Mục lục
[Dịch] Toàn Năng Khí Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Tần công tử…

Bạch Dạ gần như nghiến răng nghiến lợi khi nói ba tiếng kia, mắt phượng lạnh như băng.

Chưa có ai dám đùa giỡn như vậy với cô, dù không biết bối cảnh sau lưng cô, nhưng bất cứ người đàn ông nào gặp cô, cũng đều rất khách khí và nhẹ nhàng.

Tên Tần Xuyên này, thật sự là to gan lớn mật, hơn nữa, còn rất vô sỉ!

-Dường như anh vẫn chưa hiểu, hiện giờ ai mới là người nắm thế chủ động.

Bạch Dạ hít sâu vào một hơi, tự nhủ phải giữ bình tĩnh.

Tần Xuyên cười hắc hắc:

-Cô không muốn thì thôi cũng được, thật ra tôi chỉ muốn nhìn xem, gái đẹp mặc yếm trông nó như thế nào thôi, dù sao tôi cũng không thể trở về đời Hán để xem!

Bạch Dạ tức muốn thổ huyết, tên nhóc này vậy mà vẫn còn quấn quýt với cái yếm?

-Tần công tử, chi bằng chúng ta thẳng thắn một chút, rốt cuộc là ngài ký hay không ký?

Tần Xuyên đẩy hợp đồng về phía Bạch Dạ, lắc đầu:

-Cô không mặc yếm, tôi sẽ không ký.

Bạch Dạ cười lạnh:

-Anh là đồ chết bầm, nếu như chúng tôi báo cho ban an ninh, anh biết họ sẽ làm gì anh không? Cả đời anh sẽ không còn được tự do, giống như chim trong lồng vậy!

Tần Xuyên nghiêm mặt lại, nghiêm trang chỉ tay vào phía dưới của mình:

-Tôi tin rằng, chim của tôi đủ lớn đến mức không lồng nào có thể giam nổi!

Bạch Dạ suy nghĩ một lát, mới hiểu “chim” mà Tần Xuyên nói là cái gì.

Mặt cô đỏ bừng, răng nghiến chặt:

-Tần công tử, anh giỡn mặt với tôi hả?

-Đâu có, chim của tôi thật sự rất lớn, cô muốn xem không? Dù tôi không mặc yếm, nhưng tôi có thể cởi ra cho cô xem.

Vừa dứt lời, Tần Xuyên đã đứng lên, làm động tác chuẩn bị cởi quần.

-Á! Đừng! Đừng! Tôi không nhìn đâu!

Bạch Dạ thật sự sợ hãi, trước giờ cô chưa từng gặp phải chàng trai nào thô bỉ đến như vậy, dám làm cái loại hành động hạ lưu xấu xa như vậy trước mặt cô!

Tính cách cô vốn tao nhã và đoan chính, hoàn toàn bị một tên bát nháo như Tần Xuyên làm cho bối rối cùng cực, trong lòng vừa uất ức vừa buồn bực.

Cô từng gặp không ít thiên tài hacker, nhưng người nào cũng rụt rè khiêm tốn, hoặc dè dặt cẩn trọng, chứ làm gì có cái loại biến thái đòi cởi quần trước mặt phụ nữ như thế cơ chứ!

-Thôi được, không nhìn thì không nhìn, nếu không phải vì cô xinh đẹp, tôi cũng không cho cô nhìn đâu!

Tần Xuyên tặc lưỡi, đặt mông ngồi xuống.

Bạch Dạ thầm nghĩ, có quỷ mới muốn nhìn cái thứ đó của mày, rồi liền hắng giọng, nghiêm mặt hỏi:

-Thật sự anh không sợ bị ban an ninh theo dõi sao?

-Cô cũng không ngẫm xem, nếu sợ ban an ninh, tôi còn dám đi “hắc” cơ sở dữ liệu của họ sao? Trông cô đẹp đẽ như vậy, mà đầu óc lại không được bình thường cho lắm đó nha!

Tần Xuyên ra vẻ thương xót.

Bạch Dạ nhíu mày, tên này nói như vậy, có lẽ cũng đúng, đặc điểm lớn nhất của Phoenix là chuyên hack dữ liệu của ban an ninh Hoa Hạ, hắn không sợ hãi chút nào, chẳng lẽ là có nguyên nhân khác?

Nhận ra uy hiếp hắn như vậy là vô ích, Bạch Dạ liền nở một nụ cười bí hiểm, bưng một ly trà lên.

-Nếu như vậy, tôi buộc lòng phải buồn bã mà báo cho Tần công tử một tin tức.

Bạch Dạ lắc lắc chén trà:

-Trà này có độc!

Tần Xuyên lộ vẻ không tin:

-Cô nói có độc thì nó có độc sao? Tưởng anh đây sợ sao? Từ nhỏ anh đây đã to gan lớn mật rồi, đừng tưởng lừa gạt được anh! Trà thơm nức mũi thế này, có độc mới là lạ đó!

Bạch Dạ thầm cười nhạt, đồ ngốc vẫn là đồ ngốc, còn tưởng rằng đó là hương trà nữa chứ, đó chính là tác dụng của “gia vị” được thêm vào!

-Nếu Tần công tử không tin, thì có thể dùng ngón tay ấn vào phía dưới sườn trái, cách xương sườn ba thốn (khoảng 10cm).

Bạch Dạ đã tính trước mọi việc, lại nói.

Tần Xuyên rất nghe lời, đưa tay đè vào bụng mình, rồi lộ vẻ đau đớn,

-Ôi! Đau quá!

Bạch Dạ hơi đắc ý, đồ dâm đãng, đau đến chết cũng đáng đời.

-Tần công tử, tôi có thể hào phóng mà nói cho anh biết, độc này gọi là “trà độc Maya”, có thể tan trong mọi loại nước trà trong thiên hạ, khiến trà có mùi thơm ngát đặc biệt, hết sức mê người.

-Nhưng nếu uống vào mà không có thuốc giải, trong vòng một ngày sẽ sinh ảo giác, luôn gặp ác mộng, cuối cùng tinh thần hỗn loạn, thần kinh suy nhược mà chết, đau đớn vô cùng.

Bạch Dạ nói tới đây, vẻ mặt tự đắc, thong thả nâng một ly trà lên, một hơi uống cạn.

-Tôi đã uống thuốc giải, cho nên trà độc này không có tác dụng, nhưng công tử thì…không còn sống bao lâu nữa đâu!

Tần Xuyên thầm nghĩ, quả nhiên là trà độc Maya, độc này thường được sản xuất ở Tây Vực, hiện giờ người có thể có loại độc này, đa số đều là tà ma ngoại đạo.

Tư liệu ghi rằng, cô nàng Bạch Dạ này, là đại diện pháp nhân của tập đoàn Vân Sơn, rõ ràng là Đô thị Bạch Phú Mỹ, làm sao có được loại độc dược tà đạo lâu đời trong lịch sử như loại này?

Thành Đông Hoa này đúng là tàng long ngọa hổ mà, Tần Xuyên thầm nghĩ.

Tuy nhiên thân thể thần mộc của hắn vốn là bách độc bất xâm, ngay cả độc trà Maya, hắn cũng không coi vào đâu, uống vào cũng chỉ như một món giải khát mà thôi.

Suy nghĩ một chút, Tần Xuyên quyết định trừng trị cô gái xinh đẹp nhưng độc ác kia một phen.

-Cô tưởng tôi ngu lắm sao? Tiểu phẩm “Những trò bịp” trên truyền hình, tôi xem nhiều rồi, cô bảo tôi ấn vào dạ dày, đương nhiên là thấy đau rồi! Cô gạt tôi, tôi không tin là uống chén trà này sẽ chết đâu!

Nói xong, Tần Xuyên phủi phủi mông, đứng dậy định đi.

Bạch Dạ ngây người, cô từng gặp người không muốn sống, nhưng chưa thấy ai ngu tới mức muốn lao đầu vào chỗ chết!

-Tần công tử, nếu bước ra khỏi cửa, nhất định anh sẽ chết!

Bạch Dạ nghiến răng nghiến lợi.

Tần Xuyên quay đầu lại, cười xấu xa:

-Nếu tôi chết, tôi sẽ biến thành quỷ về tìm cô!

Thật đúng là ngu hết thuốc chữa! Bạch Dạ thầm kêu lên, thằng này mà là siêu cấp Hacker tài năng hơn người ư?

Chờ Tần Xuyên rời khỏi hội sở Vân Sơn, nữ trợ thủ Freyja mới vào phòng.

Nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Bạch Dạ, Freyja biết, nhất định vừa rồi Tần Xuyên đã từ chối.

-Chủ nhân, nếu như không tới tìm chúng ta, không quá một ngày, hắn ta sẽ chết, ngài không cần tức giận.

Bạch Dạ bỗng đứng vụt dậy, lấy bộ Hán phục dài thượt xuống, đi tới bên cửa sổ, đưa mắt nhìn mặt nước Nam Hồ đẹp như tranh vẽ, cười lạnh:

-Dù chết đi một siêu cấp hacker là hết sức đáng tiếc, nhưng tên đàn ông ngu xuẩn kia chết là đáng đời!

Freyja yên lặng đứng sau lưng chủ, vẻ mặt bình thản. Đối với cô, dù là một hacker hay một tên đàn ông ngu xuẩn chết đi, cũng không có gì khác biệt.

Sau khi lên xe buýt trở lại tiệm Internet, Tần Xuyên nhân lúc không ai chú ý, dùng khả năng làm hacker của mình để tìm kiếm tài liệu về Bạch Dạ.

Là con gái độc nhất của một đại gia ở hải ngoại, thừa kế tài sản rất lớn, thu mua cổ phần của tập đoàn công ty Vân Sơn, bất kể về bằng cấp hay quá trình trưởng thành, đều là cô gái đẹp thuộc loại con nhà quyền quý điển hình.

Tài sản của cô ta, được xếp vào top 10 người giàu có nhất thành phố Đông Hoa, là nhân vật thuộc loại nhất nhì trong số các nữ đại gia, cũng là một ngôi sao trong giới thượng lưu, giao thiệp rộng rãi.

Trong tất cả tư liệu, hắn đều không tìm ra một kẽ hở nào, chúng chặt chẽ đâu ra đó đến mức dường như có người cố ý sắp đặt vậy.

Tần Xuyên thở ra, tuy đã biết trước sẽ không điều tra được dấu vết gì, nhưng tư liệu này quá đầy đủ và chi tiết, cho thấy phía sau lưng Bạch Dạ, nhất định có một thế lực không tầm thường, ở trong bóng tối ngầm khống chế tất cả.

Trời tối dần, mấy ngày nay hẳn là Diệp Tiểu Nhu không rảnh đến đưa cơm rồi.

Tần Xuyên cũng lười tiếp tục xen vào chuyện của Bạch Dạ, định chạy tới tiệm ăn nhanh bên cạnh, mua cơm hộp.

Nhưng vừa rời khỏi tiện Internet, hắn chợt cảm thấy có một luồng sát khí nguy hiểm xuất hiện ở cửa hàng bán hoa tử vi ở phía đối diện!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK