Vẻ mặt vô tội, Tần Xuyên giang tay ra:
-Là hắn chửi tôi trước, chẳng lẽ còn muốn tôi từ từ nói lý lẽ với hắn sao? Sao các vị không trách hắn, mà lại trách tôi?
-Hắn chửi cái gì?
Lưu Gia Vinh hỏi.
-Chửi tôi là “đồ phế vật”! Ông xem tôi đẹp trai phong độ như thế này, dư sức làm người mẫu, giống phế vật chỗ nào chứ?!
Tần Xuyên chỉ vào mặt mình, lời lẽ đầy chính nghĩa.
Mọi người đều im lặng, không ai nói gì, trong lòng thầm nghĩ, đứng nhất từ dưới lên, không phải là “phế vật” thì là cái gì? Người ta chỉ nói sự thật mà thôi!
Lục Tích Nhan vỗ nhẹ sau lưng Tần Xuyên:
-Được rồi, mặc hắn nói đi, mình được duyệt là được rồi.
Đánh cũng đã đánh rồi, Tần Xuyên cũng không muốn tranh cãi, liền dẫn Lục Tích Nhan rời khỏi phòng nghị sự.
Sự việc xong xuôi, Tần Xuyên lái xe đưa Lục Tích Nhan đi, chuẩn bị quay về Đông Hoa.
Vừa ra khỏi địa bàn của Tần gia, Tần Xuyên đỗ lại một chỗ đậu xe ven đường.
-Tiểu Nhan Nhan, anh có chút việc, có thể mất chừng hai tiếng đồng hồ, khi nào trời tối, em vào khu phục vụ ăn tạm chút gì đó nhé!
Tần Xuyên nói.
Lục Tích Nhan khó hiểu:
-Anh không đi xe sao?
-Hì hì, lái xe dễ bị chú ý, anh muốn âm thầm một chút.
Tần Xuyên đi tới một cửa hàng trong khu phục vụ, mua một chiếc mặt nạ siêu nhân, loại đồ chơi dành cho trẻ con.
Sau đó, trước ánh mắt nghi hoặc của Lục Tích Nhan, hắn đi vòng qua khu phục vụ, chạy vào trong rừng.
Với cảnh giới tiên thiên, Tần Xuyên chạy trên đường núi như đi trên đất bằng, chân khí thu phóng như thường, một cú nhảy vượt xa mấy chục thước (!), nhanh như cắt.
Không bao lâu sau, Tần Xuyên đã về tới nhà tổ của Tần gia, lặng lẽ đi tới ngọn núi nơi Thất thúc công đang ở.
Trên bãi đất trống dùng để luyện công ở trong khu rừng, bày nhiều mai hoa thung và giá cắm vũ khí.
Lúc này, một thanh niên trẻ tuổi cao khoảng mét chín, mắt hổ mày rậm, nước da màu đồng, cơ thể như được đúc bằng sắt, đang luyện công, mồ hôi chảy xuống như mưa.
Y đang nâng một khối đá chừng năm trăm cân, khối đá được y liên tục tung lên cao, rồi vững vàng đón lấy.
Trên mặt đất in hai vết chân thật sâu, giống như được máy đóng cọc đóng xuống vậy!
Tần Xuyên núp trên cây, hắn không cần hỏi cũng biết, tên nhóc này là Tần Khải, bởi vì khí tức của gã đúng là vừa đạt tới sơ cấp tiên thiên.
Tuy nhiên khác với Tần Hà, Trường Sinh Công của Tần Khải đã luyện tới mức vững vàng rồi, hơn nữa chân khí dày đặc và kéo dài, có thể thấy là y hết sức chú ý đến kiến thức cơ bản, tu luyện khắc khổ.
Một lão bộc đi tới, dè dặt hỏi:
-Cậu Tần Khải, cậu đã luyện cả ngày rồi, cũng chưa ăn cơm trưa, hay là cậu ăn chút gì nhé?
-Tôi nâng thêm ba trăm cái, rồi mới đi ăn.
Tần Khải nói, giọng như chuông đồng.
Lão bộc thở dài, dường như cũng đã quen với chuyện này rồi, liền lui xuống.
Tần Xuyên nheo mắt, thầm nghĩ, tiểu tử này hẳn là một tên si võ, không thấy hứng thú đối với chuyện gì khác, cho nên tuổi còn trẻ mà đã có được thực lực như thế này.
Nhưng suy cho cùng, xét về khả năng lĩnh ngộ, gã cũng không phải là thiên tài, nếu không thì đã nổi tiếng lâu rồi.
Sau một lúc quan sát Tần Khải kỹ càng, Tần Xuyên đeo mặt nạ lên, rồi nhảy xuống khỏi cành cây.
