Mặt Nataliya càng đỏ lên, kiều diễm như một quả đào chín mọng.
-Phụ nữ luôn hơi chậm một chút.
Cô nhỏ giọng nói.
Tần Xuyên đóng cửa lại, đi tới giữa phòng, rồi không chút kiêng dè ngắm nghía thân thể gần như hoàn mỹ của cô gái từ trên xuống dưới.
-Thật sao?
Tần Xuyên cười tà, hỏi lại:
-Chẳng lẽ không phải cô chờ tôi vào cửa, rồi chộp lấy cơ hội một cách đúng lúc sao?
Ánh mắt Nataliya lộ vẻ bối rối, thấp thỏm lắc đầu:
-Không...không phải, tôi không có...
-Chẳng lẽ là tôi hiểu sai ư?
Tần Xuyên đi tới trước mặt cô gái, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô, rồi cười một cách xấu xa, nói:
-Chẳng phải cô muốn hiến thân cho tôi, để tôi muốn làm gì thì làm sao?
Nataliya né tránh ánh mắt hắn, cúi thấp đầu:
-Nếu như chỉ có làm như vậy mới có thể sống sót, tôi sẵn lòng dâng hiến cho ngài...
-Tôi có thể nhận ra, cô vẫn còn là xử nữ, không ngại bị ta phá thân sao?
Tần Xuyên cười ranh mãnh.
-Tôi không còn lựa chọn nào khác, tất cả đều tùy thuộc ở ngài.
Nataliya ngẩng đầu lên, dáng vẻ khiến người ta nhìn thấy mà thương.
Vẻ tươi cười trên mặt Tần Xuyên lập tức tan đi, trở nên vô cùng lạnh lùng, thản nhiên tới gần một chiếc ghế, ngồi xuống.
Ánh mắt Nataliya lộ vẻ khó hiểu, dường như không hiểu vì sao Tần Xuyên không đụng chạm gì đến người cô.
-Cô quả thật là thông minh, biết lợi dụng thân thể của mình để đạt được mục đích, đối với người thì độc ác, đối với mình cũng khá tàn nhẫn.
Tần Xuyên lắc đầu:
-Chỉ tiếc là, cô nghĩ về tôi quá đơn giản, cô cho rằng ai cũng giống như gã chồng chưa cưới của cô, để cho một đóa hoa độc như cô bên cạnh, nhưng lại tưởng rằng cô chỉ là một đóa hoa vô hại?
Nataliya nuốt nước bọt, mắt ngấn nước long lanh, buồn bã lắc đầu:
-Ngài Kiếm Ma, ngài đã hiểu lầm rồi, sở dĩ tôi hận Maximilia, là bởi vì hắn ỷ mình là thành viên gia tộc Habsburg, gây sức ép đối với gia tộc Romanov chúng tôi.
-Cha tôi gả tôi cho Maximilian, nhưng tôi thật sự không ưa hắn ta chút nào! Hắn ngạo mạn, tự cao tự đại, coi phụ nữ như những món đồ chơi, từ lâu tôi đã muốn rời bỏ hắn.
Tần Xuyên nhếch miệng cười:
-Không phải là cô căm hận gia tộc Habsburg, cũng không phải cô căm hận Maximilian...mà là căm hận gia tộc của cô, cha của cô, hận tất cả những người đã xem cô như một món đồ mà đem trao tặng cho đàn ông!
Thân thể mềm mại run lên, vẻ đáng thương trên khuôn mặt lập tức biến mất, Nataliya nhìn Tần Xuyên bằng ánh mắt phức tạp.
Tần Xuyên nhìn thấy sự thay đổi của cô, cười thầm, xem ra cô gái dòng họ Romanov này quả thật có dã tâm không nhỏ.
-Thay vì dùng thủ đoạn quyến rũ đàn ông thấp kém như vậy, chi bằng cô nói cho ta nghe ý nghĩ thật sự của cô, có thể tôi sẽ kiên nhẫn thêm một chút.
Tần Xuyên nói.
Nataliya thả hai tay xuống, để mặc cho thân thể của mình hoàn toàn phô bày trước mặt Tần Xuyên.
Vẻ mặt đầy quyết đoán, cô đi tới trước mặt hắn, quỳ xuống.
-Tôi không muốn lại bị gả cho một tên đàn ông mà tôi chán ghét, bị hắn xem như một cái máy sinh sản, rồi sau đó vứt bỏ như vứt đi một miếng giẻ rách! Tôi muốn nắm vận mệnh của mình trong tay, chứ không phải bị coi như một thứ công cụ trên tay chúng!
-Tôi muốn trở thành chủ nhân của gia tộc, muốn cho đám người hèn nhát đáng xấu hổ của gia tộc Romanov phải xuống đài! Tôi muốn giẫm lên đầu mấy lão già của gia tộc Habsburg, để họ hiểu rõ, tôi còn thích hợp làm người chấp chưởng hình phạt hơn là lũ đàn ông ngu xuẩn kia!
Giọng Nataliya run rẩy, nhưng mắt cô sáng quắc, như có một ngọn lửa cháy rực trong đó.
Tần Xuyên nheo mắt, cúi xuống nhìn cô:
-Cô dựa vào cái gì mà cho rằng, dựa vào tôi thì có thể thực hiện được nguyện vọng của mình?
Nataliya lắc đầu:
-Tôi không biết anh có thể giúp tôi làm được tất cả hay không, nhưng tôi biết, nếu như không có anh, tôi cũng không có bất cứ cơ hội nào...
Vẻ mặt đầy mong đợi, cô nhìn Tần Xuyên đăm đăm, hắn im lặng càng lâu, cô càng thấp thỏm bất an.
Cuối cùng, Tần Xuyên chán nản thở dài:
-Thôi được, cô đi đi, tôi sẽ sai người đưa cô trở về, do cô có giúp cô em vợ của tôi, cho nên tôi không giết cô!
Nataliya, khó hiểu nói:
-Kiếm Ma, ngài có ý gì? Ngài không muốn tôi giúp ngài đối phó Tulip đồng minh sao? Maximilian chết rồi, nhất định bọn chúng sẽ tính khoản nợ này trên đầu ngài, đây là một cuộc chiến không thể tránh khỏi!
-Vậy thì tôi có thể trông cậy gì vào một phụ nữ vô dụng như cô? Cô đã không có tu vi võ công, [Cái truyện này a, là cóp từ Truyện F.U.L.L chấm V.N] cũng không có thế lực, hợp tác với cô ư? Còn không bằng đưa cô trở về, cô sẽ nói tốt về tôi vài lời với người trong gia tộc, bản thân tôi cũng không muốn hoàn toàn trở mặt với Tulip đồng minh, nếu không vì lần này bọn họ bắt con tin, tôi cũng không giết người.
Tần Xuyên khoát tay một cái.
Nataliya yên lặng một lúc, rồi trên khuôn mặt hiện ra vẻ giễu cợt đầy chua chát.
-Hừ, phụ nữ...anh cũng chỉ xem tôi là một phụ nữ vô dụng! Tôi cứ tưởng anh sẽ là người tiêu diệt bọn Tulip thối nát kia, nhưng hóa ra, anh cũng chỉ là gã đáng thương mà thôi...
Tần Xuyên lộ vẻ phẫn nộ, đột nhiên chụp lấy cổ Nataliya, hung tợn nói: -Đồ phụ nữ nông cạn! Cô biết cái gì? Cô cho rằng dựa vào sức mạnh là có thể đánh bại bốn gia tộc lâu đời kia sao!? Chính cô là một thành viên trong đó, cô biết rõ nhất thực lực của họ! Hơn nữa...Tôi dựa vào cái gì mà phải tin tưởng ở cô?
Nataliya thở hổn hển đầy khó khăn, mặt đỏ căng lên, đôi mắt sáng không chút sợ hãi trừng mắt nhìn Tần Xuyên:
-Anh giết tôi đi! Đồ hèn nhát! Đồ nhu nhược! Uổng cho tôi còn muốn dùng thân thể để lấy lòng anh, đặt cược tất cả vào anh...Thật sự là tôi nhìn lầm người rồi!
-Cũng tốt, dù sao tôi quay về cũng là sống không bằng chết, chi bằng chết ở trên tay anh!
-Hừ, muốn chết thì dễ thôi, tuy nhiên cô xinh đẹp như vậy, chi bằng trước khi chết hãy trao tấm thân xử nữ cho tôi, kẻo chết rồi còn chưa biết thế nào là mùi vị nam nữ!
Tần Xuyên nở một nụ cười tà ác, bế Nataliya bằng một tay, vứt lên chiếc giường lớn.
Rồi hắn bắt đầu cởi quần ra...
Nataliya thấy vậy, đột nhiên từ trên giường lăn xuống đất, rồi đứng bật dậy lao về phía vách tường!
-Tao sẽ không để cho một kẻ nhát gan vô dụng như mày làm bẩn thân thể tao!
Mặt đầy nước mắt, cô xem thường cái chết, lập tức lao đầu vào vách tường cứng lạnh lẽo, quả là muốn tự sát!
Nhưng trong khoảnh khắc đầu của cô sắp va vào tường, một bàn tay đã đỡ lấy đầu cô.
-Ài...
Vẻ mặt dở khóc dở cười, Tần Xuyên nhìn cô:
-Cô quả là một con mụ điên khùng, thấy cô kiên quyết như vậy, tôi tin cô lần này.
Nataliya ngẩn ra, hơi ngỡ ngàng, rồi chợt hiểu ra, quay lại nhìn hắn:
-Anh...là anh thử tôi?
Tần Xuyên nhún vai:
-Cô nghĩ sao?
Cả người Nataliya rũ rượi, mình thật sự quá ngây thơ rồi, lúc ở trên thuyền, Tần Xuyên đã lừa tất cả mọi người, lần này tới lượt cô bị hắn lừa!
Tên đàn ông như ác ma xảo trá này đóng kịch gạt người đã quen, rất khó lòng đề phòng!
Tần Xuyên kéo cô ngồi xuống bên giường, trầm giọng nói:
-Không nói nhiều lời vô ích nữa, tôi cần những tài liệu chi tiết về Tulip đồng minh, những thành viên chủ yếu của bốn đại gia tộc và mọi thông tin về họ.
-Tôi biết gần như tất cả thông tin về các thành viên chủ yếu, tôi có thể giao cho ngài.
Nataliya nói.
-Thứ hai, cô phải chứng tỏ cho tôi thấy, trong lòng cô đã có sự chuẩn bị đầy đủ, để sau khi về lại gia tộc, sẽ làm việc cho tôi. Bởi vậy cho nên, tất cả đều phải có kế hoạch mới được.
Nataliya hơi khó hiểu:
-Chuyện này...nên làm thế nào?
Tần Xuyên nhếch miệng cười:
-Cô không cần phải gấp gáp trở về, có thể ở bên cạnh tôi vài ngày, suy nghĩ thật kỹ...Đương nhiên, trước đó cô phải tìm quần áo mà mặc vào!
...
Nam tỉnh (tức tỉnh Giang Nam), Cơ gia.
Một chiếc Mercedes S600 đậu trước cổng, Cơ Mỹ Nghệ xuống xe, theo sau là một cô gái thanh lịch.
-Lý tiểu thư, để ăn mừng sự hợp tác giữa tập đoàn Mỹ Nghệ chúng tôi và tập đoàn tài chính Morgan, ngày hôm nay đến Cơ gia chúng tôi, cô tuyệt đối đừng khách khí, các chú bác chủ quản về tài vụ trong gia tộc đều rất mong đợi được trao đổi với cô.
Cơ Mỹ Nghệ rất nhiệt tình, dẫn Lý Vân Tân vào cửa.
Qua quá trình điều tra, đã chứng minh được tập đoàn tài chính Morgan quả thật có người tên là Lý Vân Tân, hơn nữa các phương án của Lý Vân Tân đều hợp lý, cho nên Cơ Mỹ Nghệ lập tức chủ động tìm Lý Vân Tân bàn chuyện hợp tác.
Vẻ mặt ung dung, Lý Vân Tân gật đầu cười:
-Cơ gia không hổ là danh môn, một đường đi vào, chỉ thấy bố cục kiến trúc khí thế khoáng đạt, Cơ gia mời tôi đến làm khách, thật sự là rất cảm tạ Cơ tiểu thư.
-Ài, nếu chúng ta đã hợp ý như vậy, cô cũng đừng gọi tôi là Cơ tiểu thư, gọi là Mỹ Nghệ đi, tôi gọi cô là Vân Tân, được chứ?
Cơ Mỹ Nghệ cười mỉm hỏi.
-Vậy thì còn gì bằng! Chị Mỹ Nghệ!
Lý Vân Tân tao nhã gật đầu cười.
Trong lúc hai cô gái đang nói chuyện một cách thân thiết, từ trong đại viện, một nam một nữ đi ra, thu hút sự chú ý của hai người.
Hai người này đều khoác áo choàng đen, một người mặc váy màu tím, người còn lại tóc quăn, dáng người khôi ngô.
Đại quản gia tiễn hai người đó ra ngoài, nhìn thấy Cơ Mỹ Nghệ, vội chào:
-Đại tiểu thư!
-Quản gia, hai vị này là...
Cơ Mỹ Nghệ ngờ vực.
-Là khách quý tới viếng thăm lão gia, tôi cũng không rõ lắm.
Quản gia khẽ nói, rồi liền vội vàng đưa hai người kia ra ngoài.
Cơ Mỹ Nghệ nhìn theo bóng lưng hai người kia với vẻ mặt khác lạ, người có thể khiến cha mình đặc biệt tiếp đãi, tất nhiên không phải nhân vật tầm thường, nhưng cô lại chưa bao giờ thấy hai người này.