Mục lục
[Dịch] Toàn Năng Khí Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khà khà, tiểu Vi Vi chị không đánh lại tôi, đánh xong không phải là bị tôi ôm lấy, chiếm tiện nghi sao?

Tần Xuyên chớp chớp mắt.

Đường Vi dở khóc dở cười, nhưng đột nhiên cô lại không thể cười nổi, trên mặt hiện vẻ đau thương.

Tần Xuyên biết rõ cô đang thương tâm cho cả nhà chú Lam, vì vậy đưa tay nhéo khuôn mặt của Đường Vi, an ủi:

- Chú Lam nếu ở trên trời có linh thiêng, ắt hẳn cũng hi vọng Đại tiểu thư của ông có thể vui vẻ.

Chỉ cần hôm nay chúng ta báo thù rửa hận cho bọn họ, ông ấy nhất định không trách chị.

Đường Vi hai mắt đỏ lên:

- Chú Lam cũng vì quá quan tâm tới tôi, thay Đường gia chúng tôi duy trì quan hệ tốt với nhiều nơi, cho nên mới bị Vương gia coi như cái đinh trong mắt… Cả đời này tôi cũng không thể trả lại ân tình của ông rồi

Tần Xuyên thở dài, hắn cũng không biết an ủi cô như nào. Suy nghĩ một chút, nói:

- Đợi chút nữa tới đó, mạng của cha con Vương Chấn Thiên giao cho chị xử lý.

Đường Vi cảm kích nhìn Tần Xuyên. Cô biết rõ chỉ bằng thực lực của mình căn bản không thể tìm Vương gia báo thù, may mà có Tần Xuyên ra tay hỗ trợ.

- Tiểu Xuyên Xuyên… Đợi chuyện lần này xong, tôi nhất định sẽ báo đáp cậu.

Đường Vi ngại ngùng, cười xấu hổ.

Tần Xuyên cảm thấy xương cốt run run, cô ám chỉ quá rõ ràng rồi, cuối cùng chính mình cũng có thể trở thành đàn ông…

Tần Xuyên lập tức tỏ vẻ nghiêm nghị, đầy chính khí:

- Tiểu Vi Vi, chị cảm thấy tôi là hạng tiểu nhân ham muốn con gái báo đáp sao? Tôi căn bản chưa hề có ý này, đối tốt với chị là do tôi cam tâm tình nguyện! Bởi vì tôi thích chị, cho nên chuyện của chị chính là chuyện của tôi!

- Tôi biết rõ cậu chưa từng nghĩ như vậy, nhưng cậu không để ý tới nguy hiểm mà cứu tôi, tôi cũng phải tận tâm đối tốt với cậu nha, không phải là làm tốt thì cần được khen ngợi sao?!

Đường Vi kiều mỵ nhìn hắn.

Tần Xuyên xấu hổ mà quay đầu đi, hai cánh tay xoa xoa trên đùi:

- Chuyện này… Chuyện này không hay lắm đâu, ha ha… ha ha… Chuyện này… Cứ như vậy đi! He he he…

Đường Vi nhìn dáng vẻ vui mừng của Tần Xuyên, cảm thấy buồn cười, trừng mắt nhìn hắn một cái:

- Đúng là tiểu xử nam, nhìn cậu cười kìa…

Tần Xuyên vụng trộm liếc nhìn Đường Vi một cái, trong lòng khẽ hừ, chẳng phải chị vẫn là xử nữ sao? Cười nhạo cái gì chứ.

Chừng nửa giờ sau, biệt thự Vương gia bên bờ biển xuất hiện ở trước mắt.

Bầu trời có chút u ám, mây đen bao phủ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện mưa lớn, sấm sét.

Đường Vi dừng xe lại, chiếc xe Jeep phía sau cũng dừng lại.

Đường Vi lần mò dưới ghế ngồi, lấy ra một chiếc rương kim loại, sau khi mở ra, bên trong là hai khẩu Desert Eagle màu xám bạc.

Chỉ có cô gái nào từng luyện cổ võ mới có thể sử dụng loại súng lục giật mạnh như này.

- Lần trước cậu nhắc nhở tôi phải đề phòng nguy hiểm, tôi đã nhờ chú Lam tìm hai khẩu súng này đặt trong xe, không ngờ người mà đối phương ra tay trước lại là chú Lam.

Tần Xuyên nhìn hai khẩu súng ngắn có chút thích thú, nhưng hắn cũng không có thói quen dùng súng.

- Tiểu Vi Vi, súng này chị dùng đi, tôi không cần.

- Cũng không định cho cậu dùng, tôi còn ngại không đủ đạn nữa.

Trong mắt Đường Vi lóe lên ánh lạnh, mở chốt an toàn, sau đó mỗi tay một khẩu súng, đi xuống xe.

Hộ vệ bang Tứ Hải trông coi ở cửa nhìn thấy đột nhiên có một chiếc xe chặn cửa ra vào, nhận ra là xe của Đường Vi, cẩn thận mà đi tới trước.

Nhưng không chờ chúng kịp phản ứng, Đường Vi đã đi xuống, họng súng chĩa thẳng vào đầu.

Đoàng đoàng đoàng…

Tiếng súng liên tiếp nổ vang, máu tươi bứn ra, vài tên hộ vệ cùng lúc ngã xuống.

Lúc này Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên cũng xuống xe, nhìn thấy Đường Vi không nói câu nào đã làm thịt mấy tên thủ vệ, cũng không cảm thấy gì, đi theo Đường Vi vào trong cửa lớn.

Trong phòng họp của Vương gia.

Đợi hơn nửa tiếng mà không thấy Cắt Hầu báo cáo khiến cho đám người Atula cảm thấy có chút bất thường.

- Hội trưởng, Cắt Hầu sẽ không gặp phải bất trắc gì chứ.

Hahnah hỏi.

- Không thể nào, chẳng lẽ cô ta bị lực xung kích mạnh như vậy còn có năng lực giết chết Cắt Hầu sao?!

Rick lắc đầu. Cha con Vương gia thấp thỏm không yên, kế hoạch lần này hoàn mỹ như vậy chẳng lẽ Đường Vi vẫn có thể sống sót?!

- Hội trưởng Atula, nếu không tôi sắp xếp một chiếc xe, ngài tự mình dẫn người qua đó xem?

Vương Chấn Thiên thăm dò.

- Không thể làm vậy. Lúc này nơi đó khẳng định đã có cảnh sát tới, giờ chúng ta đi qua, mục tiêu quá rõ ràng.

Vương Thế Huân nói.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng súng!

- Tình hình như nào?! Tiếng súng ở đâu vậy?!

Vương Chấn Thiên vô cùng mẫn cảm, hỏi bên ngoài.

Atula nhìn thiết bị thông tin trên tay vẫn không có động tĩnh gì, yên lặng đứng lên, đi ra khỏi phòng họp.

- Hội trưởng, ngài muốn đi đâu?

Hahnah cùng Rick vội vã đuổi theo.

Atula cười lạnh:

- Hai ngươi mau mang theo súng phóng rocket cùng súng ngắm, đi tìm nơi mai phục, có khách tới thăm!

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới giọng nói hoảng loạn, một tên thủ hạ bang Tứ Hải chạy tới cửa phòng họp, hô to:

- Bang chủ! Thiếu gia! Đường đại tiểu thư tới!

Cô ta dẫn theo một nam một nữ, thấy ai liền nổ súng, đã chết mười huynh đệ rồi, chúng tôi không thể ngăn nổi!

- Cái gì?!

Cha con Vương gia sắc mặt tái nhợt, đưa mắt nhìn nhau, hiện lên vẻ bối rối.

- Hội trưởng Atula! Rốt cục là chuyện gì xảy ra?! Sao cô ta còn chưa chết?!

Vương Chấn Thiên giận dữ.

- Hừ, gấp gì chứ. Nếu đã đưa tới cửa, ta ra tay giết cô ta, kết quả cũng như vậy… Còn thuận tiện tự tay báo thù cho người anh em Quỷ Dạ Xoa nữa.

Cha con họ Vương nghe xong, hai mắt sáng lên. Đúng vậy, có võ giả Tiên Thiên trung cấp như Atula ở đây, bọn họ sợ cái gì chứ?!

- Mau để cho các huynh đệ lui về sau! Tất cả đều đi vào trong! Bên ngoài do hội trưởng Atula xử lý.

Đầu óc Vương Thế Huân vận chuyển rất nhanh, dù chúng có thương nhưng thương pháp của những tên thủ hạ này căn bản không thể so được với Đường Vi.

Thời điểm này không nên để thủ hạ chết một cách vô ích, lucsnayf nên dùng tới đám sát thủ dùng tiền thuê tới kia.

Bên ngoài đài phun nước ở hoa viên, Đường Vi đã bắn chết gần hai mươi tên bang chúng bang Tứ Hải, có hai tên võ giả Hậu Thiên định ngăn cản, cũng bị cô dùng súng bắn toác sọ.

Không đến cảnh giới Tiên Thiên, trừ khi dự đoán được quỹ tích viên đạn, bằng không căn bản không ngăn được uy lực của đạn, chớ nói chi là loại Desert Eagle có lực công phá rất mạnh này.

Lúc này Tần Xuyên cũng không ra tay. Hắn biết Đường Vi đang cần phát tiết thật thoải mái, bằng không thì không có cách nào giảm đi nỗi đau trong lòng cô.

Liễu Hàn Yên yên lặng đi theo sau, nhìn Đường Vi không ngừng giết người, trong mắt hiện lên một tia thần thái khác thường.

Trước đây cô không có hứng thú gì với Đường Vi, nhưng hiện giờ cô cảm thấy cũng có thể giao lưu một chút với cô gái này.

Cô có thể nhìn ra được thương pháp của Đường Vi luyện ra từ trong thực chiến, điều này nói rõ Đường Vi không chỉ là đại tiểu thư của một bang phái.

Đều là những cô gái đi trên ranh giới sống chết, có lẽ các cô có không ít chủ đề chung.

Đột nhiên, một viên rocket từ trên nóc nhà phóng tới chỗ ba người.

- Tôi tới!

Liễu Hàn Yên sớm có đề phòng, đối phương có súng phóng rocket, chắc chắn sẽ không chỉ có một viên rocket.

Cô lập tức phóng ra chân khí Băng Ngưng màu xanh thẫm, như biển lớn mênh mông, trào về phía viên rocket kia.

Đoạn không băng nhận!

Liễu Hàn Yên một tay khẽ vảy, một thanh Băng Lăng phi nhận phá không chém xuống!

Quả rocket kia bay được một nửa đã bị mũi băng nhọn chém làm đôi, ngay cả nổ tung cũng không kịp, rơi xuống bụi cỏ.

Rick da đen ở trên nóc nhà thấy vậy, lúc này mới nhìn rõ ba người, phía sau Đường Vi còn có một nam một nữ.

- Làm sao có thể?! Hắn còn sống?!

Sắc mặt Rick thay đổi, thông qua bộ đàm để báo cáo:

- Hội trưởng! Chuyện rất quái lạ! Vừa rồi tôi và Hahnah dùng rocket bắn mục tiêu Tần Xuyên, nhưng hắn lại không chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK