Mục lục
[Dịch] Toàn Năng Khí Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chuyện này… Bác sĩ Tần, sao có thể là trúng độc được? Chúng ta tiến hành xét nghiệm máu không ít lần, hoàn toàn không có dấu hiệu trúng độc. Hơn nữa loại độc tố nào có thể khiến cơ bắp héo rút?

Chu Thanh Sơn không quá tin tưởng.

Chu Vân Phong cũng rất hoài nghi, nhưng dù sao cũng là sư thúc tổ chẩn bệnh, không dám quá trực tiếp:

- Tần tiên sinh, có thể nói rõ ra không?

- Đừng vội, trước tiên để tôi hỏi Chu tiểu thư hai vấn đề.

Chu Phương Tinh nháy mắt vài cái:

- Bác sĩ Tần cứ hỏi.

- Tôi nghe nói Chu tiểu thư là giáo sư hệ khảo cổ, đúng không?

- Đúng vậy, nhưng chuyện này có liên quan tới bệnh tình của tôi sao?

Chu Phương Tinh buồn bực.

- Vào năm Chu tiểu thư nhiễm bệnh, hoặc một năm trước đó có phải đã bị tổn thương, đặc biệt là khi đang công tác, cho dù miệng vết thương rất nhỏ.

Tần Xuyên hỏi.

Chu Phương Tinh cẩn thận nhớ lại một chút:

- Bị thương? Hình như không có… Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi!

Năm đó chúng tôi phát hiện một mộ cổ thời kỳ Đông Hán, khi đó tôi còn là một nghiên cứu sinh, một số thầy trò trong khoa cùng nhau tới chỉnh lý và kiểm tra văn vật, bắp chân phái của tôi vô tình bị thương, miệng vết thương rất nhỏ, như vậy có tính không?

Tần Xuyên cười nói:

- Chính là nó, có lẽ lần bị thương này đã khiến Chu tiểu thư trúng độc.

- Rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Chu Thanh Sơn bức thiết muốn biết.

Tần Xuyên khoát tay, bảo gã đừng kích động, giải thích:

- Một số quý tộc cổ đại vì tránh sau khi chết mộ không bị trộm, thường xuyên có các loại đối sách, phòng ngừa có người trộm mộ.

Có người sẽ bố trí các cơ quan cạm bẫy, mà có ngôi mộ sẽ được bố trí độc vật. Nhưng vì độc vật bình thường bị thời gian hạn chế, trải qua hơn trăm năm, thậm chí hơn ngàn năm, độc tính đã dần yếu đi.

Nhưng yếu đi không có nghĩa là độc tính hoàn toàn biến mất, rất nhiều thứ trong mộ vẫn có độc tố bám vào ở bên ngoài, chỉ là khi khai quật khảo cổ bình thường đều có biện pháp bảo hộ, hơn nữa chỉ cần độc tố không tiến vào máu thì không dễ trúng phải.

- Tần tiên sinh, ý ngài là Tinh nhi đã trúng độc thời cổ đại?

Chu Vân Phong kinh ngạc nói.

Tần Xuyên gật đầu:

- Theo kết quả kiểm tra thì hẳn là một loại độc tố tính âm được lưu giữ thích hợp trong mộ huyệt âm u, cũng coi như một loại hủ độc.

May mà đã trải qua hàng ngàn năm. Nếu không e là mười năm trước Chu tiểu thư đã toàn thân hư thối mà chết.

Vì sao xét nghiệm máu không tra ra là trúng độc, bởi vì loại độc này căn bản không phải vật chất mà kỹ thuật khoa học hiện đại có thể lý giải, cũng khác với những loại độc tố khác.

- Hóa ra là vậy, khó trách dùng tất cả các phương án trị liệu mà vẫn không có tác dụng!

Chu Vân Phong hưng phấn hỏi:

- Vậy có biện pháp trị liệu không?

Tần Xuyên cười thần bí:

- May mà ông gặp tôi, nếu là người khác thì ngay từ đầu đã gặp khó khăn. Nhưng tôi có biện pháp, rất nhanh có thể thấy hiệu quả, thậm chí là chữa khỏi trong thời gian ngắn.

Tần Xuyên cũng không phải tự thổi phồng mình. Liên Hoa thần châm của hắn phối hợp với hỏa liên chân khí có tác dụng khu trừ hủ độc âm hàn rất mạnh, hơn nữa có thể khôi phục lại sức sống của kinh mạch.

Mấu chốt là công lực của hắn đã khôi phục tới Tứ phẩm, cũng vừa đủ.

Nghe tới đó, Chu Phương Tinh hít thở gấp, mắt đỏ lên, hiển nhiên cũng rất kích động.

- Thật tốt quá! Bác sĩ Tần định trị liệu như nào? Có gì cần xin cứ nói!

Chu Thanh Sơn nghe thấy con gái có hi vọng khôi phục, giọng nói có chút run run.

Tần Xuyên nghĩ nghĩ một chút:

- Đầu tiên tôi cần dùng đến châm biêm thạch.

- Chuyện này đơn giản thôi, tôi sớm đoán được cần dùng nên đã mang từ y quán trở về nhà, lập tức sẽ mang tới cho Tần tiên sinh!

Chu Vân Phong cười nói.

- Tiếp theo là… thời điểm tôi thi châm, tốt nhất hai người nên đi raa ngoài, có thể không quá thuận tiện.

Tần Xuyên cười nói.

Chu Vân Phong nghe xong, lập tức thất vọng và nghi hoặc:

- Tần tiên sinh, là vì châm pháp sắp thi triển không thể truyền ra ngoài sao?

- Cũng không phải, châm pháp của tôi cho dù đứng ở bên học cũng chỉ học được bề ngoài mà thôi, tôi không ngại có người xem. Chỉ có điều…

Tần Xuyên nhìn Chu Phương Tinh:

- Lần này nửa người dưới của Chu tiểu thư đều phải lộ ra, hai người ở đây có chút không thích hợp…

Trong phòng rơi vào yên tĩnh, cha con Chu gia như nuốt phải gián, biểu lộ phức tạp khó tả.

Khuôn mặt Chu Phương Tinh đỏ bừng như trái táo, trong mắt long lanh nước, tim đập thình thịch.

Đều phải lộ ra? Có phải là… quần lót cũng không chừa?

Cô nam quả nữ ở trong phòng ngủ, phía dưới của cô gái đều lột ra?

Cho dù đây thực sự là chữa bệnh, cũng quá kích cmn thích rồi!

- Khụ khụ… Tần tiên sinh, có thể nói đại khái phương pháp trị liệu không.

Chu Vân Phong cũng không hoài nghi nhân phẩm của Tần Xuyên, nhưng dù sao cũng phải nói qua, miễn cho con cháu hiểu nhầm.

Tần Xuyên cũng hiểu được lý do, vì vậy giải thích:

- Vì thời gian trúng độc của Chu tiểu thư quá dài, tuy lúc đầu uy lực của độc tố nhỏ bé, nhưng dần tăng trưởng theo thời gian, ăn mòn kinh mạch ngày càng nặng hơn, cho nên giờ mới tê liệt nửa người dưới, không có cảm giác.

Âm độc cần dùng dương hỏa khắc chế, cđây chính là phương pháp Âm Dương điều hòa trong Trung y. Vị trí bị thương là chân phải, tôi định bắt đầu ra tay từ Túc Thái Dương Bàng Quang kinh, sau khi đả thông từng huyệt vị ở đó sẽ rót vào chân khí tính dương, trung hòa độc tố.

- Âm Dương điều hòa, lão già này cũng biết, làm vậy có tác dụng sao?

Đây là lần đầu Chu Vân Phong nghe thấy phương pháp này.

- Trong Hoàng đế nội kinh-Linh khu có giảng, ‘kỳ khí gặp châm, biết phải làm sao’, ‘Âm Dương điều hòa, huyết khí trơn tru, châm vào khí ra, tật cũng khỏi hẳn.

Trong đó giảng giải chính là liệu pháp điều hòa Âm Dương. Tôi định từ dưới lên trên, qua huyệt Túc Thông, Phó Tham, Côn Luân, Thừa Sơn, Hợp Dương, Ân Môn, lại một đường tới huyệt Thừa Phù, Thứ Liêu, Hạ Liêu.

Cho nên không thể tránh khỏi việc cần Chu tiểu thư nằm trên giường, lộ ra nửa người dưới, để tôi thi châm…

Chu Vân Phong nghe tới sững sờ, trên trán vị Trung y già này đổ đầy mồ hôi, bởi vì ông nghe xong đều không hiểu quá nửa.

Nhưng trên đại thể thì ông vẫn biết những điều Tần Xuyên nói không phải lung tung.

Chu Thanh Sơn làm cha trong lòng giãy dụa không thôi, dù sao con gái cũng là cục thịt trong lòng y, sao y lại cam lòng để cho một người con trai xem thân thể con gái mình.

Nhưng y cũng biết nếu bệnh tình tiếp tục như này, có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng con gái.

- Tinh nhi, con tự quyết định đi. Mặc kệ con chọn như nào, cha đều ủng hộ con.

Chu Thanh Sơn dùng ánh mắt quan tâm nhìn con gái.

- Đúng vậy, đến giờ thì ông cũng không phát biểu ý kiến, nếu Tinh nhi không chịu được, vậy để ông đi tìm các vị danh y khác.

Chu Vân Phong cũng ân cần nói.

Chu Phương Tinh nhìn cha và ông, lại nhìn Tần Xuyên vẻ mặt lạnh nhạt.

Đột nhiên cô mỉm cười:

- Tuy rằng tôi không hiểu y lý cao thâm của Tần tiên sinh, nhưng một bác sĩ hiếm thấy như anh lại có lòng tin như vậy, sao tôi lại không phối hợp được chứ.

Tuy tôi không học y nhưng dù gì cũng là con gái nhà họ Chu. Thầy thuốc hành y là một chuyện rất thần thánh, tôi tin cách làm người của Tần tiên sinh…

Tần Xuyên không khỏi thầm khen vị mỹ nữ có khí chất này thật biết nói chuyện, kỳ thực đang rất khẩn trương nhưng vì tấm lòng của cha và ông nên vẫn hào phóng tiếp nhận.

- Nếu Tinh nhi đã nguyện ý, vậy ông sẽ lập tức mang châm biêm thạch tới để Tần tiên sinh trị liệu cho cháu.

Chu Vân Phong cao hứng xoay người đi ra, lệnh cho hạ nhân mang hộp châm tới.

Đợi châm biêm thạch vừa tới, cha con Chu gia cũng không ở lại, nhìn Tần Xuyên và Chu Phương Tinh một cái thật sâu, sau đó rời khỏi phòng ngủ.

Trong phòng rốt cục chỉ còn lại Tần Xuyên và Chu Phương Tinh trên giường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK