Mục lục
[Dịch] Toàn Năng Khí Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa hiểu ra điều này, Tần Xuyên không còn căng thẳng nữa, dù sao những thứ này chẳng liên quan gì đến hắn, cũng chẳng phải chuẩn bị vì hắn!

Hắn sẽ không vì chuyện này mà tức giận, người ta xem thường hắn không phải mới ngày một ngày hai, hắn đã quen rồi, không bị người ta chú ý, còn cảm thấy nhẹ nhõm là đằng khác.

Vì vậy, bước chân Tần Xuyên như gió, mặt mũi vui vẻ bước vào trong đại sảnh tiếp khách to lớn.

Căn phòng này treo hai chữ “Cự Lộc” rộng chừng hai ba trăm mét vuông, sàn đá xanh cực lớn, đặt một lượng lớn bàn ghế gỗ đỏ.

Ngày thường, tiếp đãi khách quý, hoặc là tất cả những trưởng gia của các chi thương lượng chuyện lớn trong tộc, đều sẽ tới đây ngồi thảo luận.

Hôm nay, để bày tỏ lòng coi trọng mối liên hôn với Liễu gia, tất cả các chi của Tần gia đều đến, một vài gia trưởng không thể nào đến, cũng phái đại diện của chi mình đến, không thiếu một chi nào.

Cự Lộc đường vốn rộng rãi, lúc này không còn chỗ ngồi.

Hầu hết là những khuôn mặt, những ánh mắt xa lạ chưa từng gặp, đang phóng về phía vợ chồng Tần Xuyên, Tần Xuyên cười tủm tỉm vẫy tay với họ, giống như lãnh đạo đến thị sát.

Tuy nhiên, đệ tử các chi của Tần gia ngồi hai bên, già trẻ lớn bé, đều chẳng coi Tần Xuyên ra gì, gật đầu, ngoài nở nụ cười nhưng lòng thì không để ứng phó, coi như cho qua chuyện.

Hình Tần Xuyên, ai ở đây cũng xem rồi, cho nên mọi người không còn có cảm giác mới lạ với tướng mạo của Tần Xuyên nữa.

Hầu hết, họ chỉ cười ha ha chào hỏi Liễu Hàn Yên, không phải gọi “Liễu tướng quân”, “Liễu tiểu thư” thì sẽ hỏi vất vả rồi, hoan nghênh đến đây, đại loại thế.

Liễu gia bây giờ đang mạnh, chỉ thua Cơ gia, chẳng trách người trong Tần gia đều muốn nịnh bợ.

Liễu Hàn Yên trước sau không hề tỏ thái độ gì, chỉ đơn giản gật đầu coi như đáp lễ.

Vài đệ tử trẻ tuổi, đều là lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Hàn Yên, trong mắt đã hiện rõ sự sùng bái và cuồng nhiệt, trong mắt những cô gái thì vừa có sự ngưỡng mộ vừa có ghen ghét.

Còn Tần Xuyên là trưởng tôn trưởng tử hàng thật giá thật của Tần gia, thì chẳng ai có hứng thú để ý đến!

Tần Xuyên vốn rộng rãi, mấy tình huống bị người ta xem thường thế này, hắn đã dự liệu trước, sự nhiệt tình ban nãy, mới khiến hắn thấy không tự nhiên.

Giờ thì như cá gặp nước, chẳng chút áp lực, liếc mắt nhìn tất cả những người trong Tần gia.

Trên vị trí cao nhất, là một ông cụ tuổi già sức yếu, râu tóc bạc phơ, chính là vị lão tổ tông con sống cuối cùng của bổn gia, tên Tần Tường Thụy.

Trong số những lão tổ tông có chữ lót là “Tường” hầu hết đều chết trên những trận chém giết trong và ngoài nước, vị nguyên lão cuối cùng, chính là ông, nhưng ông đã sớm không để ý đến chuyện gia tộc, chỉ giống như một vị lãnh tụ tinh thần.

Từ khí tức của ông mà phán đoán, có lẽ cũng từng là võ giả Tiên Thiên trung cấp, nhưng vì tuổi tác quá lớn, lại đột phá chậm, nên mới lão hóa nghiêm trọng như vậy.

Còn ông lão bên cạnh, mặc trang phục đời Đường đỏ thắm, trông khoảng năm mươi tuổi, trên tay lăn hai viên ngọc Côn Luân, khí định thần nhàn, nhưng lại không mất đi sự uy nghiêm.

Tần Xuyên không cần nghĩ cũng biết, ông lão này, chính là tổ phụ của hắn, gia chủ của Tần gia hiện tại, Tần Hán.

Tiếp theo, là Tần Minh em ruột Tần Hán, người Tần Xuyên đã gặp nhiều lần, bên dưới một chút, hầu hết là thúc công các nhà, Tần Xuyên cũng chẳng quen ai.

Có rất nhiều đệ tử trẻ của Tần gia, đều ngồi ở vòng ngoài, có vài tiểu bối chỉ có thể đứng, trong đó có cả bọn Tần Tử Hằng, Tần Tử Việt và Tần Cầm.

Hai người đi về phía cao đường trước, đối mặt với Tần Tường Thụy và Tần Hán.

Liễu Hàn Yên hơi kéo tay Tần Xuyên, ra hiệu cho hắn quỳ xuống thỉnh an.

Nhưng Tần Xuyên chỉ lạnh lùng nhìn Tần Hán, không có phản ứng gì, mặt mỉm cười, cơ thể cứng như thép, không hề có ý định quỳ xuống.

Liễu Hàn Yên hơi nhíu mày, cô biết, nếu như Tần Xuyên không muốn quỳ, cô có kéo thế nào cũng vô ích.

Nhưng cô cảm thấy bực bội, nếu người của Tần gia mà biết Tần Xuyên thực sự là cao thủ siêu cấp, vậy lẽ ra giữa hắn và Tần gia không thể có mâu thuẫn gì mới đúng.

Nhưng hình như... các trưởng bối Tần gia thật sự không chút để tâm đến Tần Xuyên?

Cứ cho là giả vờ như không được gia tộc coi trọng, cũng không cần làm đến mức này chứ?

Tần Hán đối mặt với cháu trai một chút, cũng chẳng để ý nhiều, khi quay về phía Liễu Hàn Yên, khuôn mặt tang thương kia, lộ ra nụ cười hiền hòa, nói:

-Hàn Yên, không cần để ý đến mấy lễ nghi phiền phức, cháu là quân nhân, hành lễ đơn giản thôi là được.

Liễu Hàn Yên nghe xong, liền thẳng mình cúi thấp đầu:

-Chào Tần gia chủ.

-Haha, con bé ngốc, cháu gọi ta là ông nội đi.

Tần Hán vẻ mặt hiền hòa, giống như thật sự coi Liễu Hàn Yên là cháu ruột.

Liễu Hàn Yên mấp máy môi dưới, ông nội của cô đã chết ngoài sa trường từ sớm, trong trí nhớ của cô không có cách xưng hô “ông nội”.

Tâm tình khá phức tạp, cô gật đầu gọi:

-Ông nội.

Đám trưởng bối thúc công Tần gia bên cạnh, nghe Liễu Hàn Yên gọi “ông nội”, đều rất vui, mối liên hôn này, coi như ổn thỏa rồi.

Nhưng đối với thái độ không hề nói tiếng nào, cũng chẳng hành lễ của Tần Xuyên, thì rất nhiều người bất mãn.

-Tần Xuyên, gặp tổ phụ cháu, chẳng lẽ chuyện quỳ xuống dập đầu hành lễ cũng không biết sao? Tần Minh, trước đây cậu không nói với nó à?

Tam thúc công cằm hơi nhọn lên tiếng.

Tần Minh hơi xấu hổ, cười nói:

-Lão Tam ca, đứa nhỏ vày vừa mới về gia tộc, có thể vẫn chưa thích ứng kịp, anh cho nó chút thời gian, dù sao từ nhỏ đã không ở đây, chắc là căng thẳng.

-Hừ, chưa được trải nghiệm sự đời, đúng là một vấn đề, chả trách lại có tin đồn, nó ở bên ngoài đã làm mất thể diện Tần gia chúng ta.

Lần này lên tiếng, là Thất thúc công dáng người mập mạp.

-Thất đệ, chuyện này không thể gấp được, Tiểu Xuyên bình thường rất hoạt bát, hôm nay chắc là cảm xúc phức tạp quá, không thể trách nó được, đột nhiên lại xuất hiện nhiều người thân như vậy, chắc chắn không quen.

Tân Minh tiếp tục nói giúp Tần Xuyên.

Thất thúc công nhẹ nhàng vuốt vuốt râu cá trê, lắc đầu thở dài:

-Ngay cả tố chất tâm lý cũng không có, nói là Đại thiếu gia chủ gia Tần gia chúng ta, thực sự chẳng ra làm sao.

Đột nhiên, Tần Tường Thụy ngồi vị trí cao nhất, bỗng nhiên dùng gậy gõ “bang bang” xuống mặt đá xanh.

Cả hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều nhìn lão tổ tông.

Dù hiện tại Tần Hán là chủ gia, nhưng nếu Tần Tường Thụy đột nhiên có lời muốn nói, thì chẳng ai dám ngắt lời, dù sao những lão tổ tông ấy đã dùng máu thịt cơ thể của mình, chống cự với kẻ địch bên ngoài, mới có thể bảo toàn được cơ nghiệp của Tần gia hiện nay/

Cho dù là mấy vị thủ trưởng của Trung Quốc, đối với những nguyên lão như Tần Tường Thụy, cuối mỗi năm đều phải đến thăm hỏi.

-Hôm nay bảo các người đến là để đón người mới, không phải để các người dạy bảo đứa nhỏ, cãi nhau, không sợ con dâu đến từ Liễu gia cười cho à.

Tam thúc công và Thất thúc công ban nãy thể hiện sự bất mãn, lập tức cúi đầu nhận sai.

Tần Tường Thụy lại dùng bàn tay khô cằn, đầy nếp nhăn, lấy từ trong ngực ra một vòng tay vàng, vẫy tay với Liễu Hàn Yên.

Liễu Hàn Yên, bước đến, quy củ quỳ xuống:

-Lão tổ tông.

Tần Tường Thụy cười thỏa mãn,

-Ta nghe nói, con đang là quan chỉ huy của quân đội Hàn Thứ Liễu gia hiện nay, là một tướng quân, còn cứ lo con không đeo trang sức, giờ thấy trên tay con đeo nhẫn cưới, lão già này cũng yên tâm hơn nhiều.

Vòng tay vàng này, đã trải qua mấy đời dâu trưởng Tần gia, đều do lão tổ tông trao cho, vòng tay này được làm riêng cho cháu, trong đó cố ý đặt một sợi tóc của cháu, cháu nhận đi.

Liễu Hàn Yên hình như hơi ngạc nhiên, cô chưa từng được nhận món trang sức đặc biệt như vậy, tuy giá trị không cao, nhưng rất ý nghĩa.

Sau khi cô nhận xong, nói “Cảm ơn lão tổ tông” rồi lui về bên cạnh Tần Xuyên.

Sau khi Tần Tường Thụy làm xong chuyện này, liền gật đầu với Tần Hàn, ý bảo ông không còn gì để nói nữa.

Lúc này Tần Hàn mới lên tiếng, nói:

-Hàn Yên à, các cháu theo ông đến nhà thờ tổ, tế liệt tổ liệt tông, rồi đến nhà ăn dùng bữa nhé.

Ông cụ đứng dậy, dẫn đầu đi về phía hậu viện, người gọi, cũng chỉ có Liễu Hàn Yên, còn về Tần Xuyên, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm liếc, giống như chẳng có gì cần dạy dỗ hay dặn dò Tần Xuyên vậy.

Giống như, từ đầu đã chẳng trông mong gì ở Tần Xuyên, chẳng qua chỉ muốn để các vị tổ tiên gặp cháu dâu Liễu Hàn Yên thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK