- Có đúng là em tiêu tiền anh không giận không?
Bạch Dạ lau nước mắt, dáng vẻ đáng thương.
- Thật như vàng 9999.
Tần Xuyên ôm vai cô nàng, hôn lên trán cô nói.
Lúc này Bạch Dạ mới nín khóc mỉm cười, ôm cổ Tần Xuyên, hôn mấy cái “moa moa moa” lên mặt hắn.
- Chồng à, anh thật tốt, anh biết phụ nữ thích nghe ba chữ nào nhất từ miệng người đàn ông không?
Mắt Hạ Dạ chớp chớp hỏi.
Tần Xuyên cảm thấy vấn đề này thật không khó, thâm tình nói:
- Đương nhiên là anh yêu em.
Nhưng Bạch Dạ lại lắc đầu:
- Không phải đâu.
Tần Xuyên sững sờ:
- Thế là gì?
Bạch Dạ cười ngọt ngào, đáp:
- Mua, mua, mua.
“Khụ khụ khụ khụ”
Nước sặc vào tận phổi của Tần Xuyên, hắn không ngừng ho khan, đỏ cả mặt, gật đầu nói:
- Hóa ra là vậy à, ha ha, được được, em vui là được.
Bạch Dạ vẻ mặt hạnh phúc:
- Chồng à, anh hào phóng như vậy nên em sẽ nói cho anh một tin tốt nữa.
- Ừ, còn tin tốt chẳng lẽ là nhà họ Cơ bị thủ hạ của em xử lý xong rồi.
Tần Xuyên suy nghĩ.
Bạch Dạ nhẹ nhàng lắc ngón tay:
- Đó là tin tốt gì đâu, chuyện sớm muộn thôi mà. Tin tốt mà em muốn nói là em đã đặt một chiếc máy bay thương vụ tư nhân ở Airbus của Pháp giúp anh rồi. Sang năm là nhận được hàng, hơn nữa còn rẻ hơn chiếc du thuyền này, có ba tỷ thôi.
Nhìn gương mặt đắc chí, cười tươi như hoa của người phụ nữ trước mặt, Tần Xuyên ngây ra như phỗng.
Năm tỷ, ba tỷ, tổng cộng tám tỷ.
Tần Xuyên lặng lẽ xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, sau khi hít vào một hơi thật sâu, hắn đột ngột vác Bạch Dạ lên vai.
“Ah”
Bạch Dạ duyên dáng gọi to một tiếng, vuốt lưng Tần Xuyên:
- Chồng à, anh làm gì thế.
“Bốp”, tay Tần Xuyên rơi xuống mông người phụ nữ.
- Làm gì mà em còn hỏi anh à. Hôm nay anh phải dạy dỗ người vợ phá gia như em mới được. Chút tiền vốn của anh sớm muộn gì cũng bị em tiêu sạch, mới có một ngày đã tiêu mất 8 tỷ, cho em thêm mười ngày nửa tháng thì chẳng phải em sẽ mua hết nửa thành phố Đông Hoa à.
Tần Xuyên lại “bốp bốp bốp” đánh lên mông Bạch Dạ mấy cái.
Hôm nay Bạch Dạ mặc quần áo thủy thủ, chiếc váy ngắn phía dưới chỉ đến nửa đùi, sau khi bị mang vác như vậy, chiếc quần lót màu hồng nhạt bên trong cũng lộ ra, bên trên còn có hình con thỏ đáng yêu.
Hai tay Tần Xuyên đánh vào chiếc mông trắng nõn nửa che nửa hở, rất nhanh liền khiến Bạch Dạ có phản ứng, khuôn mặt đỏ thắm kiều diễm ướt át.
Mỗi lần Tần Xuyên đánh một cái, Bạch Dạ không kêu đau, ngược lại còn phát ra tiếng rên rỉ kiều diễm.
Điều này lại bùng lên ngọn lửa ở bụng dưới của hắn, nuốt nuốt yết hầu khô nóng, Tần Xuyên quay đầu liền vác người phụ nữ xông vào bên trong du thuyền.
Tùy tiện tìm một phòng khách quan sát có ghế sô pha hình tròn, Tần Xuyên đặt người phụ nữ lên bàn tròn lớn ở giữa ghế sô pha, trực tiếp đè lên.
Bạch Dạ ỡm ờ, hai người thuần thục cởi sạch chướng ngại vật trên người.
- Chồng ơi, sau khi anh vui vẻ thì không được trách em tiêu tiền đâu đấy.
- Đợi anh vui vẻ rồi sẽ cho em mua mua mua.
- Anh nói rồi đấy nhé, em còn nhìn trúng một lâu đài cổ của thế kỷ 17 đấy.
Cùng với một tiếng kêu yêu kiều của Bạch Dạ, trong chiếc du thuyền ngắm cảnh biển này hiện lên phong cảnh kiều diễm.
Cùng lúc đó, cách Bích Hải sơn trang hơn mười hải lý, trên một du thuyền xa hoa.
Một người đàn ông da trắng tóc hạt dẻ đeo kính râm đang nằm trên ghế tắm nắng, lật xem một cuốn tạp chí xe thời thượng.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng làm thủ công, mỗi một chiếc cúc đều được chế tạo từ ngọc thạch tinh xảo, trên tay đeo một chiếc đồng hồ hoài niệm Patek Philippe số lượng có hạn.
Cả người anh ta đều tỏa ra hơi thở quý tộc, hoàn toàn không phải điều những kẻ nhà giàu mới nổi cố ra vẻ phong nhã có thể thể hiện được.
Một người đàn ông cương nghị mặc áo giáp kỵ sĩ màu trắng, trên áo giáp đầy hoa văn vàng đi từ boong thuyền dưới tầng lên, mỗi một bước chân của gã đều mang theo tiếng kim loại “keng keng”.
Người đàn ông tóc hạt dẻ vẻ mặt không vui nói:
- Kỵ sĩ trưởng Grigi, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không có chuyện gì thì đừng mặc áo giáp của anh. Anh không biết chiếc áo giáp mấy cân kia ở trên thuyền này rất chói mắt à.
Kỵ sĩ trưởng Grigi khiêm tốn cúi thấp đầu:
- Ngài Bá tước, có tình huống đột phát. Thủ hạ của Vệ sĩ trưởng Saifandi thông qua vệ tinh giám sát thấy cô gái chúng ta theo dõi tên là Liễu Tiên Tiên kia giờ đang ngồi trên một chiếc máy bay trực thăng, bay về phía vùng biển gần chúng ta.
- Ờ. Bá tước trẻ tuổi đứng dậy, híp mắt nói:
- Kiếm Ma cũng ở trên máy bay trực thăng à?
Grigi lắc đầu:
- Không, theo hình ảnh của vệ tinh thì Kiếm Ma đang ở trên một chiếc du thuyền của mình, không hề cùng lên máy bay trực thăng. Thuộc hạ cho rằng đây là thời cơ rất tốt để bắt chúng lại.
- Ha ha, đúng là Thượng đế giúp chúng ta, còn tưởng phải đợi cô nàng kia về trường đại học mới có thể ra tay, nay cô ta tự bay đến gần chúng ta, đỡ không ít việc.
Bá tước suy nghĩ rồi nói:
- Grigi, không cho chúng cơ hội quay đầu, cắt đứt thông tin vô tuyến điện của đối phương, dùng tàu tuần tra đạn đạo tập trung.
- Vâng thưa ngài Bá tước.
Sau khi nhận lệnh, Grigi lập tức xuống dưới sắp xếp.
E là chẳng ai nghĩ đến trên du thuyền nhìn vô cùng xa hoa này còn trang bị hệ thống phản đạn đạo và tàu tuần tra đạn đạo thông thường có lực công kích nhất định loại tiên tiến nhất.
Những thứ này, phú hào bình thường không thể nào có được, vì gia tộc của vị Bá tước trẻ tuổi này không phải là phú hào bình thường nên mới có.
- Maximilian, anh điên rồi à, như vậy sẽ để lộ vị trí của chúng ta, chúng ta sẽ bị hải quân Trung Quốc bao vây.
Giọng nói của một cô gái xinh đẹp truyền đến từ phía sau, chỉ thấy một cô gái mặc váy ngắn hai dây màu xanh da trời đi từ trong khoang thuyền đến.
Cô gái tóc vàng, sáng lạn như ánh mặt trời, làn da trắng như tuyết sáng bóng trân châu, bộ ngực nóng bỏng tự nhiên và cặp mông ngạo nghễ khiến mỗi khi cô bước một bước chân đều hiện lên vẻ phong tình hấp dẫn người khác.
Thời thượng mà cổ điển, ưu nhã mà nóng bỏng, đủ loại cảm giác mâu thuẫn đều tập trung trên cô gái da trắng này.
Bá tước Maximilian nhìn thấy cô gái này, lập tức lộ ra ánh mắt tham lam, cười tà nói:
- Vợ chưa cưới thân yêu của anh, em yên tâm đi, chỉ cần chúng ta cắt đứt đường truyền tin của chúng thì chúng sẽ không thể tiết lộ tọa độ.
Mà đợi khi chúng ta bắt được con tin, truyền tin này đến cho Kiếm Ma, tất cả sẽ không còn là vấn đề. Cho dù hắn có mạnh đến đâu đi nữa cũng không thể gây uy hiếp với chúng ta ở khoảng cách hơn mười hải lý.
- Anh cứ không thể chờ đợi được muốn giành được công lao như vậy sẽ chỉ thất bại trong gang tấc đấy.
Trong mắt người đẹp da trắng lộ ra vẻ bất đắc dĩ và khinh thường.
Maximilian vẫy vẫy tay với cô nàng:
- Nataliya, loại chuyện này không cần một cô gái như em lo lắng, đàn ông bọn anh hiểu cách dùng mưu lược hơn phụ nữ các em.
Em hãy lại đây, uống cùng anh một ly, anh nói chuyện với em, khi chúng ta kết hôn, mua chiếc xe thể thao nào tặng em thì tốt.
Nataliya không hề hứng thú hừ lạnh một tiếng:
- Không cần đâu, tôi là con gái, không cần xe siêu tốc độ của các anh.
Nói xong, Nataliya quay người đi xuống cầu thang.
Maximilian híp híp mắt, lướt qua một tia âm trầm, tự lẩm bẩm:
- Tiện nhân, đợi đến đêm tân hôn, đợi xem tao sẽ thay Thượng đế trường phạt mày như thế nào.
Trong không trung hơn 2000m, Liễu Tiên Tiên nằm bò trên cửa sổ máy bay trực thăng, nhìn mặt biển xanh thẳm bên dưới, hưng phấn kêu lên không ngừng.
- Chị Freyja, chỗ này vẫn là Đông Hoa à?
- Đúng vậy, tiểu thư Liễu.
- Chị Freyja, em nhìn thấy đảo nhỏ rồi, chúng ta chơi trò sống trên hoang đảo được không?
- Để hôm khác đi.
- Chị Freyja, chị bay thấp một chút, em muốn xem có cá mập không.
- Tiểu thư Liễu, thấp hơn nữa cũng không nhìn được cá mập đâu.
Freyja không ngại phiền phức tiếp các loại chủ đề nói chuyện kỳ lạ của Liễu Tiên Tiên, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn, khóe miệng hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Dù lần đầu tiên tiếp xúc với Liễu Tiên Tiên nhưng dường như cô gái này sinh ra đã có ma lực khiến trái tim người khác tan chảy.
- Tiểu thư Liễu, chúng ta sắp bay đến vùng biển quốc tế rồi, chi bằng trở về địa điểm xuất phát đi.
Freyja nhìn bản đồ nói.
- Ah, chúng ta đến nội thành được không, em đi tìm công chúa Thái Bình.
Liễu Tiên Tiên nhớ đến “chính sự” mình phải làm.
Freyja xin lỗi nói:
- Đến nội thành phải làm xong chuyện quản chế hàng không, hoặc phải bàn bạc với chủ nhân trước.
- Ah, chị chồng ngốc nghếch này, em gọi điện cho anh ấy, bảo anh ấy mau xử lý.
Đang lúc Liễu Tiên Tiên muốn gọi điện thoại, lấy điện thoại di động ra thì lại phát hiện không hề có tín hiệu.
- Chị Freyja, điện thoại ở đây không có tín hiệu à?
Liễu Tiên Tiên hỏi:
- Chẳng lẽ chúng ta xuất ngoại rồi?
- Chắc không đâu.
Freyja thử mở thông tin vô tuyến điện nhưng cô chỉ có thể nghe thấy tiếng dòng điện “rè rè”.
Freyja lập tức phát giác không đúng, đang định thay đổi phương hướng, nhanh chóng quay về thì nghe thấy tai mình truyền đến một thanh âm xa lạ.
- Người lái máy bay trực thăng chú ý, các người đã bị đạn đạo của chúng tôi tập trung lại, nếu dám hành động thiếu suy nghĩ, chúng tôi sẽ lập tức đánh rơi các người, đừng đùa với lửa.