Tắm rửa đơn giản, thay quần áo, Tần Xuyên đến nhà Bạch Dạ ở sát vách.
Trong căn phòng khách theo phong cách Châu Âu, Bạch Dạ mặc bộ Bavaria truyền thống nước Đức, động tác ưu nhã uống trà chiều.
Cô mặc áo trắng, váy dài màu xanh da trời, trên đầu còn cài một cài tóc mang phong cách nông thôn. Không biết cô nàng này nghĩ gì, mà lại ăn mặc thế này chứ.
Dĩ nhiên, cô xinh đẹp, rất rất xinh đẹp.
-Anh đến rồi à, em giới thiệu với anh một chút, vị này là Lý Vân Tân tiểu thư.
Bạch Dạ đưa tay ra hiệu, đứng dậy chỉ vào salon bên cạnh, hơi gật đầu với một cô gái thanh tú.
Cô gái này tầm khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ váy xám, tóc búi, từ cử chỉ lộ vẻ giỏi giang và hào phóng.
Tần Xuyên nháy mắt mấy cái, cười cười chào hỏi, ra hiệu Lý Vân Tân ngồi xuống.
-Có chuyện gì vậy?
Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Dạ nheo lại, cười nói:
-Không phải hôm qua anh bảo em xử lý Tập đoàn Mỹ Nghệ sao, còn bảo em đánh về mặt kinh doanh. Nhưng sau khi em suy nghĩ cẩn thận, thật ra nếu anh muốn chơi chết Cơ gia, xả giận hoàn toàn, thì vẫn còn cách tốt hơn nhiều.
-Ồ? Nói thử xem nào?
Tần Xuyên hứng thú.
Bạch Dạ vẫy tay về phía Lý Vân Tân:
-Vân Tân, cô nói với Tần tiên sinh đi.
Lý Vân Tân cung kính gật đầu, đi đến bên cạnh Tần Xuyên, đưa một xấp tài liệu cho Tần Xuyên.
-Tần tiên sinh, đây là tư liệu tôi đã điều tra về Tập đoàn Mỹ Nghệ, mời ngài xem qua.
Tần Xuyên nhìn xấp tài liệu dày đặc, tùy tiện lật vài cái, ngại ngùng nói:
-Nhiều nội dung thế này, cô nói sơ lược với tôi là được rồi.
Lý Vân Tân nở nụ cười thấu hiểu, nói:
-Tóm lại là, Chủ tịch tập đoàn Mỹ Nghệ, Cơ Mỹ Nghệ, là một nhân tài kinh doanh, tuy nhiên vẫn kém Bạch tiểu thư một chút, nhưng cũng có thể coi là nữ cường nhân.
Trong số những vụ đầu tư của cô ta, 70% là thành công, cho nên tài chính của công ty cô ta rất mạnh, và càng làm càng lớn.
-Có Cơ gia đứng sau lưng làm chỗ dựa, dù thế nào cũng không thể lỗ được, cái này tôi hiểu, cho nên mới bảo những người chuyên nghiệp như các cô đi xử lý chứ.
Tần Xuyên nói.
Lý Vân Tân nói:
-Tần tiên sinh, hôm qua sau khi Bạch tiểu thư nói với tôi, Bạch tiểu thư đã đưa ra một chủ trương, tôi cho rằng thích hợp với yêu cầu của ngài hơn.
-Đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói thẳng đi?
Tần Xuyên dở khóc dở cười.
Lý Vân Tân nhìn Bạch Dạ, rồi mới nói tiếp:
-Chúng ta không đánh vào Tập đoàn Mỹ Nghệ, không những vậy, chúng ta còn phải giúp Tập đoàn Mỹ Nghệ gia tăng tốc độ mở rộng trong một năm này, để sự nghiệp của Tập đoàn Mỹ Nghệ nhanh chóng bước lên một tầm cao mới!
Nhưng chính vào giờ phút đó, chúng ta sẽ từng bước xơi tái Tập đoàn Mỹ Nghệ, đến khi Cơ Mỹ Nghệ phát hiện ra đế quốc kinh doanh mà cô ta tạo ra, đều thành áo cưới của Tần tiên sinh ngài, cô ta chỉ là người làm công cho ngài thôi!
Theo điều tra cho thấy, năm năm trước sau khi Cơ gia chỉnh đốn cải cách, nguồn kinh tế chủ yếu, là Tập đoàn Mỹ Nghệ, nó chiếm 70% tổng kinh tế của Cơ gia, chỉ cần chúng ta nắm được Tập đoàn Mỹ Nghệ, đồng nghĩa đã nắm giữ được mạch máu của Cơ gia.
Tần Xuyên nghe xong, cảm thấy vô cùng thú vị, nhưng lập tức cau mày nói:
-Làm vậy cũng được, nhưng sẽ không bị cô ta phát hiện chứ?
-Yên tâm đi, cứ để Vân Tân làm mấy việc này, chắc chắn Cơ Mỹ Nghệ không thể phát hiện ra đâu, thực lực của cô ấy tương đương với Cơ Mỹ Nghệ, chỉ cần cho cô ấy nguồn vốn dồi dào, nuốt trôi Tập đoàn Mỹ Nghệ, chẳng khó chút nào.
Bạch Dạ tự tin nói.
Tần Xuyên không khỏi đánh giá cô nàng bình thường trước mặt:
-Lý tiểu thư, trước đây cô làm gì? Sao Tiểu Dạ Dạ lại tin tưởng cô như vậy?
Lý Vân Tân mỉm cười cúi đầu:
-Tôi chỉ là bại tướng dưới tay Bạch tiểu thư.
Bạch Dạ cười hì hì nói:
-Có thể anh không biết, hai năm trước, trong giới kinh tế ngầm quốc tế, cô ấy có biệt danh “CLOUD”, được xưng là “người đào vàng trốn trên tầng mây”, là cao thủ rửa tiền và tội phạm tài chính nổi tiếng thế giới, đang bị Cụ điều tra liên bang Mỹ truy nã.
Hai năm trước khi cô ấy muốn lừa em để khống chế cổ phần Tập đoàn Vân Sơn, đã bị em phát hiện, em cố ý gài bẫy, để cô ấy bị bắt, sau đó lại hủy bỏ chứng cớ, để cô ấy vô tội và được thả ra.
Từ đó về sau, cô ấy chuyên rửa tiền thay em, giúp em làm vài chuyện em không tiện đích thân ra tay, giống như chuyện ăn Tập đoàn Mỹ Nghệ lần này, -T-R-U-Y-E-N-F-U-L-L-.-V-N- giao cho cô ấy chắc chắn là an toàn hơn em, dù sao em cũng không tiện ra mặt.
Lý Vân Tân khiêm tốn nói:
-Đi theo Bạch tiểu thư, tôi học hỏi được rất nhiều, hơn nữa cũng chẳng cần phải lo lắng như lúc trước, tôi rất cảm kích ơn tri ngộ của Bạch tiểu thư.
Tần Xuyên nghe vậy thì sững sờ, mới biết hóa ra Bạch Dạ còn có những mối quan hệ như vậy, không khỏi cười hỏi:
-Tiểu Dạ Dạ, có phải em còn quen nhiều người giỏi kinh doanh lắm đúng không? Hay là tìm về hết đi, làm việc giúp anh thì hay quá? Chẳng phải đây là lúc chúng ta cần dùng người sao?
-Hừ! Đúng là em quen rất nhiều cao thủ, nhưng em đâu có ngu, để cho anh biết hết những người đó, như vậy giá trị của em đối với anh không phải nhỏ đi nhiều sao?
Bạch Dạ hừ nhẹ nói.
-Trời ơi, chúng ta là người một nhà rồi, đừng nói vậy chứ!
Tần Xuyên chen đến ngồi xuống bên cạnh Bạch Dạ, nịnh nọt cười nói.
Bạch Dạ không có cách nào đối phó với tên da mặt dày này, chán ghét đẩy hắn, nhưng không đẩy được.
Lý Vân Tân thấy nữ chủ nhân và Tần Xuyên bắt đầu tán tỉnh nhau, rất thức thời cúi đầu nói:
-Tần tiên sinh, Bạch tiểu thư, nếu như không có chuyện gì khác, tôi về chuẩn bị, ngày mai bắt đầu, chính thức triển khai, mở rộng kế hoạch này.
Bạch Dạ gật đầu, nói:
-Cần tiền, cứ tìm Tần tiên sinh, cái gì anh ấy thiếu chứ tiền không thiếu.
Lý Vân Tân cười gật đầu:
-Vâng, tôi hiểu rồi.
Tần Xuyên sửng sờ:
-Tiểu Dạ Dạ, không phải anh đưa hết tiền cho em rồi sao?
-Nói ít thôi, tưởng em không biết, anh lén giấu tiền riêng à?
-Nhưng em cũng không thể lấy hết tiền của anh được.
Tần Xuyên buồn bã nói.
-Anh sợ cái gì? Không đủ tiền thì lấy tiền trong Ngân hàng Thụy Sĩ ra! Hệ thống ngân hàng Thụy Sĩ không phải do anh thiết kế à, đối với anh mà nói tiền chẳng phải chỉ là con số thôi sao?
-Ừ nhỉ! Em nói cũng đúng...
Lý Vân Tân lập tức toát mồ hôi lạnh, ông chủ lớn này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy!?
Cô sợ nghe thấy những bí mật không nên nghe, vội quay người, đi nhanh ra khỏi nhà Bạch Dạ.
Đợi Lý Vân Tân đi, Tần Xuyên sờ bụng thấy đói, thế là hỏi Bạch Dạ có ăn cơm không.
Dĩ nhiên Bạch Dạ đã ăn rồi, định bảo Freyja làm chút gì cho Tần Xuyên ăn, nhưng Tần Xuyên từ chối.
-Tiểu Dạ Dạ, anh đột nhiên nhớ ra, ngày mốt là phải đến nhà ba vợ anh ở Bắc Kinh, tết Trung thu phải tặng bánh Trung thu mà anh vẫn chưa mua, anh cùng em đi mua bánh Trung thu đi!
Tần Xuyên vỗ trán một cái, tiếp tục nói thầm:
-Còn phải tặng chú Đông Cường nữa, ba mẹ ở quê của Tiểu Nhan Nhan cũng phải tặng, nhà của Tiểu Chu… cũng phải tặng hai hộp.
Bạch Dạ sắp phát điên:
-Anh điên à? Anh cảm thấy Liễu gia thiếu bánh Trung thu à?
-Tặng bánh Trung thu là lễ tiết, không phải chỉ là chút đồ ăn.
Tần Xuyên cười hì hì, nói:
-Trước kia anh không có vợ không người thân, hơn nữa cũng không có tiền, giờ có đủ rồi, những lễ tiết nên có thì vẫn phải có, giữa người thân với nhau nên hòa thuận.
Nói đến người thân, ánh mắt Bạch Dạ lộ ra tia ảm đạm, người thân? Cô có người thân sao?
Nhưng rất nhanh, Bạch Dạ cũng đã nghĩ ra, thật ra trước kia Tần Xuyên cũng không có người thân, hoặc lẽ đối với hắn mà nói, tình thân khó có được rất đáng quý trọng.
Nghĩ như vậy, lòng Bạch Dạ như mềm đi.
-Tiểu Dạ Dạ, đi thôi, cứ ở nhà mãi mập lên xấu xí lắm.
Tần Xuyên vuốt tóc cô nói.
Bạch Dạ thở dài một hơi:
-Đúng là phục anh rồi.
Cuối cùng, Bạch Dạ vẫn đồng ý, bảo Freyja lái xe, đưa hai người đến cửa hàng.
Freyja cũng rất biết điều vừa đến nơi liền tránh đi, để không gian riêng cho chủ nhân, dù sao hai người này cũng không cần vệ sĩ đi theo.
Vì không phải cuối tuần, nên cửa hàng không đông người lắm.
Dù vậy, dung mạo và trang phục dân tộc đặc biệt của Bạch Dạ vẫn hấp dẫn nhiều ánh mắt chú ý.
Tần Xuyên đắc ý cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đứng trong cửa hàng lựa bánh Trung thu, thỉnh thoảng còn hỏi cô thích ăn vị nào, hỏi người lớn tuổi thích vị gì.
Bạch Dạ làm sao biết được mấy chuyện này, chỉ cảm thấy tên này đúng là cực phẩm, đường đường là kiếm khách Tiên Thiên cao cấp, vậy mà lại giống như một tiểu thị dân, suy nghĩ mấy thứ linh tinh này.
Cuối cùng, Tần Xuyên ôm tám hộp bánh trung thu, định tặng cho mỗi nhà hai hộp.
Đến lúc đi ngang qua một tiệm bánh Trung thu thịt tươi, Tần Xuyên dừng bước, hỏi ông chủ một hộp bánh Trung thu thịt tươi nóng.
Bạch Dạ cổ quái hỏi:
-Không phải anh mua đủ rồi sao, lẽ nào anh còn muốn tặng cha vợ nào nữa?
Tần Xuyên quay đầu nhìn về phía cô,
-Hộp này không tặng, để em với anh ăn.
-Với em?
Trong lòng Bạch Dạ bỗng có cảm xúc khác thường, ánh mắt trốn tránh:
-Vô vị...
-Sao lại vô vị, anh nhớ em nói, em không biết cha mẹ ruốt của em là ai, anh ấy à, từ nhỏ ba mẹ đã không cần anh.
Anh không thể gặp ba mẹ em, em cũng không gặp được ba mẹ anh. Nhưng Tết trung thu là thời điểm gia đình đoàn tụ, anh muốn cùng em ăn chút bánh Trung thu, để cả nhà chúng ta cùng đoàn tụ một chút.
Tần Xuyên cười nói.