nhưng tâm trạng Tần Xuyên rất thoải mái.

Hi hi ha ha đùa giỡn với Bạch Dạ hơn hai mươi phút, Nạp Lan Thấm mới gửi tin, có thể xuất phát.

Tần Xuyên chạy vào trong du thuyền, hắn cũng không muốn lái du thuyền đi, nhưng hắn nhớ Bạch Dạ từng nói, ở đây có một chiếc Submarine loại nhỏ.

Tuy đó là tàu ngầm dùng để tham quan, nhưng lộ trình ngắn như vậy, đi tàu ngầm qua đó, càng có thêm chỗ ẩn nấp.

Sau khi bước vào tàu ngầm, Tần Xuyên nhìn mấy chỉ dẫn thao tác bên dưới, liền học được ngay, dù sao thì cũng chỉ là công cụ thay cho đi bộ, chẳng phải tầu ngầm cao cấp gì.

Trước khi xuất phát, Tần Xuyên hỏi Bạch Dạ ở trên thuyền,

-Tiểu Dạ Dạ, em đi với anh không, anh đánh nhau đẹp trai lắm.

-Em chẳng thèm đi, lỡ như anh không đánh lại người ta, em đi chẳng phải chết cùng với anh sao, em đâu có ngu như vậy, nếu anh mà chết, em ôm tiền bỏ trốn.

Bạch Dạ hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt không hứng thú.

Tần Xuyên nghiêm túc dặn dò:

-Em ôm tiền bỏ trốn cũng được, nhưng không được tìm người đàn ông khác, anh có chết cũng không muốn đội nón xanh đâu nhé.

-Đi chết đi, mau đi cứu người!

Bạch Dạ không nói nên lời, rốt cuộc đầu tên này nghĩ gì vậy.

Tần Xuyên cười hì hì, không nhiều lời nữa, sau khi đóng cửa tàu ngầm, liền chìm xuống nước.

Du thuyền Theresia.

Bác tước Maximilian ngâm mình trong bể bơi ngoài trời, một nô bộc đang matxa cho y.

Kỵ Sĩ Trưởng Grigi đi đến bên bể bơ, vuốt cằm nói:

-Bá tước đại nhân, đã hơn hai tiếng rồi, trên hình vệ tinh của chúng ta, không thấy Kiếm Ma có bất kỳ động tĩnh gì, tôi cho rằng điều này rất kỳ lạ.

Maximilian khinh miệt cười nói:

-Kỵ Sĩ Trưởng Grigi, anh quá coi trọng thằng nhóc đó rồi, hắn có thể có động tĩnh gì chứ, chỉ có thể ngoan ngoãn chuẩn bị Thần Vật, để chúng ta đến lấy thôi.

-Nhưng sau khi hắn vào nhà, không hề ra ngoài.

-Vậy có nghĩa là hắn để Thần Vật trong nhà, đây chẳng phải việc rất bình thường sao? Thần Vật quý giá như vậy, dĩ nhiên hắn phải cất ở nơi hắn tin tưởng nhất rồi.

Khoát tay một cái, nói:

-Được rồi, anh yên tâm, con tin đang nằm trong tay chúng ta, hắn không dám làm bậy đâu.

Khuôn mặt Grigi lộ vẻ lo lắng:

-Bá tước đại nhân, lệnh tôn Rodolfo các hạ hy vọng chuyến đi này của ngài, sau khi thu hồi được Thần Vật, có thể thuận lợi giao tư cách người thừa kế hợp pháp đầu tiên vào vị trí tộc trưởng cho ngài, Grigi tôi thân mang trọng trách, không dám để Rodolfo các hạ thất vọng, hy vọng có thể không để lộ chút sơ hở nào.

Maximilian không vui lườm kỵ sĩ trung niên,

-Grigi, ông là người do gia tộc Habsburg chúng tôi bồi dưỡng, tôi là thiếu chủ của ông, rốt cuộc tôi phải nghe lời ông hay ông nghe lời tôi?

Sao, ông không hài lòng với kế hoạch của tôi à. Vậy thì ông nói đi, cái tên Trung Quốc kia, sau khi vào nhà không đi đâu, hắn có thể làm được gì? Ông có thể nhìn thấy có kẻ địch nào đang đến gần chúng ta không?

Grigi nhíu mày, khẽ thở dài,

-Không có.

-Vậy thì câm miệng thêm một tiếng nữa đi, là có thể đi lấy Thần Vật về rồi. Tôi còn muốn phế hai tay của Kiếm Ma, hừ, cường giả siêu cấp của thế giới ngầm cái chó gì, nắm được nhược điểm của hắn, hắn cũng như người bình thường thôi.

Maximilian khinh thường cười lạnh nói.

Đúng lúc này, bên dưới du thuyền, bỗng truyền đến tiếng động trầm đục kỳ dị.

-Oành!

Giống như có gì đó xuyên qua, cả chiếc du thuyền run rẩy một chặp.

-Gặp chuyện quỷ gì vậy?

Maximilian bị dọa cho hoảng hốt, bật dậy từ trong bể bơi, đẩy ngã người hầu gái bên cạnh.

Grigi sắc mặt đại biến, ngầm cảm thấy có gì đó không ổn, gã vội tranh thủ thời gian gập người dán sát tai vào boong tàu tỉ mỉ lắng nghe.

-Là tiếng nước rỉ bên dưới.

-Sao có thể rỉ nước.

Maximilian không tin,

-Du thuyền này tôi mới mua năm kia mà.

Grigi vẻ mặt nghiêm túc,

-Không phải bản thân du thuyền có vấn đề, có người đánh thủng du thuyền rồi.

Không đợi Maximilian nói thêm, Grigi đã nhảy xuống từ boong thuyền tầng ba.

Chiến giáp kim loại khắp người khiến cú nhảy của gã tạo nên lực xung kích cực lớn, tiếng động lớn vang lên.

-Tulip trắng nghe lệnh, có người xâm nhập trên biển, tìm được giết ngay không cần luận tội,ư.

Cùng với tiếng hét hạ lệnh như chuông đồng của Grigi, khắp nơi trên du thuyền, các chiến sĩ Thần Phạt giả mặt mũi lành lung lần lượt xông ra.

Do hai gã vệ sĩ trưởng Fiona và Saifandi dẫn đầu, trên tay mỗi chiến sĩ đều cầm súng tự động tiên tiến, bắt đầu lần tìm mục tiêu xung quanh thuyền.

Saifandi tay trái cầm thương, tay phải cầm kiếm, bay qua bay lại liên tục, nhưng vẫn không tìm được một nửa bóng người.

-Grigi đại nhân, trong phòng quan sát căn bản không tìm được bất cứ dấu vết nào của kẻ xâm nhập, ra đã cũng không có phản ứng gì.

Fiona chạy tới nói.

Grigi nhíu mày, không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

-Chẳng lẽ hệ thống của chúng ta đã bị người ta khống chế rồi? Không thể nào, chúng ta đang dùng hệ thống quân dụng.

Saifandi nghĩ đến một cách giải thích, nhưng điều này lại khiến gã toát mồ hôi lạnh.

Trong lúc đám Thần Phạt giả đang còn suy nghĩ đủ đường, buồng nhỏ bên dưới tàu lại vang lên mấy tiếng “ầm ầm ầm” liên tục.

-Không xong rồi, không xong rồi.

Một người hầu từ buồng nhỏ tầng dưới cùng chạy lên, hoảng hốt kêu to:

-Có người xâm nhập từ dưới biển, hắn cầm thanh kiếm xuyên thủng thuyền rồi.

-Nói đùa à? Cầm kiếm sao có thể xuyên thủng thuyền thép này?

Saifandi nắm cổ áo người hầu kia chất vấn.

Người hầu kia khóc lóc,

-Nhưng... nhưng đúng là hắn cầm kiếm mà.

Grigi sắc mặt âm trầm,

-Fiona, cậu dẫn người đi xem thử chừng hai con tin, bảo vệ bá tước Maximilian đại nhân, Saifandi, cậu theo tôi xuống dưới.

-Vâng.

Cả đám người lập tức đi đến buồng nhỏ ở dưới cùng được dùng làm nhà kho, đập vào mắt là cảnh tượng khiến cho họ đều sợ ngây người.

Tần Xuyên toàn thân ướt sũng, vẫn còn nhỏ từng giọt nước, tay đang cầm một trường kiếm quang mang xanh biếc, xung quanh thuyền lỗ chỗ lỗ thủng.

Trường kiếm này, rõ ràng là Thanh Đế kiếm được ngưng tụ từ kiếm khí của Tần Xuyên, có lực phá hoại cực mạnh, tuy thuyền làm bằng thép tấm kiên cố, không thể phá hỏng quá nhiều, nhưng đâm thủng vài lỗ không phải vấn đề gì lớn lắm.

Khi lỗ thủng trên thuyền càng ngày càng nhiều, khó có thể sửa chữa được, chiếc du thuyền này sẽ từ từ chìm xuống.

-Kiếm Ma.

Nghe thấy có người gọi, Tần Xuyên vuốt mái tóc ẩm ướt, quay đầu lại nhếch miệng cười cười,

-Ồ, cũng đông người đến đấy nhỉ, đừng vội, tôi mới đâm có mười tám lỗ, còn thiếu mười lỗ nữa lận.

Cảm nhận được kiếm quang thực chất trên tay Tần Xuyên có sức ép đến nhường nào, bao gồm cả đám Thần Phạt giả bên phía Grigi, đều theo bản năng lui về sau hai ba bước.

Con thuyền này đạn bắn không thủng, hỏa tiễn bình thường cũng khó có thể lập tức xuyên qua tấm thép này, vậy mà dưới uy lực của kiếm quang kia, nó lại yếu ớt đến vậy.

Nếu người mà bị thanh kiếm kia đụng vào, chắc thần tiên cũng khó cứu được.

-Nổ súng giết chết hắn.

Grigi không chút do dự hạ lệnh, gã chưa bao giờ thấy ai vận dụng kiếm khí đến trình độ này, làm sao có thể không sợ được.

-Bùm bùm bùm!!

Đạn đã được cải tạo đặc biệt, có lực xuyên thấu mạnh hơn đang liên tục bắn về phía Tần Xuyên.

Cùng lúc đó, Thanh Đế kiếm trên tay Tần Xuyên bỗng tiêu tan.

-Nhất Bộ Thập Sát!

Thân ảnh Tần Xuyên biến mất, tấn công như một tia chớp, trên tay huy động một đạo thanh mang.

-Xoẹt xoẹt xoẹt!

Máu tươi trên cổ bảy tám chiến sĩ Thần Phạt giả bắn ra như bão tố, súng trên tay họ đều bị cắt đứt, đầu cũng bay đi.

Máu đỏ tươi hắt lên vách thuyền, giống như những nét vẽ xấu xí trên tường trắng xóa.

Grigi và Saifandi dù sao thực lực cũng không thể đánh đồng với họ, nên vẫn có thể kịp thời né tránh chiêu thức này của Tần Xuyên.

Nhưng thấy thuộc hạ của họ bị giết trong vòng một giây, vẫn cực kỳ chấn động.

Dưới chân, nước biển đã thấm vào giày của họ, nhưng hai người căn bản chẳng thời gian đâu mà suy nghĩ chuyện này, toàn bộ sức chú ý đều tập trung trên người Tần Xuyên.

-Kiếm Ma, mày đang khiêu khích Đồng minh Tulip bọn tao?

Grigi rút kiếm kỵ sĩ từ bên hông ra, toàn thân ngưng tụ chân khí Tiên Thiên cao cấp.

Tần Xuyên lạnh lùng quay đầu lại nhìn gã,

-Do các người chọc tôi trước, mũi chích tôi, tôi phải đập chết bằng được nó.

-Mày đừng quên, người thân và người hầu của mày còn nằm trong tay chúng tao.

Saifandi lớn tiếng nói.

-Người thân, người hầu.

Tần Xuyên nhếch miệng cười tà,

-Các người có biết, vì sao tôi muốn tới đây một mình, không nhờ ai giúp đỡ không...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK