Nghe em vợ gọi mình là anh rể khiến Tần Xuyên có cảm giác mình đang nằm mơ, khi bình tĩnh lại thì thấy tình hình không ổn, có mùi âm mưu nào đó!
Nhưng lời nói như nước tát ra không hốt lại được, Tần Xuyên mà nuốt lời thì quá mất mặt đàn ông rồi.
Liễu Hàn Yên cũng không chịu được em gái nhõng nhẽo, đành miễn cưỡng gật đầu:
- Được thôi, Tiên Tiên em muốn ăn gì?
- Em biết có một quán bên hồ Nam rất ngon, nhưng mãi không có ai dẫn em đi hết, chị và anh rể đi với em có được không?
Liễu Tiên Tiên hào hứng nói.
- Ừm, được chứ.
Liễu Hàn Yên hoàn toàn không có sức kháng cự với yêu cầu của em gái.
Tần Xuyên tức thì đen mặt. Bên hồ Nam tấc đất tấc vàng, quán ăn mở bên đó chắc chắn giá ở trên trời, cô gái này muốn cắt cổ hắn sao!
May mà trước khi đi hắn đã nhét hai ngàn Tệ vào túi, ba người ăn thế nào cũng đủ rồi.
Lên xe lần nữa, Tần Xuyên đành ngồi ở ghế sau,, Liễu Tiên Tiên cứ đòi ngồi trước cùng chị mình.
Trên đường đến quán ăn, Liễu Tiên Tiên cứ huyên thuyên chuyện ở trường học, có điều toàn là nói với Liễu Hàn Yên. Không phải là cô gái nào lẳng lơ, đáng ghét thì là đứa con trai nào đó rất thô bỉ, còn muốn theo đuổi cô, muốn làm cóc ghẻ ăn thịt thiên nga gì đó.
Tần Xuyên phát hiện em vợ còn nhiều chuyện hơn mình, thật không hiểu tại sao Liễu Hàn Yên không bảo cô ấy im miệng cho rồi.
- Chị! Em muốn nghe nhạc!
- Ừm, được!
Liễu Hàn Yên phối hợp mở nhạc lên.
Nhạc đúng lúc vang lên “Boom! Shakalaka…”
- Oa! Chị lợi hại quá, vừa mở liền trúng bài em thích!
Liễu Tiên Tiên vỗ tay, ngồi trên ghế phụ lắc đầu theo nhạc.
Liễu Hàn Yên thản nhiên nói:
- Vậy à, bài này cũng hay…
Tần Xuyên ngồi ở ghế sau cả người muốn hóa đá! Vừa nãy còn nói thứ nhạc nhảm nhí, tại sao em gái nghe thì biến thành bài này cũng hay?
Thiên vị có cần rõ ràng như vậy không! Tổn thương tự tôn của người ta quá đi!
Đến trước một nhà hàng tây tên Annasophie bên hồ Nam, Liễu Hàn Yên dừng xe trước cửa, lập tức có một bồi bàn đến giúp đậu xe.
Trước giờ Tần Xuyên chưa từng đến nhà hàng của người tây, bồi bàn ở trong ở ngoài đều là người da trắng. Vừa vào cửa liền nghe thấy mùi hương liệu hòa cùng với phô mai của món Tây, hơn nữa trên tường còn treo đầy những bức ảnh lớn.
Những bức ảnh đó đều là bếp trưởng trong nhà hàng chụp chung với minh tinh nổi tiếng và các khách quý nước ngoài khác.
Nhưng bảng hiệu sao Michelin càng bắt mắt hơn, hèn gì thu hút không ít người nổi tiếng đến đây.
Một người đàn ông tây đẹp trai tóc vàng bóng loáng, mặc áo đuôi én cẩn thận đến trước mặt ba người nói tiếng Pháp lưu loát.
- Chào hai quý cô xinh đẹp và quý ông đây, hoan nghênh ba vị đến đây. Tôi là tiếp tân Brooke, xin hỏi ba vị có đặt bàn trước chưa?
Nhà hàng này mặc định dùng tiếng Pháp, bởi vì khách đến đây hầu như không phải người bình thường, đa số rất hiểu văn hóa phương Tây, biết ngoại ngữ.
Khi nãy Liễu Tiên Tiên mặt vẫn đầy hứng thú, vừa nghe tiếng Phápliền quay qua hỏi Liễu Hàn Yên.
- Chị, anh ta nói gì vậy?
Liễu Hàn Yên nhíu mày. Tuy cô biết tiếng Anh nhưng không biết tiếng Pháp, vừa định hỏi người này biết tiếng Anh hay tiếng Hoa không thì đã nghe Tần Xuyên lên tiếng.
- Pas rendeous, y a tables vides.
Thực ra Tần Xuyên không nghĩ gì nhiều, hắn đúng lúc học xong tiếng Pháp cơ bản, nghe bồi bàn nói thì hỏi lại một câu.
Liễu Tiên Tiên kinh ngạc, đôi mắt long lanh tựa như thấy kỳ quan thế giới gì đó, nhìn Tần Xuyên mà không thể tin được.
- Nè đồ ngốc, anh không hiểu thì đừng giả bộ như hiểu mà nói bừa, mất mặt lắm đó!
Liễu Hàn Yên cũng nghi ngờ nhìn Tần Xuyên, tên này lớn lên trong núi mà cũng biết ngoại ngữ sao?
Nhưng Brooke lại khá ngạc nhiên, bởi vì trong mắt y, hai chị em Liễu gia ăn mặc giống tiểu thư nhà có tiền hơn, còn Tần Xuyên thì giống một người làm công ăn lương bình thường.
Cho nên khi Tần Xuyên xổ tiếng Pháp đúng chuẩn, Brooke nhận thức sâu sắc cái gì gọi là “không thể nhìn bề ngoài đánh giá”.
“Quý ngài tôn kính đây, mọi người đến thật đúng lúc, chúng tôi vẫn còn một bàn trống, mời theo tôi.Đoạn Brooke liền dẫn ba người đi vào trong.
Lúc này chị em Liễu gia mới biết Tần Xuyên thực sự biết tiếng Pháp, chỉ cần nhìn thái độ khá cung kính của Brooke cũng biết hắn nói rất khá.
- Đồ ngốc, lúc nãy anh nói gì vậy?
Liễu Tiên Tiên hỏi.
- Không có gì, anh ta hỏi chúng ta có đặt bàn chưa, anh nói không có, hỏi còn bàn trống không.
Tần Xuyên nhún vai.
Liễu Hàn Yên nheo mắt:
- Anh học tiếng Pháp ở đâu đấy?
Tần Xuyên cũng không giấu diếm, nói thật lòng:
- Tự học trên mạng, xem chút từ vựng thường gặp, tìm hiểu chút ngữ pháp rồi tập nghe phát âm, chẳng phải rất tiện sao?
- Nổ vừa thôi! Không biết nhục! Chẳng phải chỉ biết chút tiếng Pháp thôi sao, có gì hay đâu chứ, không nói thì không nói!
Liễu Tiên Tiên không hề tin chuyện chỉ đơn giản như thế, dù gì tiếng Pháp cũng là ngoại ngữ rất khó học.
Tần Xuyên phát bực, tại sao nói thật mà không ai chịu tin.
Brooke dẫn ba người đến một bàn nhỏ cạnh cửa sổ, bên ngoài có thể ngắm sóng nước lăn tăn trên mặt hồ, cảnh sắc rất dễ chịu.
Nhà hàng có không ít người ăn mặc sang trọng đang dùng bữa, khắp nơi đều tràn ngập hương thơm hấp dẫn.
Đợi ba người ngồi xuống, một nữ bồi bàn liền mang thực đơn ra.
Tần Xuyên thấy thực đơn liền vội nhận lấy, sợ để Liễu Tiên Tiên thấy món gì đặc biệt mắc sẽ làm khó hắn.
- Hai người đẹp, muốn ăn gì để anh gọi.
Lần này Tần Xuyên rất quang minh chính đại, dù gì chỉ có hắn biết tiếng Pháp, quả nhiên tri thức là sức mạnh mà!
- Biết ngoại ngữ thì ngon lắm sao? Em không biết xem thực đơn, nhưng sẽ dùng từ điển trong điện thoại phiên dịch đấy!
Liễu Tiên Tiên lấy điện thoại ra đắc ý lướt lướt, mở sẵn ứng dụng từ điển!
Tần Xuyên muốn ê mặt, đạo cao một thước ma cao một trượng, em vợ này đúng là một tiểu ác ma!
- Chị ơi! Em gọi món cho chị được không, chúng ta mỗi người một phần!
Thực ra Liễu Hàn Yên ăn gì cũng được, em gái nói được thì cô cũng không hề gì:
- Có thể.
Liễu Tiên Tiên liền giựt lấy thực đơn, sau đó vừa xem vừa dùng điện thoại dịch, thỉnh thoảng còn cười khúc khích giống như nghĩ đến chuyện gì rất hay ho.
- Tiên Tiên, đừng gọi nhiều quá, phô trương lãng phí không tốt, gọi rồi thì phải ăn hết.
Liễu Hàn Yên dặn một câu.
Tần Xuyên vội khen:
- Vẫn là bà xã hiểu rõ đại nghĩa. Em vợ, em đừng gọi nhiều quá, không phải anh rể keo kiệt đâu… chỉ là lãng phí không tốt.
- Hì hì, chị cứ yên tâm, mỗi người một phần mỳ Ý, rồi gọi thêm món phụ là được rồi.
Liễu Tiên Tiên cười như tiểu hồ ly.
- Ừm, như vậy thì được.
Liễu Hàn Yên gật đầu.
Liễu Tiên Tiên gọi nữ bồi bàn lại rồi chỉ tay vào món muốn gọi, dùng tiếng Anh đơn giản để chọn món.
Nữ bồi bàn cũng không nghi ngờ năng lực tiêu tiền của ba người, ghi món nhanh chóng, lấy lại thực đơn rồi để họ nhẫn nại chờ.
- Tiên Tiên à, em gọi mỳ Ý gì vậy? Món phụ là gì?
Tần Xuyên thấp thỏm, chỉ có ba dĩa mỳ thì chắc tiền cũng đủ trả.
Liễu Tiên Tiên hừ một tiếng:
- Vội cái gì! Anh đợi lát nữa sẽ biết!