Mục lục
[Dịch] Toàn Năng Khí Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ra khỏi trà lâu Tần Xuyên vẫn cảm thấy tiếc hận, nhiều món ngon như vậy lại lãng phí, chờ hắn có tiền rồi nhất định sẽ dẫn tiểu Nhu tới đây nếm thử.

Dưới ánh mắt xem thường của đám nhân viên phục vụ, Tần Xuyên thảnh thơi đi đến ngõ nhỏ bên cạnh, dắt chiếc Phượng Hoàng đời Tống kia ra.

Đúng lúc này, từ trong trà lâu vang lên tiếng gọi.

- Tần tiên sinh! Xin dừng bước! Xin dừng bước!

Ôn Thụy Dương dẫn theo một đám bảo tiêu, vội vàng chạy ra khiến đám người trong đại sảnh sợ ngây người.

Tần Xuyên căn bản mặc kệ chúng, huýt sáo, trực tiếp đi về tiệm Internet!

- Mau… mau chặn đón!

Ôn Thụy Dương cũng sắp năm mươi, chạy nhanh như vậy cũng thở hồng hộc.

Bọn bảo tiêu lập tức đi lên, chặn đường lại.

Phía trước xuất hiện bốn tên bảo tiêu, không chịu nhường đường, Tần Xuyên đành phải phanh lại, tức giận nói:

- Làm gì vậy? Chẳng lẽ còn muốn tôi trả tiền bữa sáng? Hừ, đòi tiền không có, khuôn mặt đẹp trai thì có một! Chỉ có điều thật xin lỗi, tôi không thích đàn ông!

Nhân viên lễ nghi ở cửa trà lâu nghe vậy, bật cười khanh khách, chỉ cảm thấy tiểu tử nghèo này thật hài hước.

Ôn Thụy Dương vội vàng chạy tới phía trước, chột dạ cười làm lành:

- Tần tiên sinh, vừa rồi không biết ngài là cao nhân, tôi quá vọng động, mạo phạm tới ngài, tới đây xin chịu tội.

- Tôi cao 1m8, không tính quá cao, cũng chỉ là cao hơn ông một chút.

Tần Xuyên bĩu môi nói.

Cơ mặt Ôn Thụy Dương giật giật, hiện giờ nhìn ở khoảng cách gần như vậy gã cũng cảm thấy khó tin, tiểu tử nói hươu nói vượn này lại là một vị võ giả Hậu Thiên.

- Tần tiên sinh, chớ nên tức giận, tôi tới là để thật lòng xin lỗi. Đều do tôi không đúng, nhưng cha tôi đang rất cần một vị đại phu giỏi, kinh ngài giúp cha tôi xem bệnh.

Ôn Thụy Dương vẻ mặt khẩn cầu.

- Liên quan gì tới tôi!

Ngón tay Tần Xuyên khẽ ấn vào chuông xe đạp, tiếng reng reng vang lên, giống như đuổi chó cản đường.

Ôn Thụy Dương vẻ mặt đau khổ:

- Xin nhờ ngài! Tần tiên sinh, vừa rồi là lỗi của tôi, nhưng bệnh của cha tôi rất nghiêm trọng, xin ngài giúp đỡ!

- Ha ha, các người muốn tôi làm gì thì tôi phải làm sao? Không phải vừa rồi còn muốn đánh tôi một trận sao? Vẫn là người thành phố các người biết chơi, mỗi lúc một vẻ!

Tần Xuyên nhếch miệng cười lạnh:

- Hiện giờ ông đây không muốn xem bệnh! Cút ngay cho ông đi!

Bồ tát còn có ba phần giận, huống chi Tần Xuyên cũng không phải Quan Thế Âm đại từ đại bi, muốn xem bệnh, tới bệnh viện đi!

- Xin ngài! Tần tiên sinh, cha tôi không đợi nổi nữa!

Ôn Thụy Dương chưa tưng bị đối đãi như vậy, nhưng hắn chỉ có thể cắn chặt răng, tiếp tục cầu khẩn.

Những nhân viên phục vụ trong trà lâu lẫn người đi đường đều khiếp sợ, một ông chủ ăn mặc phú quý như vậy sao lại cúi đầu cúi người với một tiểu tử nghèo đi xe đạp?

Tần Xuyên không thèm nể mặt, ánh mắt dần lạnh lẽo:

- Nếu như các người không tránh ra, tôi đành cưỡi trên đầu các người mà qua.

Lời này nói ra khiến toàn thân đám người Ôn Thụy Dương đều cảm thấy lạnh toát, một cảm giác áp bách đột ngột xuất hiện.

Cuối cùng bọn họ cũng tin Tần Xuyên tuyệt đối là một cao thủ, bằng không sao có thể có khí tràng mạnh như vậy?

Mà càng như vậy, bọn họ càng không muốn thả Tần Xuyên đi, dù sao điều này nói rõ bản lĩnh của Tần Xuyên là thật.

Ngay khi Ôn Thụy Dương đang khó xử, Hoàng Thiên đỡ Ôn Văn Viễn đi ra.

- Thụy Dương, để Tần tiên sinh đi đi!

Ôn Văn Viễn hô.

Ôn Thụy Dương nghe cha nói xong, kinh ngạc hỏi:- Cha, thế còn… bệnh của người…

- Ha ha…

Ôn Văn Viễn cười nói:

- Do chúng ta mạo phạm Tần tiên sinh, không tín nhiệm tiên sinh, chúng ta chỉ có thể xin tiên sinh tha thứ, không thể khiến tiên sinh tức giận.

Ôn Thụy Dương tràn ngập sự hối hận, tính tình của gã quá nóng nảy đã lại gây họa rồi, nếu như Tần Xuyên thực sự có thể trị bệnh cho cha gã, vậy đời này gã khó mà an lòng.

Đám bảo tiêu thấy hội trưởng ra lệnh, lập tức tránh ra, để Tần Xuyên đi.

Vẻ mặt lạnh như băng của Tần Xuyên tản đi, khôi phục dáng vẻ nhàn nhã, huýt sáo, cưỡi con xe cổ lai hi đi, tiếng kêu kẽo kẹt liên tục vang lên.

- Lão Hoàng, bảo lái xe mang xe tới đây, chúng ta đi theo Tần tiên sinh, hắn đi đâu thì chúng ta theo đó.

Trong mắt Ôn Văn Viễn lóe lên tinh quang.

- Lão gia, làm như vậy có thể được không? Có cần chuẩn bị chút quà rồi đến nhà bái phỏng?

Hoàng Thiên do dự nói.

Ôn lão lắc đầu:

- Ngươi cảm thấy một võ giả hậu thiên sẽ quan tâm tới chút tục vật sao? Hơn nữa hắn là một người trẻ tuổi thiện lương, tôi cảm thấy chỉ cần thành tâm, hắn sẽ tha thứ cho chúng ta.

Lão Hoàng suy nghĩ cũng đúng, lập tức bảo lái xe lái một chiếc Bentley tới, xe cho bảo tiêu chính là hai chiếc Mercesdes S600.

Với tư cách hội trưởng Đằng Long hội, khi ra ngoài không thể mất mặt, xe đương nhiên phải là xe sang, ba chiếc xe màu đen cùng đi đủ để hấp dẫn ánh mắt người đi đường.

Tốc độ đạp xe của Tần Xuyên không chậm, nhưng cũng không thể nhanh bằng ô tô. Không bao lâu sau, hắn phát hiện sau lưng có ba chiếc xe sang trọng đi theo.

Bentley mang theo hai chiếc Mercesdes chậm rãi lăn bánh, cẩn thận theo sát chiếc xe đạp của Tần Xuyên, giống như làm tùy tùng cho chiếc xe đạp.

Kết quả một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện ở trong nội thành.

Một chiếc xe đạp Phượng Hoàng trị giá hơn 10 tệ dẫn đầu ba chiếc xe sang giá trị quá 8 triệu tệ, chậm rãi đi ở trên đường.

Mấy người cảnh sát giao thông thấy vậy, đều há hốc mồm. Tuy rằng như vậy có phần gây ách tắc giao thông, nhưng người trong xe phía sau khẳng định không tầm thường, họ cũng không dám tùy tiện ngăn cản!

Người trên đường lẫn lái xe đều trợn mắt há mồm nhìn, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ cậu con trai đi xe đạp này là công tử ca con nhà giàu muốn trải nghiệm cuộc sống nghèo khó?

- Mẹ nó… Lần đầu tiên tôi thấy đi xe đạp còn chảnh chó như vậy!

Người qua đường A nói.

- Ông thì biết gì, đây là người có tiền giả bộ, người thường ai có Bentley đi theo sau?

Người đi bộ B cạnh đó khinh thường nói.

Tần Xuyên không quan tâm tới miệng lưỡi người đời, cha con họ Ôn muốn đi theo, vậy cứ để bọn họ đi theo, dù sao cũng không cản đường hắn.

Trong xe Bentley, Ôn Thụy Dương cảm thấy có chút mất mặt:

- Cha, chúng ta như vậy có phải là quá mất mặt hay không?

- Con biết cái gì? Chúng là lăn lộn trên đường, nói chuyện so nắm đấm ai cứng, ai sống lâu! Chỉ cần Tần tiên sinh có thể khiến ta sống thêm vài năm, mất chút mặt mũi là cái gì?!

Ôn Văn Viễn nói.

Ôn Thụy Dương suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng. Chỉ cần bệnh của cha có thể trị, tất cả đều đáng giá!

Khi Tần Xuyên đạp xe lại đường Hồng Phong, trên con đường già nua này đột nhiên xuất hiện ba chiếc xe sang trọng, càng hấp dẫn ánh mắt người hơn.

- Đù má! Đó không phải anh Restart sao? Sao phía sau hắn lại có một chiếc Bentley?!

- Còn có hai con Mẹc nữa, hình như cùng đi. Không hổ là anh Restart, chẳng lẽ đại gia nào mới hắn đi sửa máy tính?

- Thôi đi! Tao thấy không giống, biết đâu lại là thiên kim nhà đại gia nào đó theo đuổi anh Restart thì sao?

Người hai bên đường, ai quen Tần Xuyên đều nhao nhao nghị luận. Tần Xuyên cũng không ngờ hai cha con họ Ôn lại đi theo tới tận đây.

Đột nhiên, trước khi tới tiệm Internet, Tần Xuyên đột nhiên nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc cách đó không xa.

Vương Đại Hải dẫn theo em họ gã là Lưu Tử Minh, mang theo bốn năm tên lưu manh, nghênh ngang đi tới tiệm Internet.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK