Liễu Hàn Yên xoay người lại, không để ý việc dáng người hoàn mỹ hoàn toàn hiện ra trước mặt Tần Xuyên.
Cô chăm chú gật đầu:
- Anh có biện pháp nào không?
Tần Xuyên không nói hai lời, dùng tốc độ nhanh như chớp cởi quần mình ra, lộ ra vũ khí hạng nặng bên trong!
- Bà xã, anh rất khỏe mạnh!
Tràn ngập tin tưởng chỉ vào thần binh của mình, vẻ mặt Tần Xuyên đầy cchinsh khí.
Cho dù với tố chất tâm lý của Liễu Hàn Yên cũng không khỏi bị Tần Xuyên dọa, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Sau đó cô lắc đầu, nói:
- Tôi hỏi anh có biện pháp nào để giấu diếm chuyện này hay không…
Nụ cười trên mặt Tần Xuyên chậm rãi tiêu tán, thất vọng một hồi, chậc chậc miệng:
- Bà xã, em suy nghĩ quá đơn giản rồi. Cho dù anh có thể giúp em trải qua vài ngày, nhưng tháng sau, tháng sau nữa thì sao?
Chỉ cần bụng em không lớn lên, bọn họ sẽ không ngừng chất vấn. Cho nên chuyện này căn bản là không có biện pháp nào vẹn toàn đôi bên cả.
Liễu Hàn Yên nhíu mày, cô phát hiện đây là một mâu thuẫn không thể điều hòa.
Cho dù cô chạy về Thủy Vân Tĩnh Trai, tìm sư phụ Lăng Vân sư thái cũng vô dụng. Bởi vì dù là tông sư cũng không dám gây khó dễ cho hai đại gia tộc là Tần gia và Liễu gia.
Xem gia… Mình nghĩ qua mười năm mới viên phòng là chuyện không thể nào.
Đang khi tâm tình Liễu Hàn Yên sa sút, Tần Xuyên lại đi tới trước mặt cô.
Hai cánh tay Tần Xuyên đột nhiên ôm lấy khuôn mặt cô, để cô ngẩng đầu lên.
Tần Xuyên nhếch miệng cười với cô, xoa bóp khuôn mặt non mềm, vuốt ve.
Khuôn mặt không biểu tình của Liễu Hàn Yên vì bị biến dạng mà ánh mắt lộ vẻ mờ mịt ngơ ngác, có chút ngây thơ.
- Yên tâm đi, nếu những lão già kia hỏi em vì sao không viên phòng, em cứ để họ tới tìm anh! Chuyện này anh sẽ chống đỡ cho em!
Tần Xuyên sảng khoái nói.
Liễu Hàn Yên sững sờ nhìn hắn:
- Tại sao muốn giúp em?
Tần Xuyên gãi gãi đầu, kỳ thực hắn cũng chẳng biết vì sao lại làm những chuyện tốn sức như này cả, chỉ cười cười nói:
- Có thể là trách nhiệm? Có thể là những nguyên nhân khác… Haizzz, dù sao em thoải mái với anh như vậy, anh giúp em chút việc cũng là nên làm.
Giữa vợ chồng nên giúp đỡ lẫn nhau, thông cảm cho nhau. Dù sao em cũng là bà xã của anh, sớm muộn cũng là người phụ nữ của anh, anh cũng không phải vội vã gì cả.
Liễu Hàn Yên cũng không biết hương vị ở trong lòng như nào, chỉ có điều dường như lời Tần Xuyên nói rất có đạo lý.
- Ừm, tôi biết rồi.
Cô gật gật đầu.
Tần Xuyên đột nhiên kéo tay Liễu Hàn Yên, đi về phía phòng tắm.
- Bà xã, có thể không ấy ấy ấy, nhưng tắm rửa chung thì không có vấn đề gì chứ? Ban ngày anh phát hiện nhiệt độ cơ thể em rất thấp, em ngâm mình liệu có thể khiến bồn nước lạnh lên không… Tới đây tới đây, để cho anh trải nghiệm một chút…
Liễu Hàn Yên cũng không phản kháng, mặc kệ Tần Xuyên kéo cô vào tắm cùng.
Bồn tắm hình tròn, vô cùng rộng rãi.
Đây là lần đầu hai người tắm uyên ương, Tần Xuyên ra tay từ trên xuống dưới, sờ mó tới nghiện bà xã mình.
Chỉ có điều dường như Liễu Hàn Yên cũng không có cảm giác gì, chỉ như một người máy xinh đẹp, mặc kệ Tần Xuyên sờ mình, cô cũng không có bao nhiêu phản ứng.
Tần Xuyên đã sớm quen chuyện kỳ quái này, vừa sờ vừa suy nghĩ. Khắp thiên hạ có nhiều thằng ghen ghét với mình như vậy, bản thân mình phải biết hài lòng.
- Tôi kỳ lưng cho anh.
Liễu Hàn Yên đột nhiên nghĩ tới điều gì, đột nhiên nói.
Tần Xuyên vui vẻ, gật đầu như gà mổ thóc, ngồi trên một chiếc ghế, để cho bà xã kỳ lưng giúp mình.
Vốn cho rằng Liễu Hàn Yên sẽ dùng tư thế mập mờ một chút, ví dụ như dùng ngực chà lưng cho hắn… Chỉ tiếc Liễu Hàn Yên chỉ là xoa bóp bình thường mà thôi.
- Bà xã, sao em nghĩ tới việc matxa lưng cho anh vậy?
- Trước kia đã học trong gia tộc, nghĩa vụ của một người vợ mà thôi, khi tắm vợ phải làm thay cho chồng.
Tần Xuyên câm nín, hóa ra vẫn là có người dạy! Người dạy này đúng là không đủ chuyên nghiệp, tư thế căn bản là không đủ nóng bỏng!
Tắm rửa xong, đổi qua đồ ngủ, hai người lên giường.
Hai bên chiếc giường rộng lớn có long nhãn, táo đỏ, đậu phộng và hạt sen, ngụ ý là sớm sinh quý tử.
Tần Xuyên tiện tay bóc thử một hạt lạc nếm thử, thầm nói:
- Đám người này đúng thực là keo kiệt, bỏ một chút như vậy sao đủ ăn vặt buổi tối được chứ.
Liễu Hàn Yên không lên tiếng, lấy từ trong rương hành lý ra một con gấu boong, sau đó lấy ra một quyển sách tên Chiến dịch Barbarossa.
Cô đặt gấu nhỏ ở bên người, sau đó dựa vào gối đầu, bắt đầu đọc sách.
Lúc này Tần Xuyên mới nhớ tới đêm nay mình cũng có chuyện cần làm, vội vàng lấy ra quyển sách mượn từ chỗ Tần Cầm.
- Bà xã bà xã! Đêm nay em đừng đọc sách chiến tranh nữa, anh kể truyện cho em nghe! Nghìn lẻ một đêm! Chính bản!
Tần Xuyên khua khua quyển sách trên tay, cười hì hì, trên răng còn dính vỏ lạc màu đỏ.
Liễu Hàn Yên chớp mắt vài cái:
- Tại sao phải nghe kể truyện?
- Chẳng phải em nói muốn bồi dưỡng tình cảm vợ chồng với anh sao? Truyện Nghìn lẻ một đêm này chẳng phải là rất thích hợp?
- Vì sao?
Liễu Hàn Yên vẫn không hiểu.
- Bắt nguồn của sách này chính là con gái của một tể tướng kể truyện cho hoàng đế nghe, do đó dần dần yêu nhau. Em không biết bây giờ anh đọc truyện cho em nghe sẽ rất lãng mạn sao?
Tần Xuyên cười đắc ý.
Liễu Hàn Yên lắc đầu:
- Đây chỉ là truyền thuyết, hơn nữa tôi không hề tin tưởng tình yêu, đã sớm nói với anh rồi.
Tần Xuyên cảm thấy vô lực, đành nói:
- Hôm nay là đêm thất tịch, em làm vợ, cho ông xã chút mặt mũi được không? Không có thời gian ra ngoài hẹn hò thì tốt xấu gì cũng phải có tiết mục giải trí chứ…
- Được rồi.
Lần này Liễu Hàn Yên không từ chối, cô cảm thấy yêu cầu này rất hợp lý…
Tần Xuyên cảm khái, cô nàng này đúng là chỉ giảng đạo lý mà không chịu nói tới tình cảm mà…
Tần Xuyên đặt cô nàng nằm xuống:
- Em nằm xuống nào, anh kể truyện cho em, em nằm xuống mới ngủ được…
Tuy rằng Liễu Hàn Yên cảm thấy cách làm của Tần Xuyên đúng là vô nghĩa, nhưng thấy Tần Xuyên hăng hái như vậy cũng chỉ có thể phối hợp làm theo, ôm gấu bông trước người, đôi mắt to sáng ngời, chớp chớp nhìn Tần Xuyên.
Chứng kiến cô nàng lộ ra vẻ đơn thuần như vậy, lại có tư thế vô cùng đang yêu khiến Tần Xuyên cảm thấy tin mình như đang tan chảy…
- Anh kể đi…
Liễu Hàn Yên nói.
Tần Xuyên khôi phục tinh thần, mở sách ra:
- Tiểu Yên Yên, đêm nay kể cho em Truyện người cả đời không cười… Sao hả, rất phù hợp với khẩu vị của em chứ?
Liễu Hàn Yên có chút nghi hoặc:
- Có truyện như vậy sao?
- Đương nhiên! Ông xã từng lừa em sao?
Tần Xuyên vội vàng đưa mục lục cho cô nhìn.
Phát hiện đúng là có câu truyện như này, Liễu Hàn Yên cũng có thêm vài phần hứng thú.
- Anh bắt đầu đọc này…
Tần Xuyên hắng giọng vài cái, dùng giọng dịu dàng mà trầm thấp đọc:
- Ngày xửa ngày xưa, có một phú ông có rất nhiều ruộng đất, người hầu, xe ngựa trong nhà thành từng đàn, cuộc sống vinh hoa phú quý vô cùng. Khi ông chết chỉ có một người con nhỏ kế thừa sản nghiệp…
Liễu Hàn Yên đột nhiên hỏi:
- Vì sao ông ta có tiền như vậy lại chỉ có duy nhất một đứa có trai? Không phải là có rất nhiều con mới thích hợp sao?
Tần Xuyên mất hứng nói:
- Tác giả viết như nào thì em nghe như vậy, sao có nhiều vấn đề vậy hả? Nghe lời! Không cho phép cắt ngang anh!
Liễu Hàn Yên đành mang theo nghi vấn tiếp tục nghe truyện…
Dưới ánh đèn đầu giường, Tần Xuyên bắt đầu kể chuyện, mà Liễu Hàn Yên cũng không có vấn đề gì, lắng nghe.
Kể xong, Tần Xuyên hỏi:
- Được rồi, bạn nhỏ Liễu Hàn Yên, em có cảm tưởng gì với câu chuyện này?
Liễu Hàn Yên như có điều suy nghĩ:
- Có phải thân thể phú ông kia có bệnh gì cho nên mới chỉ có một con?
- …
Tần Xuyên biểu lộ cứng ngắc, yên lặng khép sách lại, sau đó lau mặt, cười khổ:
- Không phải là từ đầu tới cuối em vẫn luôn nghĩ tới vấn đề này chứ?
Liễu Hàn Yên gật đầu, không hề cảm thấy có gì không ổn cả, bởi vì cô cảm thấy bắt đầu câu truyện này đã tồn tại vấn đề.
Tần Xuyên muốn sang Việt Nam tìm Lệ Rơi, hắn đành đặt quyển sách lên tủ đầu giường, quay đầu nói với cô nàng:
- Trên đời này có nhiều vì sao như vậy hả? Giống như em ôm gấu bông ngủ, anh có từng hỏi vì sao em ôm nó, vì sao tay nó đứt không?
- Anh muốn biết?
Giọng Liễu Hàn Yên trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Tần Xuyên sững sờ:
- Nếu em muốn nói, anh đương nhiên muốn biết.
Liễu Hàn Yên trầm mặc một lúc, yên lặng quay lưng đi:
- Tôi không muốn nói.
Tần Xuyên thiếu chút nữa là từ trên giường té xuống, dở khóc dở cười nhìn bà xã mình, trong lòng cảm thấy đây đúng là một đêm thất tịch khiến người khó quên.
Chỉ có điều hắn càng thêm tò mò còn gấu bông đứt tay này là có chuyện gì?
Sáng sớm hôm sau.
Liễu Hàn Yên gọi Tần Xuyên dậy, hai người phải đi vấn an lão tổ tông Tần Tường Thụy.
Dù sao trong nhà không quá lâu, khi ở đây thì chút quy củ nhỏ cần phải làm.
Tần Xuyên ngáp một cái, cùng Liễu Hàn Yên tới Đức Nhân đường, vấn an kính trà lão nhân gia, còn cùng nhau dùng bữa sáng.
Chỉ có điều Tần Hán ngồi cùng bàn sắc mặt rất khó coi.
- Tần Xuyên, chút nữa cháu cùng ông tới thư phòng, có một số chuyện cần nói với riêng cháu. Hàn Yên, cháu tạm thời đi đâu đó.
Tần Hán nói.