-Anh là ai?
Thấy một người đeo mặt nạ xuất hiện, thế mà với tu vi của mình, cũng không phát hiện được, Tần Khải giật mình, ném khối đá lớn sang bên cạnh, tảng đá rơi xuống, khiến mặt đất rung chuyển như động đất.
-Đừng hoảng sợ, tôi không có ác ý. Chỉ là tôi thấy cậu cứ cắm đầu luyện như một con lừa, cho nên muốn chỉ điểm cho cậu một chút.
Tần Xuyên nói, cố làm cho giọng nói của mình trầm xuống.
-Hừ! Lũ trộm cắp các người, ngay cả mặt cũng không để lộ, dựa vào cái gì mà đòi chỉ điểm ai? Xem chiêu!
Tần Khải mạnh mẽ lao tới, vung đôi nắm đấm to lớn, mang theo Trường Sinh chân khí cuồn cuộn, đó là chiêu “Kim Ngưu nộ đính” (Trâu vàng nổi giận), tấn công Tần Xuyên.
Tần Xuyên thở dài, tiểu tử này tính cách quá nóng nảy, liền ung dung né người tránh thoát.
-Long Hành Hổ Phác! (Rồng chụp hổ vồ)
Tần Khải xoay người, mặc dù thân thể to lớn, nhưng cũng rất nhanh nhẹn, liền tiếp tục đánh về phía Tần Xuyên một loạt liên hoàn quyền.
Vù vù vù! Tiếng xé gió liên tục vang lên bên tai Tần Xuyên.
Nhưng lần nào cũng vậy, Tần Xuyên đều có thể đoán trước được phương hướng đòn đánh của y, luôn kịp tránh khỏi.
-Đồ chết nhát! Chỉ biết chạy trốn thôi sao?
Tần Khải cảm thấy thân pháp của đối thủ rất kỳ lạ, dường như tu vi cũng không kém mình, cho nên hết sức tập trung chú ý.
Tần Xuyên thăm dò một lát, liền tăng tốc lướt tới một bước, một chân khống chế gót chân Tần Khải, đồng thời tay phải trượt tới trước cổ tay y, tay trái ấn trước ngực y, chân bước tay vung phối hợp nhịp nhàng.
Tần Khải hoàn toàn không phát hiện được thời điểm ra chiêu của Tần Xuyên, đến lúc phát hiện ra thì đã muộn, trọng tâm đã không giữ được nữa!
Tần Xuyên vặn người hất Tần Khải ngã xuống đánh “huỵch” một cái, rồi rơi xuống một hố đất nhỏ.
-Chiêu “Tỏa Bộ Biệt Xuất” này coi như là quà gặp mặt tặng cho cậu!
Tần Xuyên nhẹ nhàng phủi phủi bụi đất trên người.
Tần Khải thở hổn hển dưới hố, ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ và không cam lòng, lúng ta lúng túng nói:
-Anh...rốt cuộc anh là ai?
Tần Xuyên không trả lời, chợt lướt tới phía trước cách đó không xa, nhặt lấy một hòn đá.
-Tôi có một đề nghị, có nghe hay không là tùy cậu.
-Đề nghị gì?
Tần Khải leo khỏi hố, tuy y nóng nảy, nhưng không phải là kẻ ngu xuẩn, biết đánh không lại, cũng không tiếp tục đánh nữa.
Tần Xuyên ném tảng đá trong tay lên, rồi vận ra một luồng chân khí, như một bàn tay vô hình, luồng chân khí đó giữ tảng đá lơ lửng giữa không trung.
Cách bàn tay Tần Xuyên hơn mười phân, tảng đá lắc lư nhè nhẹ, nhưng không rơi xuống.
-Nếu như cậu có thể làm được như tôi, thì sẽ hữu dụng hơn nhiều so với việc cậu nâng lên hạ xuống một tảng đá nghìn cân. Đến lúc đó, cậu sẽ rõ vì sao lúc tôi ra chiêu, cậu luôn phát hiện quá muộn.
Tần Xuyên nói.
Tần Khải nhíu mày:
-Chuyện đó thì có khó gì?
Y cũng nhặt một tảng đá trên mặt đất, ném ra phía trước, định dùng chân khí đỡ nó, nhưng tảng đá lập tức rơi xuống dưới.
Y thử lại lần nữa, tảng đá lại bị chân khí chấn vỡ nát!
Tần Khải xấu hổ đỏ mặt, mới biết chuyện đó không phải dễ làm...
-Anh muốn tôi luyện tập lực khống chế khí tức?
Tần Khải ngẩng lên định hỏi cho rõ, nhưng chợt phát hiện, người đeo mặt đã biến mất!
-Quá cao siêu! Ngay cả một chút tiếng gió thổi cũng không có, rốt cuộc hắn ta là ai?
Tần Khải thầm kinh hãi, mơ hồ nghĩ, mình vừa gặp được một tuyệt thế cao nhân.
Rồi chợt nở một nụ cười phấn khởi, y vỗ vỗ mông, đi tìm những hòn đá nhỏ, định tìm một đống đá lớn để khổ luyện.
...
Khi Tần Xuyên trở lại khu phục vụ, Lục Tích Nhan đã mua một cây kem ống, đang vừa ăn vừa bấm điện thoại.
-Sao không mua cho anh với?
Tần Xuyên hỏi.
-Ai biết lúc nào thì anh quay lại?
Lục Tích Nhan lườm hắn, những vẫn đi mua cho hắn một cây.
Hai người trở lại Đông Hoa, trên đường đi Lục Tích Nhan cũng không hỏi Tần Xuyên đã đi đâu, chỉ mân mê chiếc mặt nạ kia, cảm thấy rất thú vị.
-Tiểu Nhan Nhan, bọn họ cấp cho chúng ta bao nhiêu vốn khởi nghiệp?
Tần Xuyên lái xe, thuận miệng hỏi.
Lục Tích Nhan cười cười:
-Một trăm ngàn!
Tần Xuyên nghe xong, không kìm được, cũng mỉm cười:
-Đúng là đứng nhất từ dưới lên...Còn không đủ trả một năm tiền thuê một cửa hàng ở Đông Hoa...
-Dù sao họ cho chúng ta tham gia là được rồi, cũng không cần họ cấp vốn, tôi vẫn tin tưởng ở kế hoạch của mình.
Lục Tích Nhan tự tin nói.
Tần Xuyên gật đầu:
-Mấy hôm nữa mình thành lập công ty đi, dù sao việc chuẩn bị và điều tra thị trường đã làm xong.
-Anh định đổi nơi ở mới tốt hơn cho em và Tiểu Nhu, mua xe cho hai người, dù sao sắp làm bà chủ rồi, không thể dùng taxi đi làm.
-Không cần đâu, chỗ ở hiện nay của bọn tôi cũng rất tốt mà.
Lục Tích Nhan vội lắc đầu.
-Tốt cái gì chứ? Khi chú Đông Cường xuất viện, chẳng lẽ để chú ở chung với hai người các cô? Hơn nữa, hiện giờ anh có tiền rồi, mặc kệ em có muốn hay không, anh vẫn cứ mua cho em!
Tần Xuyên kiên quyết.
Lục Tích Nhan mấp máy môi, nhưng biết nó gì cũng không khuyên được hắn, đành im lặng chấp nhận lòng tốt của hắn.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Tần Xuyên reo lên.
Tần Xuyên cầm lên nhìn, đó là cô em vợ Liễu Tiên Tiên gọi tới
-Anh rể, anh rể!
Trong điện thoại vang lên tiếng gọi hồn nhiên quen thuộc.
Đã lâu không gặp cô bé, Tần Xuyên cũng hơi nhớ:
-Sao vậy em?
-Anh là đồ vô lương tâm! Đi nước ngoài chơi mà không dẫn em theo thì đã đành, về nước cũng không gọi điện, em chỉ có một mình ở thủ đô, anh cũng không tới chơi với em!
Liễu Tiên Tiên oán trách nói.
Tần Xuyên xấu hổ cười:
-Không bao lâu nữa tới Tết Trung Thu rồi, anh và chị em sẽ đi đón em, ráng đợi vài ngày nữa đi.
-Anh rể...có phải anh và chị cãi nhau không?
Liễu Tiên Tiên chợt hỏi.
Tần Xuyên ngạc nhiên:
-Sao em lại hỏi như vậy?
-Ngày hôm qua em gọi điện thoại cho chị, hỏi chừng nào anh về, chị nói chị bận nhiều việc lắm không hơi đâu mà đi lo chuyện của anh.
Trong đầu Tần Xuyên hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Liễu Hàn Yên, cô nàng này cũng thật là, đi nói những điều như vậy với em gái, chẳng phải là làm Liễu Tiên Tiên lo lắng sao?
-Anh chị không sao đâu, chị em hay cáu kỉnh vậy thôi, vài ngày nữa tới thủ đô, em sẽ thấy ngay mà!
Quanh co một hồi, rốt cuộc cũng khiến cô em vợ bớt buồn, Tần Xuyên thở ra, cười khổ.
Nhớ lại, mình đi nước ngoài nhiều ngày như vậy, rồi trở về cho tới bây giờ, Liễu Hàn Yên cũng không hề liên lạc, thật sự là hoàn toàn không biết mình đã về.