Mục lục
[Dịch] Toàn Năng Khí Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cha con Ôn gia đơ người cả một lúc không nói nên lời, việc này với họ mà nói chính là từ địa ngục trở về thiên đường!

- Vậy… vậy lúc nãy trong buổi đấu giá, tại sao cậu Tần còn tranh mua cây thủ ô đó làm gì?

Ôn Văn Viễn thấy mù mờ không rõ.

Tần Xuyên cười hì hì:

- Thấy mọi người chơi vui như thế nên cháu cũng muốn thử. Cho dù cháu hét giá ra sao, cuối cùng Bạch Dạ cũng sẽ ra giá cao hơn, cháu ghiền quá nên hét lên hai trăm triệu thôi mà… Nhưng nói đi cũng phải nói lại, khi nãy cháu cũng sợ, nếu hét cao thêm nữa thì Bạch Dạ chắc chắn sẽ nâng giá lên ba trăm triệu.

Hai cha con đều há hốc miệng, muốn khóc không thành tiếng, có điều không phải khóc cho họ mà là cảm thấy bi ai cho Bạch Dạ!

Con mẹ nó, tốn cả 250 triệu mua một mẩu thủ ô hoàn toàn vô dụng về, phải tìm ai nói lý lẽ đây?

- Ha ha… ha ha!

Ôn Thụy Dương không nhịn được cười to:

- Cậu Tần đúng là Khổng Minh tại thế, chơi chiêu “thực là hư, hư là thực” này, cho dù là Bạch Dạ cũng phải nhảy dựng lên rồi!

Ôn Văn Viễn cũng hít sâu, gật đầu nói:

- Đúng đó, thì ra mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của cậu Tần, Bạch Dạ đó muốn không đánh mà thắng hại chúng ta, ngược lại trộm gà không được còn mất nắm gạo, lần này cô ta tức điên cho xem.

Tần Xuyên ngẩng đầu ưỡn ngực, nghe mấy lời nịnh nọt đó cũng thấy sướng rơn. Chẳng qua chỉ là một Bạch Dạ cỏn con, hắn thật sự không xem ra gì.

Không lâu sau, Chu Vân Phong dẫn theo vài đệ tử trọng dụng nhất vào hậu đường, giao dược liệu, châm bạc cùng ống giác hơi đã chuẩn bị cho Tần Xuyên.

- Cậu Tần, không biết các đệ tử của tôi có thể quan sát y thuật tuyệt thế của cậu không?

Chu Vân Phong khẩn cầu với ánh mắt đầy mong đợi.

Tần Xuyên thấy cũng không sao, dù gì y thuật của hắn dựa vào tu vi và Liên Hoa thần châm của Tiên Thiên trung cấp, muốn học lóm cũng không được.

- Đứng một bên đừng làm phiền cháu làm được.

Tần Xuyên thoải mái nói.

Chu Vân Phong bảo mấy đệ tử tuổi gần trung niên quỳ xuống khấu đầu với Tần Xuyên. Tuy họ không rõ thân phận của Tần Xuyên, nhưng cả Chu Vân Phong cũng cúi đầu khom lưng, họ dĩ nhiên biết người này không phải tầm thường.

Tần Xuyên sờ mặt mình, tại sao dập đầu làm như hắn là bồ tát vậy, thế này sao nhận nổi.

Khi cha con Ôn gia đợi đến sốt ruột, Tần Xuyên nghiền nhỏ toàn bộ dược liệu được chuẩn bị rồi bỏ vào ống giác.

Chân hỏa Băng hỏa song liên không ngừng khiến ống giác nóng lên rồi lạnh đi, hơi nước liên tục ngưng tụ rồi bốc hơi bên trong.

Mấy phút sau, những dược liệu đó đều biến thành bột thuốc.

Tần Xuyên bảo Ôn Văn Viễn nằm sấp trên giường, cố gắng đặt ống giác ở những huyệt lớn sau lưng ông, rồi bắt đầu dùng châm.

Chân khí trước đó của Tần Xuyên vẫn có khiếm khuyết, cũng không nắm chắc trong thời gian ngắn có thể dựa vào dược liệu kích thích và kháng thể của người bệnh để phân giải khối u trong não Ôn Văn Viễn rồi loại bỏ ra ngoài. Nhưng hiện nay hắn đã đột đột phá đến Băng liên ngũ phẩm nên cũng có đủ tự tin.

- Lát nữa chú có thể rơi vào hôn mê, nhưng đừng hoảng loạn, tâm bình khí hòa, chỉ xem như ngủ một giấc là được.

Lúc này sắc mặt của Tần Xuyên càng lúc càng nghiêm túc.

Ôn Văn Viễn chớp mắt tỏ ý hiểu rõ. Ông cũng là người từng trải nên không quá căng thẳng, chỉ mong sao nhanh chóng khỏi bệnh.

Còn Ôn Thụy Dương, Chu Vân Phong và những người khác đứng cạnh lại nín thở tập trung, hoàn toàn chuyên chú.

Tần Xuyên vẫy tay, chân khí Băng liên cuốn mười mấy cây châm lượn quanh ngón tay hắn. Những cây châm mảnh như lông bò này ở trên tay hắn tựa như đứa trẻ biết nghe lời, bay xuyên qua xuyên lại trong luồng chân khí băng lam, cực kỳ huyền ảo.

Các đệ tử đều hít sâu một hơi, họ chưa từng thấy y thuật thần kỳ như thế. Hèn gì sư phụ của họ đức cao vọng trọng đến vậy, mà gặp người thanh niên này lại giống như người hâm mộ cuồng nhiệt.

Trong đầu Tần Xuyên điểm qua mọi chi tiết cần làm, ngay lúc mở mắt liền lóe lên tinh quang!

Vút vút vút…

Các châm bạc màu băng lam cắm vào xương sọ của Ôn Văn Viễn tựa như mưa phùn ngày xuân.

Toàn thân Ôn Văn Viễn căng cứng rồi hôn mê, bất tỉnh nhân sự.

Nhưng Tần Xuyên biết đây là hiện tượng bình thường nên không hề bối rối, hắn tiếp tục tuyền chân khí Băng hỏa song liên thông qua châm bạc vào não của Ôn Văn Viễn.

Màn trị liệu cực kỳ tinh tế này chỉ cần một chút sai sót cũng đủ khiến Ôn Văn Viễn mất mạng. Có thể nói Tần Xuyên như đang đi trên dây thép, không thể phạm sai lầm nào.

Mới qua được mười phút, Tần Xuyên đã đổ mồ hôi như tắm, quần áo trên người đều ướt đẫm.

Việc khống chế sức lực còn khiến người ta mệt hơn là phát tiết sức lực, không chỉ là về chân khí mà còn là về tinh lực.

Ôn Thụy Dương đứng cạnh lẳng lặng theo dõi, thân là đàn ông cũng cảm động không thôi, xem như y đã chứng kiến thế nào gọi là “lương y như từ mẫu”. Dù bình thường Tần Xuyên hi hi ha ha, nhưng khi hành y cũng khiến người ta kính phục.

Những người trong hiệu thuốc đều trơ mắt ra. Loại y thuật này đúng là ngựa trời lướt mây, họ hoàn toàn không hiểu, chỉ có thể đơ người nhìn.

Điều duy nhất họ có thể cảm nhận được là bột thuốc mà Tần Xuyên nghiền trước đó, mùi thuốc bốc lên càng lúc càng nồng theo thời gian, cuối cùng thậm chí còn không ngửi thấy mùi thuốc nữa.

Chỉ có thể giải thích là tinh hoa của các dược liệu này đang được Ôn Văn Viễn hấp thụ cực nhanh để bổ sung nguyên khí chống lại các tế bào ung thư.

Hơn nửa tiếng trôi qua, Tần Xuyên rốt cuộc đại công cáo thành, thông qua chân khí dò tìm loại bỏ khối u não đó.

Mệt mỏi lau đi mồ hôi, Tần Xuyên vẫy tay thu lại đám châm bạc.

- Lấy ống giác ra, dùng khăn ấm lau toàn thân giúp chú ấy. Hai ngày này dùng một vài thuốc lợi tiểu thông thường, trong ba ngày có thể khỏi hẳn.

Ôn Thụy Dương hỏi mà không dám tin:

- Vậy… vậy là xong rồi?

Tần Xuyên cười:

- Sao vậy, nhất định phải dùng dao mở sọ cắt khối u cho ba anh à?

- Không không không! Chỉ là y thuật của cậu Tần quá thần kỳ, chúng tôi thực sự không hiểu.

Ôn Thụy Dương đỏ mặt nói.

- Sư thúc, cậu mau lau mồ hôi đi, có cần tôi sai người chuẩn bị bồn tắm để cậu tắm rửa?

Chu Vân Phong tự mình đưa khăn tới, ánh mắt nhìn Tần Xuyên cực kỳ sùng bái.

Tần Xuyên xua tay:

- Không cần tắm đâu, tôi còn phải đi tìm phụ nữ, mọi chuyện xong rồi, tôi đi trước đây!

Vẻ mặt mọi người đều trở nên kỳ cục, bụng nghĩ tuổi trẻ tốt thật, mệt như thế còn có thể đi “tìm phụ nữ”.

Chu Vân Phong đầy vẻ nghi ngờ, chẳng phải sư thúc kết hôn rồi sao? Tại sao còn tìm phụ nữ? Nhưng mà… nhân tài như sư thúc chắc chắn có rất nhiều phụ nữ thích, chỉ đáng tiếc là cháu gái cưng của mình sợ là không vui rồi.

Tần Xuyên không đi đâu khác mà đến thẳng tiệm hoa của Đường Vi.

Hắn nhớ đến những chuyện mà cô ấy nói, đúng lúc cũng mua được quà rồi, liền vỗ mông chạy qua!

Lần này Tần Xuyên không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nửa đường đến tiệm thuốc mua bao rồi hứng chí đi đến đó.

Tuy khi nãy mệt mỏi vì trị liệu, nhưng dục hỏa của xử nam đã trỗi dậy, thế nào cũng không ngăn được.

Khi đến tiệm hoa của Đường Vi, Tần Xuyên ngó qua tiệm net của mình trước, thấy kinh doanh khá tốt nên lười vào xem, bèn đủng đỉnh bước vào tiệm hoa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK