Chỉ có điều, Tần Xuyên cũng bắt đầu cảnh giác, xem ra Liễu gia đã chú ý tới những phụ nữ khác bên cạnh mình rồi, sau này mình phải lưu ý bảo vệ họ mới được.
Một đêm tiệc tùng, Tần Xuyên chợt phát hiện, thân thích trong đại gia tộc cũng không dễ đối phó như dân thường, mỗi người đều ngoài cười nhưng trong không cười, khiến hắn cũng mất đi phần nào hứng thú tiếp xúc với họ.
Nửa đêm trở lại chỗ ở, hắn thấy Liễu Hàn Yên đã tắm rửa xong, mặc đồ ngủ nằm trên giường.
Cô cầm trên tay một cuốn sách, lặng lẽ đọc, khi thấy Tần Xuyên về, cũng chỉ khẽ gật đầu, chứ không nói gì.
Tần Xuyên cũng đã quen, đi tắm rửa tẩy mùi rượu trên người, mặc quần áo ngủ do người làm chuẩn bị sẵn, rồi đi tới bên bàn, định rót nước trà uống.
Nhưng vừa mới rót ra chén, chợt nghe hương vị của nó, Tần Xuyên đã nhíu mày, trở nên cảnh giác.
Bà xã, em không uống nước trà này đấy chứ?
Tần Xuyên vội ngẩng lên hỏi.
Liễu Hàn Yên nhìn hắn, lắc đầu:
Không uống.
Tần Xuyên thở phào nhẹ nhõm:
Vậy là tốt rồi, cũng không biết ai làm, trà này có bỏ Lục Dục Tán, nếu em uống rồi, anh sẽ phải giải trừ dược tính trong người em.
Lục Dục Tán là một loại thuốc kích dục được ghi trong sách thuốc cổ, hầu như không có hại cho cơ thể, sau khi uống vào, bất kể là nam mữ, đều bị kích thích rất mạnh.
Rất hiển nhiên, các trưởng bối Liễu gia hy vọng tối nay hai người có thể thực hiện việc...gia tăng dân số, cho nên mới bỏ thuốc này vào nước trà.
Vì muốn Liễu Hàn Yên vâng lời sinh con, họ cố làm bằng được.
Liễu Hàn Yên nghe xong, cũng không lộ vẻ bất ngờ, chỉ gật gật đầu, tỏ ý đã biết.
Tần Xuyên sững sờ:
Bà xã, em đã đoán trước được là họ làm như vậy?
Liễu Hàn Yên hơi do dự một chút, rồi chợt kéo ngăn kéo tủ đầu giường ở bên cạnh, lấy ra một cái lư hương bằng đồng đỏ.
Trước khi anh về, một bà già trong nhà đã đưa cái này tới, bảo tôi khuya nay đốt lên, nói rằng đây là hương an thần, giúp ngủ ngon...Nhưng tôi biết thứ này, đây là Thất Xảo Đoàn Tụ Hương, cho nên không đốt lên.
Liễu Hàn Yên nói.
Tần Xuyên nghe vậy, cơn giận bùng lên:
Là cha ra lệnh?
Liễu Hàn Yên lắc đầu:
Tôi không rõ ràng lắm, nhưng nhất định đây là mệnh lệnh của trưởng bối, người hầu mới dám làm như vậy.
“Mẹ kiếp!” Tần Xuyên không kìm được lửa giận trong lòng, ngày hôm nay, ấn tượng của hắn đối với Liễu gia cứ trượt dài xuống.
Sao họ lại có thể đối xử với em như vậy!? Em là đại tiểu thư của Liễu gia, chứ đâu phải cái máy đẻ! Không được! Anh phải nói chuyện rõ ràng với họ, ai còn dám cho em uống mấy loại thuốc vớ vẩn này, anh sẽ tọng thuốc vào họng người đó! Để họ uống cho đã miệng!
Thấy Tần Xuyên nói xong, quả thật muốn ra khỏi cửa, Liễu Hàn Yên bất chấp mình đang đi chân trần, mặc đồ ngủ, liền nhảy từ trên giường xuống, ngăn hắn lại.
Đừng đi!
Ánh mắt Liễu Hàn Yên lộ ra một chút cầu khẩn:
Xin anh đó, cứ coi như không biết gì đi!
Tần Xuyên kinh ngạc quay đầu lại:
Bà xã, sao cứ phải nhẫn nhịn như vậy? Anh nể mặt em, cho nên mới khách khí với bọn họ, bọn họ hoàn toàn không coi trọng em, anh thấy mà giận thay cho em!
Tôi...tôi biết, nhưng dù sao họ cũng đều là trưởng bối của tôi, thân nhân của tôi, dù sao họ cũng chỉ nghĩ đến việc duy trì hương hỏa, lo lắng cho gia tộc...
