Mục lục
[Dịch] Toàn Năng Khí Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nụ cười của Tần Xuyên sượng trân, ngay sau đó liền hiểu vì sao, hắn cảm thán:

- Lại biến thành Bạch Dạ đầu tiên mà anh biết sao?

Bạch Dạ nhíu mày:

- Trên đời này chỉ có một Bạch Dạ, đó chính là tôi! Đám tiện nhân kia chỉ là tác dụng phụ do luyện công mà thôi!

Tần Xuyên không nhịn được bật cười, uống hết ly nước rồi lắc đầu cảm khái.

- Anh cười cái gì?

Bạch Dạ thấy không hiểu.

Tần Xuyên nói:

- Lẽ nào cô không để ý mỗi một nhân cách của cô đều nói mình là duy nhất sao? Nhân cách nào cũng nói những kẻ khác là tiện nhân, sao tôi lại thấy cô luôn tự chửi mình, bộ không sống tốt với nhau được à?

- Hừ! Tôi mới là duy nhất!

Bạch Dạ vẫn kiên quyết.

- Được được được, cô là lão đại, còn họ là lão nhị, lão tam với lão tứ! Phải rồi, tôi còn chưa biết có lão ngũ lão lục không nữa!

Tần Xuyên lắc đầu, chắc cô nàng này không có thêm nhân cách nào đâu.

Bạch Dạ lườm hắn một phát, ánh mắt sắc lạnh:

- Nhân cách phân liệt vui lắm à! Chuyện kiểu này chẳng có gì đáng cười cả!

Tần Xuyên vội xua tay:

- Tôi không chọc cô, dù gì tôi cũng là người đàn ông của cô, sau này phải sống tốt với cô, hiểu cô nhiều một chút cũng nên thôi!

- Anh nói bậy gì đấy? Tôi không hề thừa nhận mà!

Bạch Dạ cự tuyệt gay gắt:

- Mấy lời của đám tiện nhân đó nói không đại diện cho bản thân tôi!

Tần Xuyên thấy Bạch Dạ sắp lên cơn nên cũng không muốn chọc tức cô nữa, dù gì đợi đến khi trở về các nhân cách khác sẽ dễ ở cùng hơn.

Bạch Dạ nheo mắt, đột nhiên cười khẩy hỏi ngược lại:

- Anh không sợ tôi là gián điệp dùng khổ nhục kế do Thánh giáo phái tới à? Yên tâm giao tài sản và việc kinh doanh cho tôi sao? Nếu tôi làm hại phụ nữ bên cạnh anh thì thế nào?

Tần Xuyên cười:

- Tôi tin cô, cô không làm vậy đâu.

- Tại sao?

Bạch Dạ thắc mắc.

- Bởi vì tôi đối xử rất tốt với người của tôi, đương nhiên cũng sẽ đối tốt với cô, thế thì cô sẽ không muốn phản bội tôi nữa.

Tần Xuyên cười, nói đầy tin tưởng.

Bạch Dạ ngây ra một hồi, đôi mắt ngời sáng, sau cùng hừ khẽ một tiếng:

- Không biết nhục, ai là phụ nữ của anh?

Bị nói thế cũng không hề gì, Tần Xuyên đương nhiên từng nghĩ đến khả năng Thánh giáo gài Bạch Dạ vào bên cạnh mình, nhưng hắn không thể vì lo lắng sợ hãi mà cự tuyệt cô.

Có vài chuyện rõ ràng biết có nguy hiểm, nhưng cũng phải tiếp nhận.

Máy bay hạ cánh xuống khung cảnh quen thuộc.

Sau khi về thành phố Đông Hoa, Bạch Dạ và Freya đến ở tại khách sạn Hilton trước, định lo việc ở công ty trong vài hôm, đồng thời cũng tìm một chỗ ở khác.

Một nữ cường nhân tài giỏi như Bạch Dạ không cần Tần Xuyên nhúng tay nhiều vào chuyện của cô, mọi chuyện đều được lo liệu đâu ra đấy.

Việc kinh doanh mà hắn để Bạch Dạ làm tạm thời không thể cho Tần gia biết, bởi vì ảnh hưởng quá lớn. Khoan nói danh tiếng “Kiếm Ma” của hắn bị tiết lộ dẫn đến rất nhiều sự chú ý, hơn nữa còn liên lụy đến việc tu luyện của Đường Vi, có quá nhiều bí mật.

Tần Xuyên không rõ Huyết Phượng công của Đường Vi mạnh đến đâu, nhưng hắn có dự cảm một khi cô trưởng thành hơn, nó tuyệt đối sẽ là trợ lực rất mạnh.

Bất kể thế nào, thi văn của gia tộc vẫn tiến hành theo kế hoạch, chẳng qua bây giờ Tần Xuyên không thiếu tiền nữa.

Sau khi hắn gọi điện cho Lục Tích Nhan liền đến nhà của Diệp Tiểu Nhu.

Vừa vào cửa, hắn liền ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nức mũi, Lục Tích Nhan và Diệp Tiểu Nhu đã làm một bàn toàn những món sở trường.

- A, anh Tần Xuyên về rồi!

Diệp Tiểu Nhu đặt một dĩa sườn chiên tỏi xuống bàn, quay đầu lại thì thấy Tần Xuyên đi vào.

Cô đang mặc tạp dề nhưng vẫn vui vẻ chạy đến ôm Tần Xuyên.

Trong lòng Tần Xuyên ấm lại, thấy vẻ thật tình không chút giả dối trên mặt Diệp Tiểu Nhu, hắn chợt nhận ra mình đã xem cô là người nhà rồi.

- Ừ, anh về nhà rồi.

Tần Xuyên cười nói.

- Nước Anh vui không?

Diệp Tiểu Nhu tò mò hỏi.

- Muốn biết thì lần sau sẽ dẫn em theo.

Tần Xuyên đáp.

- Hay quá hay quá!

Diệp Tiểu Nhu cười ngọt lịm:

- Nhưng đợi có thời gian rồi tính sau.

- Dạo này sức khỏe chú Đông Cường thế nào rồi, sắp xuất viện chưa?

Tần Xuyên quan tâm hỏi.

- Đúng rồi, tháng này có thể xuất viện, ba sốt ruột muốn chết luôn. Sau khi dùng đông trùng hạ thảo mà anh mua thì sức khỏe ba tốt lắm, nói nếu không đi làm thì cả người mốc meo hết.

Diệp Tiểu Nhu vui vẻ nói.

Tần Xuyên gật đầu:

- Đợi đến lúc xuất viện, anh cùng em đến đón chú ấy ăn một bữa ngon để chúc mừng.

- Ừ! Cám ơn anh Tần Xuyên!

Trong mắt Diệp Tiểu Nhu đầy cảm động.

- Cô ngốc, hiếu thảo với ba vợ là chuyện nên làm mà.

Tần Xuyên nhướn mày nói.

Đúng lúc Diệp Tiểu Nhu đang đỏ mặt ngại ngùng, Lục Tích Nhan bưng một nồi đất đi ra, cười tinh nghịch:

- Được rồi, mới mấy ngày không gặp đã anh anh em em như thế, có cần vậy không?

Lục Tích Nhan mặc áo sọc màu lam nhạt phối với váy dài ngang đầu gối và vớ đen, không mất vẻ đảm đang của phụ nữ, lại không thiếu nét trưởng thành dịu dàng, tựa như một thiếu phụ tan làm về nhà lo nội trợ vậy.

Tần Xuyên đến gần vỗ một cái vào mông của cô.

- Tiểu Nhan Nhan, em không nhớ anh à?

Lục Tích Nhan hét lên, ôm lấy mông của mình, chu mỏ;

- Em đâu phải tiểu Nhu, xa anh một chút mà làm như không sống nổi nữa vậy!

Tần Xuyên nghe vậy liền kéo cô ôm vào lòng, lại vỗ cái “bốp” vào chỗ đầy đàn hồi đó.

- Ây da! Anh… anh đừng đánh nữa, nó đỏ lên hết…

- Vậy em nói thật đi, có nhớ anh không?

Tần Xuyên cười gian hỏi.

Lục Tích Nhan ửng hồng hai má, chỉ cắn môi dưới gật đầu, trong ánh mắt trách cứ tràn đầy phong tình xinh đẹp.

Lúc này Tần Xuyên mới thỏa mãn thơm lên má cô rồi buông tay ra.

Lúc sắp ăn, Tần Xuyên phát hiện trên bàn dư một đôi đũa, bèn hỏi:

- Còn người khác nữa à?

- Phải rồi, nghe nói anh về nên em kêu Kim Tiểu Khai cùng đến ăn chung. Mấy hôm nay cậu ấy giúp chúng ta chạy tới chạy lui không ít công ty, vất vả lắm rồi.

Lục Tích Nhan nói.

Nghe vậy, Tần Xuyên cảm thấy thú vị:

- Nói vậy thì cậu ta cũng có chút năng lực?

- Đâu chỉ có năng lực, em thấy chỉ số cảm xúc (EQ) của cậu ta đặc biệt cao. Đáng lý thì những người chuyên giao thiệp luôn là phụ nữ đẹp chiếm ưu thế, nhưng đàn ông như cậu ta cũng có thể gặp người phụ trách của rất nhiều công ty, chỉ có thể nói cậu ta rất giỏi giao tiếp.

Lục Tích Nhan khen ngợi.

Diệp Tiểu Nhu cũng gật đầu:

- Anh Tần Xuyên, mắt nhìn người của anh khá đúng đấy, cậu ta biết rất nhiều quan hệ, giúp được chúng ta rất nhiều.

Gương mặt của Tần Xuyên cũng rạng rỡ hơn. Vốn dĩ khi học ở đại học, các học sinh khác không đến gần hắn, chỉ có Kim Tiểu Khai nhanh nhẹn bắt chuyện, cậu ta nhất định có chỉ số cảm xúc cao bẩm sinh.

Nói chuyện giữa chừng, Kim Tiểu Khai gõ cửa bước vào. Y từng là còn cháu nhà giàu, vậy mà mấy hôm nay da dẻ cháy nắng không ít, nhìn có sức sống hơn hẳn.

Kim Tiểu Khai mặc áo sơ mi trắng với quần tây, rất ra dáng một nhân viên nghiệp vụ.

- Lão đại! Anh về rồi! Chị Lục, chị Diệp!

Kim Tiểu Khai rất cung kính chào hỏi hai cô gái.

Thực ra lúc đầu Lục Tích Nhan và Diệp Tiểu Nhu không quen cho lắm, hễ gặp hai người là Kim Tiểu Khai lại gọi như thế, nhưng sau này cũng chấp nhận, có lẽ đây là lý do mà Kim Tiểu Khai có thể giao thiệp rất tốt.

Tần Xuyên hài lòng gật đầu cười, bảo y ngồi xuống rồi vỗ vai:

- Tôi không nhìn lầm người, cậu vất vả rồi.

Kim Tiểu Khai cười đầy hứng thú, trước đây y cảm thấy cuộc đời không có mục tiêu gì, dù sao cũng chỉ kiếm ăn rồi đợi chết.

Nhưng hiện tại tuy gia cảnh giàu có không còn, nhưng cuộc sống lại thú vị hơn, hơn nữa được thấy rất nhiều chuyện nên cũng thông suốt hơn nhiều.

- Lão đại, anh yên tâm, tuy quy mô kinh doanh của chúng ta không quá lớn, tiền mặt cũng không nhiều, nhưng em nhất định cố gắng giúp anh đứng nhất thi văn của gia tộc!

Kim Tiểu Khai vỗ ngực, tràn đầy tự tin.

- Được rồi, đừng mạnh miệng nữa, cậu mới chạy có mấy ngày điều tra vài doanh nghiệp đã tự xem mình là người thành công rồi.

Lục Tích Nhan dạy bảo một câu.

Kim Tiểu Khai xấu hổ sờ đầu, lại bất cẩn nổ một câu.

Tần Xuyên cầm đùi gà lên gặm một miếng, cười nói đầy ẩn ý:

- Về vấn đề tài chính và quy mô khởi nghiệp, anh phải điều chỉnh một chút, cụ thể ra sao thì buổi chiều anh sẽ nói rõ với mọi người, ngày mai sẽ đến Tần gia đưa tài liệu.

Cả đêm không ngủ.

Sáng hôm sau, Tần Xuyên lái xe đưa Lục Tích Nhan đến Tần gia trước.

Lục Tích Nhan ngồi ở ghế phụ ôm túi công văn trong lòng, ánh mắt chứa đầy tâm tư, có thể thấy rõ sự căng thẳng và thấp thỏm.

Tần Xuyên thì rất thoải mái, đưa một lọ kẹo cao su qua nhưng Lục Tích Nhan lại lắc đầu, không có chút hứng thú.

Tần Xuyên bèn cười:

- Tiểu Nhan Nhan, tối qua cả đêm không ngủ, nhìn em hình như không mệt chút nào hết?

Lục Tích Nhan lườm hắn:

- Mưa tự nhiên rơi xuống từ trên trời, sau đó nhặt lên, phát hiện không phải nước mà loàn là tiền, anh thấy em có ngủ được không?

- Vậy chẳng phải càng tốt hơn à? Muốn làm gì thì làm, dự toán muốn dùng bao nhiêu có bấy nhiêu.

Tần Xuyên cười hì hì.

- Đầu tư càng nhiều thì phải kiếm về càng nhiều mới được, bằng không thành tích thi văn của anh làm sao cao được? Giờ em cảm thấy áp lực rất lớn.

Lục Tích Nhan cười bất đắc dĩ.

Tần Xuyên bảo cô bớt lo, bản thân hắn đã có dự tính, trong lúc nói chuyện thì hai người đã đến nơi của Tần gia tự lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK