-Ngu ngốc?
Tần Minh cũng là một ông già thành tinh, kỳ quái hỏi:
-Liễu tư lệnh, có phải anh có suy nghĩ đặc biệt nào không, cứ nói thử đi nào?
Liễu Trung Nguyên sắc mặt không đổi,
-Cháu cũng chẳng có suy nghĩ gì đặc biệt, kể ra, người làm cha như cháu, một năm gặp con gái chẳng được mấy lần, căn bản chẳng hiểu nó lắm, đối với con rể càng không hiểu, cháu cũng không biết, phải tìm chúng nó ở đâu, thật ngại quá.
Tần Minh thấy không thể hỏi ra được gì, chỉ thở dài:
-Chúng ta đều không đúng rồi, quá thiếu quan tâm đến đứa trẻ này, A Mục cha nó chẳng bao giờ quản chẳng bao giờ hỏi đến nó, còn anh trai tôi thì chuyện gì cũng giấu trong lòng.
Bản thân Tần Xuyên một mình ở căn nhà của nó ven biển, bình thường ít khi về nhà, từ nhỏ nó lại lớn lên bên ngoài, căn bản không thân với người nhà chúng tôi, nếu không đã không để mất liên lạt với nó, rồi còn để Bộ an ninh thông báo cho chúng tôi nữa chứ.
Liễu Trung Nguyên nói:
-Tu vi con rể cháu, người bình thường e là không làm gì được nó, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chỉ sợ là mâu thuẫn gì với con gái cháu, nên mới một mình ra ngoài thư giãn, không muốn để người khác tìm thấy ấy mà.
Không nhắc đến mấy chuyện phiền lòng này nữa, Tần nhị gia, cha con chú khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, vậy thì ở đây thêm vài ngày đi, có tin gì cũng kịp thời liên lạc.
-Cũng được, vậy làm phiền nhà thông gia rồi.
Cha con Tần Minh cũng không khách khí, giờ Tần gia đã không còn yếu thế hơn Liễu gia, hai bên đã có vị trí ngang nhau, nên cũng vui vẻ đồng ý.
Họ đến thì cũng đến rồi, dĩ nhiên cũng phải đi thăm vài người bạn cũ, nên nhân lúc Tần gia như gió đông quật khởi để tăng cường liên lạc.
Sau khi khách đi được một lúc, Liễu Trung Nguyên im lặng mở ngăn kéo trong hộc bàn, lấy bức ảnh của Kỷ Niệm Tinh vợ mình ra.
Trên mặt Liễu Trung Nguyên, viết rõ chữ bất an, bàn tay thô ráp của ông vuốt ve bức ảnh, lẩm bẩm nói:
-Niệm Tinh à, em ở trên trời có linh thiêng, phải phù hộ cho nó, đừng để xảy ra chuyện gì ngu ngốc.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
-Nhị tiểu thư! Nhị tiểu thư! Vẫn chưa thông báo với tư lệnh mà...
-Tránh ra! Tôi muốn gặp cha tôi mà các người cũng xen vào nữa à!!
Giọng nói ngang ngược của Liễu Thiển Thiển truyền đến, cô mở cửa “rầm” một tiếng, xông thẳng vào.
Cô mặc áo len cao cổ màu xám, bên dưới mặc váy đen vớ đen, trông rất trong sáng, nhưng lại khó có thể che giấu được cơ thể đầy đặn, khuôn mặt đỏ bừng bừng, giống như chạy bộ đến đây.
Liễu Trung Nguyên nhéo mày, lặng lẽ cất bức ảnh vào ngăn kéo, ông phất tay, ý bảo cảnh vệ đóng cửa lại.
Đợi trong thư phòng chỉ còn lại hai cha con, Liễu Trung Nguyên mới nghiêm túc mở miệng:
-Đã học đại học rồi, vẫn thiếu quy củ như vậy, chẳng lẽ mời giáo viên nghi thức đến dạy con từ lúc nhỏ đều uổng phí hết đúng không?
Liễu Thiển Thiển chu miệng, lệ tuôn trào:
-Cha, cha quá đáng lắm... chị mất tích lâu như vậy, mà cha cứ giấu con.
-Giấu con? Con có từng hỏi cha không, sao lại nói cha giấu con?
Liễu Trung Nguyên nói.
-Chị ấy là chị ruột của con! Con chỉ có duy nhất một người chị!
Liễu Thiển Thiển tức đến mức giận châm,
-Cha coi con như con ngốc! Như con đần! Có chuyện gì đều không nói với con!!
Liễu Trung Nguyên mặt đỏ bừng, vỗ bàn:
-Câm miệng! Còn ra thể thống gì nữa!? Cha nói cho con thì con làm được gì? Bộ an ninh quốc gia còn không tìm được chị con, con có thể làm được gì chứ!? Tính con vốn chẳng giữ được bình tĩnh, không ngoan ngoãn đi học, nói với con thì được cái gì!?
Liễu Thiển Thiển mặt mũi phồng lên, trong mắt lộ ra vẻ bi thương, hút hít mũi nói:
-Con xem tin tức, những người làm cha làm mẹ có con cái mất tích, đều chạy ngược chạy xuôi, hận không thể tìm con cả ngày lẫn đêm... nhưng, cha có bao giờ nghĩ đến chuyện đích thân đi tìm chị con chưa?
-...
Liễu Trung Nguyên trầm mặc không nói.
Liễu Thiển Thiển cười thảm:
-Ngay cả chị mất tích, cha còn có thể như Lã Vọng buông cần, ngồi đợi ở nhà, còn có tâm trí để mắng con không giữ lễ tiết... nếu như đứa con gái ngu ngốc vô dụng như còn mất tích, e là có chết bên ngoài, chắc cha cũng không buồn đâu nhỉ?
Lồng ngực Liễu Trung Nguyên căng phồng, giống như đã nhẫn nại đến cực điểm, run rẩy hét lên:
-Câm ngay! Liễu Thiển Thiển!! Con nói hươu nói vượn gì đó... hộc...
Không đợi ông nói hết câu, từ trong miệng ông hộc ra một ngụm máu đen!
Sắc mặt ông lúc đỏ lúc trắng, vội vàng vận khí, chân khí tử sắc trên người bắt đầu khởi động, áp chế gì đó.
Cảnh tượng này khiến Liễu Thiển Thiển sợ ngây người, nước mắt trên mặt cô vẫn chưa khô, vội hét lên một tiếng “cha” rồi chạy đến phía sau bàn làm việc.
Khi nhìn thấy máu của Liễu Trung Nguyên trên bàn và trên mặt đất, cô mới xác định, mình không hề nhìn lầm.
-Cha... con... con xin lỗi... con... con không cố ý, con không muốn khiến cha tức hộc máu đâu... con...
Liễu Thiển Thiển nói năng lộn xộn.
Liễu Trung Nguyên vẻ mặt mệt mỏi, trong mắt hiện lên tia bất đắc dĩ và đau thương.
-Được rồi, cha không trách con, không liên quan gì đến con hết. Đi, ra ngoài lấy giúp cha chậu nước vào đây, đừng để người dưới làm, con tự làm đi, nói là cha muốn tưới hoa.
Liễu Thiển Thiển sững sờ, nhìn kỹ màu sắc đỏ đậm của máu bị hộc ra, trong đôi mắt to lóe lên sự nghi ngờ:
-Cha, cha bị bệnh à? -Đừng nghĩ linh tinh! Chỉ là mấy bệnh cũ lúc ở chiến trường thôi, mau đi lấy nước đi! Chuyện cha thổ huyết, đừng nói cho ai biết! Có biết không!?
Liễu Trung Nguyên vẻ mặt nghiêm túc.
Liễu Thiển Thiển vẻ mặt hoảng loạn và bất an, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, vội vàng quay người đi ra ngoài múc nước.
...
Roppongi, tổng bộ Inagawa hội.
Một gã đàn ông đẹp trai đi giày Tây, tay mang bao da đen, đeo kính đen, đi thẳng đến chỗ vệ sĩ gác cửa.
-Ai?
Vệ sĩ bước lên trước hỏi.
Người đàn ông dùng tiếng Italia trả lời:
-Tôi là chuyên viên của Martin –Alvarez, Cassano.
Tuy bốn vệ sĩ không hiểu tiếng Italia, nhưng được biết hôm nay sẽ có người đến từ Milan, tên đúng là Cassano.
Vì vậy, bốn người không do dự nhiều, để cho hắn bước vào thang máy.
Người này dĩ nhiên là Tần Xuyên giả trang, Tần Xuyên đã xác định, chuyên gia tên Cassano này chẳng có tư liệu ảnh chụp gì trong đơn đặt hàng, cho nên hắn cũng chẳng cần phải đi vào thang máy.
Sau khi bước vào thang máy, Tần Xuyên đi thẳng lên tầng cao nhất, đã có một nữ nhân viên mặc kimono đứng chờ hắn.
-Cassano tiên sinh, anh đến sớm hơn thời gian dự tính, phu nhân đang ở chỗ lão gia, mời anh đến phòng khách chờ một lát.
Người hầu đưa Tần Xuyên bước vào một gian phòng lịch sự tao nhã.
Tần Xuyên cảm nhận được, cả tầng lầu này gần như không có võ giả nào cấp Tiên Thiên trở lên, chỉ có hai hách để giải thích: Hoặc là Hắc La Sát không ở đây, hoặc Hắc La Sát đã vượt qua Tiên Thiên cao cấp, bước đến thực lực Tông Sư rồi!
Người hầu bưng trà lên, Tần Xuyên chờ chừng năm phút, một phụ nữ xinh đẹp mặc kimono màu anh đào bước đến.
Tần Xuyên đứng dậy,
-Xin hỏi, bà là phu nhân tôn quý?
Mỹ phụ này hiểu tiếng Italia, cười quyến rũ nói:
-Anh trông rất lạ, tôi nhớ trước kia có một chuyên viên tên Cassano, nhưng ngoại hình không giống như anh.
Tần Xuyên cười sảng khoái:
-Đúng là ngoại hình không giống, vì tôi là đồ giả!
Vừa dứt lời, Tần Xuyên liền bước nhanh lên trước một bước, kéo cổ mỹ phụ!!
-A!!
Mỹ phụ bị dọa đến mức hoa dung thất sắc, hét lên một tiếng.
Người hầu và vệ sĩ bên ngoài đều chạy vào, thấy phu nhân bị khống chế, cả đám đều hét lên, trợn mắt nhìn Tần Xuyên.
-Mày mau thả phu nhân ra! Mày đang làm gì thế!?
-Rốt cuộc mày là ai!?
Một tay Tần Xuyên khống chế mỹ phụ trước mặt mình, đối mặt với khẩu súng của đám vệ sĩ, lạnh lùng nói:
-Tao tìm lão hội trưởng của tụi mày, tụi mày mà lộn xộn, tao vặn gãy cổ con mẹ này.
-Đừng lộn xộn! Lão hội trưởng đang ở trong căn phòng phía trong kia.
Vệ sĩ đầu lĩnh vội vàng nói.
Tần Xuyên không nói thêm gì, kéo mỹ phụ vẻ mặt hoảng loạn, đi qua lối đó, bước về phía căn phòng sâu bên trong nhất.
Còn chưa bước đến, cánh cửa căn phòng kia đã mở, Hắc La Sát tóc dài xỏa vai, thần thái khinh miệt, chỉ mặc bộ quần áo trắng, chắp tay sau lưng đứng đó.
-Mày chính là kiếm khách bí mật kia à, to gan lắm, dám xông vào đây, còn bắt cóc vợ tao.
Hắc La Sát cười lạnh, hoàn toàn không có chút căng thẳng.
Tần Xuyên đã tra xét kỹ lưỡng, hoàn toàn không thể nào cảm nhận được tu vi trên người Hắc La Sát, thần kinh không khỏi căng cứng.
Lúc này, cửa thang máy lại mở ra, Liễu Hàn Yên cùng khăn bịt mặt, đã giải quyết xong bốn vệ sĩ bảo vệ thang máy, xông thẳng vào.
Đám vệ sĩ định cản lại, nhưng đều bị cô dùng Băng Ngưng Chưởng đánh bay vào tường, hàn khí tràn ngập khắp hành lang.
Chứng kiến những chuyện này, Hắc La Sát sắc mặt âm trầm,
-Tốt lắm, đến đông đủ cả rồi, bọn ngày không nghĩ rằng bắt được vợ tao, thì tao không có cách gì đối phó tụi mày đấy chứ.
Tần Xuyên ra hiệu bằng mắt với Liễu Hàn Yên, cô liền hiểu ý, đưa tay ra giữ lấy mỹ phụ, quắp cổ bà, lôi ra phía sau.
-À? Mày muốn một đấu một?
Hắc La Sát cười quái dị nói:
-Chàng thanh nên à, tao rất ngạc nhiên, rốt cuộc vì sao mày phải giúp họ Liễu kia?
-Bớt nói xàm đi, Iga Hisakura đâu?
Tần Xuyên hỏi.
Hắc La Sát cười ha ha,
-Bọn mày đúng là ngu xuẩn, còn muốn cứu người của gia tộc Iga sao? Bọn mày cho rằng, bản thân có thể sống mà ra ngoài à?!