Anh có thể đồng ý với giữ lại sự trinh trắng cho tôi, là tôi thỏa mãn lắm rồi, nếu như không còn cách nào khác, thì tôi cũng đành chấp nhận thôi.
Khuôn mặt thanh tú nhưng lạnh lùng của Liễu Hàn Yên thoáng hiện nét cười:
Mọi người đều có số phận của mình, đã sinh ra trong cái nhà này, có được tất có mất, có vài thứ dù sao cũng nên buông bỏ.
Tần Xuyên nhìn cô đăm đăm một hồi, rồi hỏi ngược lại:
Em biết vì sao anh từ chối làm Đệ Lục tướng quân của Thiết Phật không? Đồng thời cũng từ chối gia nhập Ban An ninh Quốc gia?
Thật sự là Liễu Hàn Yên cũng cảm thấy khó hiểu, thành thật lắc đầu:
Vì sao?
Tần Xuyên mỉm cười:
Thật ra, cũng như em, anh không muốn từ bỏ việc luyện công, không muốn sinh con quá sớm, là lý do thứ nhất. Đối với anh, điều đó cản trở con đường đi tới của anh.
Sống trên đời này, cái quý giá nhất không phải tiền tài, thậm chí không phải tính mạng, mà là hai chữ “Tự do”!
Tự do?
Liễu Hàn Yên lúng túng nhìn hắn, rất ít khi Tần Xuyên nói chuyện nghiêm túc với cô như vậy. Tần Xuyên yên lặng đi tới bên cạnh tủ đầu giường của Liễu Hàn Yên, cầm lấy cuốn truyện ký tiếng Anh mà cô đang xem, nói:
Anh biết rõ em thích đọc sách, không biết em đã từng đọc tác phẩm của De Tocqueville chưa? (1)
Alexis-Charles-Henri Maurice Clérel de Tocqueville là một nhân vật đại biểu cho tư tưởng tự do dân chủ của nước Pháp, ông ta đã từng nói: “Những người mong muốn bất cứ điều gì khác ngoài tự do, vốn được sinh ra để làm nô lệ”
Tuy nói như vậy có hơi bất công, nhưng anh cho rằng, trên đời này có lẽ không có thứ gì quý giá hơn tự do.
Cho nên, lần đó em nó với anh, muốn hoàn thành tâm nguyện, muốn luyện Thiên Huyễn Băng Ngưng tới tầng thứ mười, mong anh cho em thời gian mười năm...Anh không hề do dự đã đồng ý với em.
Bởi vì anh nghĩ rằng, đó là tự do của em, và với tư cách chồng em, anh nên tôn trọng lựa chọn của em.
Liễu Hàn Yên kinh ngạc nhìn Tần Xuyên, dường như có phần không dám tin rằng hắn vừa giải thích với cô bằng những lời lẽ thấm thía như vậy.
Cô biết thật ra Tần Xuyên rất hiểu biết, chứ không hời hợt nông cạn như thoạt nhìn vẻ ngoài, nhưng cô không ngờ, ngay cả tác phẩm nổi tiếng của Âu Mỹ, hắn cũng từng đọc qua.
Đương nhiên, quan trọng hơn cả là, lời lẽ của hắn như lưỡi dao nhọn đâm sâu vào lòng tự tôn của cô.
Cô mấp máy môi, đôi mắt hơi ướt, nói:
Sinh con dưỡng cái, giúp chồng dạy con, vốn là việc của phụ nữ, cha và các chú bác hy vọng tôi sớm thực hiện những việc đó, cũng không phải là hà khắc hoặc làm khó dễ.
Còn anh nữa, bảo anh làm tướng, là vì tốt cho anh, để anh công thành danh toại, càng mau chóng kế nhiệm tốt vị trí trưởng tộc Tần gia, đối đãi với anh như vậy, sao có thể so sánh với nô lệ mất đi tự do được?
Tần Xuyên mỉm cười, đặt quyển sách xuống, đi tới trước mặt Liễu Hàn Yên, đặt hai tay lên vai cô.
Bà xã ngốc nghếch của anh, em có biết, thời La Mã cổ đại, nô lệ được định nghĩa như thế nào không?
Liễu Hàn Yên lắc đầu, cô thật sự không biết.
Thời La Mã cổ đại, bác sĩ, giáo sư, đều là tầng lớp vô cùng giàu có, nhưng họ đều bị gọi là nô lệ trí thức. Mặc dù họ không phải mang xiềng xích, nhưng vẫn bị nhà cầm quyền trưng dụng, sử dụng tri thức của họ để phụng sự cho tầng lớp cầm quyền.
Những chiến sĩ có sức lực hùng mạnh, nhìn thì rất oai phong, nhưng rốt cuộc vẫn không thóat khỏi bị quân đội trưng dụng, họ cũng là nô lệ.
Nói thẳng ra, phán xét một người có phải là nô lệ hay không, không phải căn cứ vào hắn ta có bao nhiêu giàu sang, cuộc sống được nhiều đãi ngộ, mà là hắn có thể quyết định cuộc đời của mình hay không!
Tần Xuyên nói xong, nhìn Liễu Hàn Yên ngơ ngác xuất thần, mỉm cười vuốt má cô.
Được rồi, anh nói nhiều như vậy, thật ra có thể tóm gọn trong một câu: Chỉ cần anh còn sống, không ai có thể ép buộc vợ của anh làm bất cứ việc gì!
Trong phòng yên lặng hồi lâu, ánh mắt long lanh, Liễu Hàn Yên lặng lẽ nhìn Tần Xuyên đăm đăm, cả buổi không nói nên lời.
Cuối cùng, Tần Xuyên cười hì hì, môm lấy cô:
Nào, chúng ta đi ngủ thôi! Bà xã, lần trước anh kể một câu chuyện xưa cho em nghe, đêm nay sẽ kể chuyện khác...
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên cùng tới phòng hội nghị của gia tộc.
Khác với hôm qua, Tần Xuyên nắm tay Liễu Hàn Yên một cách rất tự nhiên, tỏ ra quan hệ giữa hai người rất đằm thắm, mà Liễu Hàn Yên cũng không có biểu hiện kháng cự.
Trong phòng hội nghị, không khí trang nghiêm, đã có mười mấy nhân vật chủ yếu trong bảy chi của Liễu gia, khuôn mặt ai cũng nghiêm nghị.
Trong đó có rất ít người là phụ nữ, họ cũng mặc quân phục, những phụ nữ bình thường trong gia tộc hoàn toàn không thể tới gần.
Nhìn thấy Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên tay trong tay đi vào đại sảnh, nhiều người lộ vẻ khác lạ.
Liễu Chí Ngôn đã đi khỏi, người chủ trì hội nghị là Liễu Trung Nguyên.
Đợi mọi người đến đông đủ, Liễu Trung Nguyên liền lên tiếng:
Theo lệ cũ, ta lập tức đi thẳng vào vấn đề. Ngày hôm nay sẽ thảo luận hai việc, việc thứ nhất, đương nhiên là thu xếp để Tần Xuyên gia nhập Thất tướng quân của Thiết Phật, cần phải chuẩn bị như thế nào.
Việc thứ hai, đó là sau khi con gái ta từ chức Tổng chỉ huy Hàn Thứ, rời bỏ Thất tướng quân, cần quyết định xem ai sẽ thay thế, trước mắt xem ra, Anh nhi, trưởng tử của lão Tứ là xuất sắc nhất...
Liễu Trung Nguyên còn chưa nói xong, Tần Xuyên đã giơ tay lên:
Nhạc phụ, hai việc này đều không cần thảo luận, bởi vì con không nhậm chức trong quân đội, vợ con cũng sẽ không từ chức.
Lớn mật!
Liễu Trung Kỳ vỗ vào xe lăn, sa sầm mặt, nói:
Gia chủ nói chuyện, khi nào tới lượt cậu xen vào!?
Liễu Anh ngồi ở sau lưng cha, đó là một chàng trai trẻ tuổi, đôi mắt nhỏ và dài, da mặt trắng nõn, mặc sơ mi trắng quần tây, thoạt nhìn có phần nho nhã, nhưng lúc này, y đang nhìn Tần Xuyên bằng ánh mắt hết sức hung hăng.
Tần Xuyên, dù cháu có muốn đảm nhiệm vị trí Đệ Lục tướng quân hay không, cũng đừng vội bác bỏ, cho dù cháu đi phỏng vấn, chưa chắc đã được Ban An ninh Quốc gia thật sự thông qua.
Chỉ có điều, việc Hàn Yên từ bỏ vị trí Đệ Thất tướng quân và Liễu Anh thay thế, thật ra là trong gia tộc chúng ta đã thảo luận từ trước rồi, cháu cũng đừng có dư hơi mà can thiệp.
Liễu Trung Hưng có lòng tốt nhắc nhở.
Tần Xuyên liếc nhìn Liễu Anh một cái, rồi thản nhiên trả lời:
Thực lực của anh ta không tệ, nhưng vẫn không bằng vợ cháu, dựa vào cái gì mà lại muốn anh ta thay thế?
(1) Alexis-Charles-Henri Maurice Clérel de Tocqueville là đại biểu Quốc hội, Phó Chủ tịch Quốc hội và Bộ trưởng Ngoại giao của Pháp. Ông là tác giả của một số khảo luận về hệ thống chính trị của Hoa Kỳ sau này trở thành tác phẩm kinh điển (Wikipedia)