Luân Đôn, sân bay quốc tế Heathrow, một trận mưa phùn vừa qua, trên mặt đường còn hơi ẩm ướt.
Trước cổng bay số ba, có một người đàn ông tóc ngắn, mặc áo khoác da màu đen, áo trong màu xám, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ.
Bên cạnh gã là một người đẹp da trắng, dáng người cao gầy, mặc váy hoa, trên tay cầm một bó hoa.
Hai người đứng chung với nhau, giống như một đôi tình nhân bình thường, vừa thời thượng lại vừa hấp dẫn.
Người qua đường chắc chắn không thể nào ngờ được, một cặp nam nữ trông đẹp như ánh mặt trời, lại là sát thủ chuyên nghiệp vô cùng khủng bố của thế giới ngầm.
-Shirley, hai người bọn họ đến rồi!
Huyết Vũ hai mắt tỏa sáng, thấy một cặp nam nữ bước ra.
Shirley lập tức chạy đến nghênh đón, tặng hoa cho Đường Vi đang nở nụ cười tươi rạng rỡ.
-Hội trưởng tôn kính, chào mừng cô quay lại Luân Đôn.
Đường Vi mặc váy liền thân có thắt lưng màu tím nhạt, xinh đẹp mê người, trông bắt mắt nhất trong đám người cùng bước ra.
Cô tháo kính râm xuống, sau khi nhận hoa liền ôm Shirley một cái.
-Còn tặng hoa nữa à? Long trọng thế?
-Đương nhiên là để chúc mừng ngài sắp chính thức kế thừa vị trí hội trưởng, phải tranh thủ thể hiện một chút chứ.
Shirley cười nói.
Đường Vi bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài,
-Không phải là do các cô ép tôi thừa kế à, chỉ hy vọng mọi việc có thể thuận lợi thôi.
Lúc này Huyết Vũ bước đến, khiêm tốn cúi thấp đầu:
-Tần tiên sinh, cảm ơn ngài đã đến cùng.
Tần Xuyên mặc áo có mũ màu đen, quần jean trắng, trông chẳng khác gì những thanh niên bình thường, hắn đã xem dự báo thời tiết, nói ở Luân Đôn thỉnh thoảng có mưa, nên đã chọn trang phục thế này.
Lúc này đi cùng với Đường Vi xinh đẹp trang nhã, chẳng hề giống bạn trai, mà giống như thằng nhóc tùy tùng hơn.
Có điều, Huyết Vũ và Shirley đều đã được chứng kiến thực lực của Tần Xuyên, nên có sự tôn trọng xuất phát từ đáy lòng đối với Tần Xuyên.
Trên thực tế, có Tần Xuyên làm chỗ dựa, bọn họ cũng không dám theo quy tắc của hội, tiến cử Đường Vi làm Hội trưởng.
-Sao hôm nay hai người không mang mặt nạ? Để lộ chân dung như vậy có sao không?
Tần Xuyên cười hì hì hỏi.
Huyết Vũ đáp lại:
-Trừ lúc thực hiện công tác ám sát, bình thường chúng tôi không đeo mặt nạ, mặt nạ chỉ dùng để thể hiện chúng tôi thuộc Công hội nào, thực ra cũng không quan trọng.
Tần Xuyên giật mình, hắn không rõ công việc sát thủ lắm, xem ra có rất nhiều thứ không giống như người thường nghĩ.
Lên chiếc Bentley BROOKLANDS, cả đám người đến khách sạn Hyde phía Bắc Luân Đôn.
Ngồi ở trong xe, Đường Vi có chút cảm khái, chiếc xe này là chiếc xe chuyên dùng cho hội trưởng Công hội Phoenix, số lượng có hạn trên toàn cầu chỉ có hơn năm trăm chiếc, giá trị sưu tầm cực lớn.
Trước kia sư phụ của cô dùng, không ngờ bây giờ người ngồi nó lại là cô.
Tần Xuyên chẳng hề để ý lắm đến chuyện của Công hội lần này, hắn dựa vào cửa sổ, nhìn ngắm quang cảnh lịch sử tự nhiên của Luân Đôn, bên ngoài, tâm tình rất vui vẻ.
-Tiểu Vi Vi, kia là sông Thames đúng không?
Tần Xuyên chỉ vào một con sông hỏi.
Đường Vi lắc đầu, cười trả lời:
-Không phải, từ sân bay đến khách sạn chúng ta, không cần đi qua sông Thames, có điều sẽ đi qua đập chứa nước Brent...
-Đập chứa nước có gì đẹp chứ! Anh muốn đưa em đi dạo trên bờ sông Thames! Nghe nói chỗ đó được câu cá đúng không?
Tần Xuyên hỏi.
Đường Vi lập tức nghẹn lời, suy nghĩ một hồi lâu, nói:
-Chuyện này em cũng không biết...
-Hì hì, chứng tỏ em cũng chưa thỏa sức vui chơi ở đây, đây là lần đầu anh xuất ngoại, đợi chúng ta xong việc, sẽ chơi thêm hai ngày rồi mới về!
Tần Xuyên cười hớn hở nói.
Shirley ngồi ghế phụ phía trước tò mò hỏi:
-Tần tiên sinh, ngày lần đầu xuất ngoại, vậy sao tiếng Anh của ngài lại đúng chuẩn Luân Đôn vậy? Đúng là y chang như người đọc tin tức trong bản tin BBC vậy.
Tần Xuyên vẻ mặt bình tĩnh nói:
-Bởi vì tôi là thiên tài ngôn ngữ, học tiếng gì thường chỉ cần một ngày là đủ rồi.
Shirley và Huyết Vũ ngồi trước sắc mặt cứng ngắc cười cười, hiển nhiên đều cảm thấy Tần Xuyên đang nói đùa.
Tần Xuyên bĩu môi, chẳng muốn giải thích thêm, nói thật với họ mà họ cũng không tin.
Sau khi vào khách sạn, người quản lý khách sạn cung kính dẫn hai người đến phòng tổng thống, không cần phải làm thủ tục check in gì cả.
Quản lý là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, vô cùng cung kính nói:
-Phu nhân tôn quý, nếu có yêu cầu gì, mời liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.
Đường Vi khẽ gật đầu, bảo ông cứ lui đi.
Tiến vào căn phòng xa hoa rộng rãi, Tần Xuyên không mang hành lý đặt mông ngồi xuống sofa mềm mại, tò mò hỏi:
-Tiểu Vi Vi, công hội của bọn em ở đâu? Không phải nói tối nay sẽ tổ chức Lễ kế nhiệm sao?
Đường Vi lấy quần áo trong vali ra, khẽ cười nói:
-Hóa ra cũng có lúc anh lại hồ đồ... chúng ta đã đến công hội rồi.
-Cái gì!?
Tần Xuyên sững sờ, nhớ lại thái độ cung kính của quản ký khách sạn kia, dở khóc dở cười:
-Chẳng lẽ khách sạn này chính là công hội Phoenix bọn em?
Đường Vi bật cười, gật gật đầu:
-Chẳng lẽ anh cho rằng, công hội sát thủ phải ở trong tầng hầm nào đó? Hay trong rừng sâu núi thẳm?
Tần Xuyên gãi gãi đầu, ngẫm lại cũng đúng, giờ là thời đại nào rồi, công hội sát thủ muốn giấu cũng không được, chắc chắn là phải ẩn mình ở thành phố.
-Mỗi một công hội sát thủ lớn, đều là tâm huyết của ít nhất mấy đời người, dĩ nhiên Công hội sẽ có tài sản cố định riêng, hoặc là mở công ty, hoặc mở doanh nghiệp, cũng có thể mở khách sạn như bọn em.
Khách sạn Hyde này, cổ phần chủ yếu do Công hội Phoenix khống chế, CEO đương nhiệm là người quản lý do công hội bọn em thuê.
Làm sát thủ, dù sao cũng không ổn định, rất nhiều sát thủ sau khi về hưu, cần dưỡng lão, dĩ nhiên Công hội muốn chi trả tiền dưỡng lão cho họ, thu nhập của khách sạn, đều dùng vào những việc đó.
Đường Vi giải thích.
Tần Xuyên nghe xong thấy rất mới lạ, hóa ra làm sát thủ vẫn có “Bảo hiểm dưỡng lão”!?
-Dĩ nhiên, tiền dưỡng lão kia hầu hết các sát thủ đều không nhận được, vì đối với sát thủ mà nói, rất khó có ngày hoàn toàn rửa tay gác kiếm, những sát thủ thật sự cường đại không thể nào chết, thì căn bản chẳng cần nhận lương hưu.
Đường Vi thổn thức nói.
Hai người nói chuyện phiếm một lát, Đường Vi kể cho Tần Xuyên nghe chuyện của công hội. Hóa ra khách sạn này, chính là tổng bộ hành chính của công hội Phoenix.
Sau khi tất cả các nhiệm trên toàn thế giới được báo về công hội, nhân viên chuyên trách của công hội sẽ sắp xếp độ khó, sau đó tiến cử với khách hàng những sát thủ nào có thể chấp hành nhiệm vụ.
Đương nhiên, nếu khách hàng tự yêu cầu sát thủ nào ra tay, giá cả thường sẽ tương đối cao.
Sát thủ của Phoenix, trừ những hoạt động bắt buộc, bình thường rất ít khi đến đây, điều này cũng là để đảm bảo khách sạn có thể kinh doanh ổn định.
Thời gian dần đến nửa đêm.
Huyết Vũ người mặc đồ tây màu đen, cùng với Shirley mặc lễ phục trắng, lại một lần nữa mời hai người tiến vào đại sảnh yến hội của Phoenix.
Lúc này Đường Vi đã thay đổi bộ váy dài đỏ rực có in hình phượng hoàng, tà váy như ngọn lửa, khiến cho cơ thể cao gầy, nhưng đẫy đà của cô càng toát lên vẻ dung dung đẹp đẽ, tràn đầy khí phách.
Tần Xuyên vốn không định thay đồ, nhưng sợ mất mặt Đường Vi, nên cũng tạm thời tìm một bộ âu phục cắt may thủ công để mặc vào.
Sau khi hai người bước vào thang máy khách sản, dùng một thẻ từ cảm ứng đặc biệt, thang máy tự động đi xuống.
Vốn ở nơi thấp nhất còn một tầng hầm, nhưng khách sạn đi qua tầng này, vẫn tiếp tục đi xuống.
Lúc này Tần Xuyên mới phát hiện, khách sạn còn có một tầng hầm khác!
Sau khi cửa thang máy mở ra, phía trước có một thông đạo dài, hai bên vách tường có ngọn đèn màu vàng, chiếu sáng mấy bức họa.
Đường Vi đi trên thảm, giới thiệu,
-Tiểu Xuyên Xuyên, anh nhìn đi, trên vách tường là tổ tiên của Phoenix bọn em, những sát thủ đạt trình độ cao nhất của công hội Phoenix bọn em, chỉ những sát thủ trung thành nhất mới có tư cách treo chân dung ở đây.
-Tần tiên sinh, không biết ngài có hứng thú gia nhập công hội của chúng tôi không? Ngài chỉ cần đăng ký thôi, không cần phải thực hiện nghĩa vụ của công hội, nhiệm vụ nào ngài hứng thú thì ngài có thể ra tay, tin rằng với thực lực của ngài, trong tương lai không xa sẽ được treo ảnh ở đây.
Huyết Vũ mong mỏi hỏi.
Tần Xuyên liếc mắt,
-Cái mỏ quạ của anh, tôi đang sống yên lành, sao lại đem hình treo ở đây?
Huyết Vũ cười xấu hổ,
-Tần tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó...
-Hình như làm sát thủ, thực hiện nhiệm vụ xong nhận được nhiều tiền lắm hả?
Tần Xuyên híp mắt, hắn đang rất thiếu tiền, hình như làm sát thủ kiếm được nhiều tiền lắm.
-Dĩ nhiên rồi, dù sao cũng mua bán tính mạng mà, những nhiệm vụ có độ khó cao, thường có thể kiếm được vài triệu thậm chí là vài chục triệu đô, đương nhiên, chỉ số nguy hiểm cũng cực kỳ cao. Trên thực tế, chỉ cần xếp hạng sát thủ cao, e là một nhiệm vụ nhỏ, cũng nhận được tiền lươn cực lớn.
Huyết Vũ nói.
Tần Xuyên bắt đầu cân nhắc, nếu hắn làm sát thủ, dĩ nhiên cũng không khó, nhưng hắn không muốn giết người vì tiền.
Hắn có giết người, cũng là vì bảo vệ những người hắn thương yêu, chứ không phải bán mạng vì tiền.
Nói cách khác, hắn hoàn toàn có thể cướp ngân hàng, giết người phóng hỏa trên khắp thế giới, chứ chẳng cần phải mở công ty để kiếm tiền.
Vì từ nhỏ, sư phụ Phó Thanh Y đã dạy hắn, tu luyện cổ võ, thật ra là tu luyện nhân tâm, nếu như dùng vũ lực để theo đuổi vật chất, thì mãi mãi không thể đạt được vị trí đỉnh phong chân chính.
Đây cũng là lý do vì sao rất nhiều cổ võ giả cường đại, lại không làm sát thủ, lính đánh thuê, cho dù cả đời họ có sống trong bần hàn vẫn vui vẻ chịu đựng.