Mục lục
[Dịch] Huyền Thiên (Huyền Thiên Tà Tôn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi chứng kiến Dương Thiên Lôi xuất ra vô số Thiên Ma Ngưng Tinh, bọn người Trần Thiến, Kỷ Tiêu Lam, Triệu Nguyên nhịn không được mà lại lần nữa khiếp sợ. Thân là đệtử của đại gia tộc, kiến thức của bọn hắn đương nhiên cao hơn nhiều so với Dương Thiên Lôi, mặc dù chưa từng sử dụng qua Thiên Ma Ngưng Tinh, nhưng bọn hắn lại cóthể đánh giá giá trị của nó.

- Giao dịch cũng đã bàn xong, chỉ cần các ngươi ra mặt giúp ta thu mua là được rồi!

Dương Thiên Lôi nói.

- Không thành vấn đề. Chúng ta ra mặt thì không có gì, nhưng nếu ngươi ra mặt thì thật quá thu hút ánh mặt của người ngoài rồi. Chỉ là. . . Dương huynh đệ, Thiên Ma Tinh Thạch dị thường trân quý và rất thưa thớt, ngươi thực không nên đáp ứng dùng Thiên Ma Ngưng Tinh để thu mua, dùng đan dược là được rồi.

Kỷ Tiêu Lam có chút đáng tiếc nói.

- Không sao, đồ chơi này ta cũng không thiết, cho bọn hắn chỉ là đến Thần Đạo ngũ cấp thôi, thứ tốt hơn thì vẫn giữ lại, đủ để chúng ta dùng trong tu luyện rồi, đống này các ngươi cứ cầm trước đi, dùng hết lại tìm ta!

Dương Thiên Lôi nói xong, liền lấy ra bốn thần Thiên Ma Ngưng Tinh Thần Đạo lục cấp, thất cấp và bát cấp đã sớm chuẩn bị tốt, phân biệt đưa cho Kỷ Tiêu Lam, Triệu Nguyên, Kỷ Tiêu Vân và Trần Đình.

- Của ta đâu?

Trần Thiến mắt thấy không có phần của mình, lập tức bất mãn trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi.

- Ngươi sao? Của ta chẳng phải là của ngươi sao?

Gia hỏa vô sỉ Dương Thiên Lôi này lộ ra vẻ mờ mịt nói, lập tức càng khiến cho khuôn mặt Trần Thiến thêm đỏ bừng, nhưng lần này lại không bão nổi, chỉ hung hăng nhéo Dương Thiên Lôi hai cái.

. . .

Sau khi thương định tốt mọi việc, bọn người Kỷ Tiêu Lam liền không nhịn được nữa mà tỏ vẻ mình muốn luyện hóa Thiên Ma Ngưng Tinh thử xem hiệu quả thế nào, về phòng mình. Qua một lát, trong phòng của Dương Thiên Lôi liền chỉ còn lại hai người hắn và Trần Thiến.

- Công công chết tiệt, công công đang ghét, ngươi cái tên đại hỗn đản này. . .

Đúng lúc này, Trần Thiến đã nhịn thật lâu lập tức giương nanh múa vuốt đánh về phía Dương Thiên Lôi, nắm đấm phấn nộm một bên đánh và lồng ngực kiên cố của Dương Thiên Lôi, một bên mắng lấy, chỉ là nước mắt lại không khống chế được chảy ra.

Khi Dương Thiên Lôi chăm chú nắm bờ éo của nàng, Trần Thiến lập tức “Oa” một tiếng ghé vào lồng ngực Dương Thiên Lôi khốc rống lên

Bốn năm, thời gian một năm, đối với nàng đã qua bao lâu chứ? Ngay một khắc khi nàng dứt khoát ly khai, nàng đã cho là mình tất có thể quên hắn, không nghĩ đến hắn nữa, dù sao, bọn hắn cũng chỉ mới tiếp xúc trong một thời gian ngắn thôi, tình cảm có thể sâu đến trình độ nào chứ?

Thế nhưng, sau khi rời đi, trong đầu của nàng vẫn thủy chung vờn quanh thân ảnh của hắn, mỗi một lần chỉ có tu luyện điên cuồng, bức mình đến bờ sinh tử, mới có thể tạm thời quên hắn, nhưng một khi dừng lại, liền căn bản không bị nàng khống chế, giống như là ma chướng vậy, hơn nữa còn là tâm ma mà nàng không cách nào chiến thắngđược! Nàng cứ điên cuồng như vậy mà du lịch tu luyện trong ba năm, trong một lần thiếu chút nữa đã chính thức tử vong, mới bị gia gia cưỡng chế quay về.

Về nhà một năm, chính là một năm nàng thống khổ nhất, thời gian suốt một năm, nàng thậm chí ngay cả tu luyện cũng vứt bỏ, đối với bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì đềuđã mất đi hứng thú. Vô số lần, nàng đã sinh ra ý nghĩ muốn đi tìm hắn, nhưng nội tâm quật cường, cùng với sự tỉnh táo của hắn khi mình ly khai, lại làm cho nàng lùi bước.

Giờ khắc này, nàng lại lần nữa trông thấy hắn, chua xót và ủy khuất trong lòng, trước mặt người khác còn có thể nhịn được, nhưng theo bọn người Kỷ Tiêu Lam ly khai, nàng cũng không thể khống chế bản thân được nữa. . .

Dương Thiên Lôi đương nhiên lý giải cảm thụ của Trần Thiến, nhưng tên này, bảo hắn vô sỉ, hạ lưu, hèn mọn bỉ ổi ngược lại là vô địch, nhưng đến thời khắc mấu chốt phải an ủi nữ nhân thì..., hắn phát hiện, bản thân mình ngay cả cái rắm an ủi cũng không, chỉ có thể dùng sức ôm thân thể mềnh mại của Trần Thiến, để cho nàng dốc hết nước mắt. . .

Nhưng. . .

Càng bi thúc chính là, Trần Thiến khóc bù lu bù loa, gia hỏa vô sỉ Dương Thiên Lôi này quả thật rất đau tiếc, quả thật muốn an ủi, nhưng con mẹ nó chưa an ủi còn không tính, lúc ôm Trần Thiến, có ý tứ gì đó, vậy mà lại xấu hổ căng cứng lên. . . Nhưng như vậy còn chưa tính, còn bị Trần Thiến cảm thấy được mới đau chứ. . .

- Hỗn đản, sắc lang!

Ngay khi món đồ chơi thô sáp kia của Dương Thiên Lôi đâm vào cái bụng nhỏ của Trần Thiến, Trần Thiến lập tức kinh hoảng mà đẩy Dương Thiên Lôi ra, đỏ bừng cả khuôn mặt, lê hoa đái vũ mà mắng.

- Ách. . . Tiểu Thiến, đây tuyệt đối không phải là cố ý, ta muốn an ủi ngươi thôi. . .

- Hỗn trứng. . . Có người nào an ủi như ngươi sao?

- Ta kháo!

Nghe được lời nói của Trần Thiến..., Dương Thiên Lôi lập tức xoắn xuýt ngàn vạn, ta là nói con mẹ nó lời gì đây, dùng cái này để an ủi người ta?

- Cái này, tiểu Thiến, ý của ta là, ta muốn an ủi ngươi, nhưng nhưng lại không biết phải nói như thế nào, không nghĩ tới thứ này. . . Lại tự mình có phản ứng, thật sự là chuyện không liên quan đến ta. . . Nếu không. . . Ngươi đánh nó một trận đi có được không?

Dương Thiên Lôi gãi đầu, vẻ mặt xấu hổ mà giải thích nói.

Trần Thiến vừa tức, vừa giận, vừa thẹn nhìn bộ dáng xẩu hổ kia của Dương Thiên Lôi, lại nghe được lời nói vô sỉ của hắn... nàng vốn đang tràn ngập ủy khuất, lại thoáng cái nhịn không được, “Phốc phốc” một tiếng, cười ra tiếng, nàng yêu mến không phải là đại sắc lang vô sỉ không có giới hạn này sao?

Dương Thiên Lôi thừa cơ tranh thủ lại lần nữa ôm lấy Trần Thiến, bất quá lần này, cũng không dám mặt đối mặt, mà hơi tránh sang bên cạnh một chút, vươn tay ôn nhu lau sạch nước mắt của Trần Thiến.

Trần Thiến ngẩng mặt lên nhìn Dương Thiên Lôi so với mình còn cao hơn một nữa, nước mắt lại càng chảy càng nhiều, phảng phất như nước mắt chịu đựng trong bốn năm nay, đều bộc phát hết ra trong lúc này vậy. Nhưng giờ này khắc này, nàng so với bất luận thời khăc nào đều rõ ràng hơn, tuy rằng biết rõ hắn háo sắc, biết rõ hắn có rất nhiều nữ nhân, biết rõ mình dùng thân phận Trần gia đại tiểu tỷ cũng không thể làm “Cả” được, Nhưng nàng lại biết, lần nữa nhìn thấy hắn, nàng sẽ không bỏ qua hắn nữa. Trước kia, có lẽ bởi vì tò mò, có lẽ là bởi vì sự thần bí của hắn, thiên phú của hắn, sự cường đại của hắn. . . Nhưng hiện giờ, Trần Thiến lại biết, vô luận hắn là ngươi nhưthế nào, vô luận thiên phú hắn ra sao, dù hiện tại hắn trở thành phàm nhân, nàng cũng không thể buông tha. . .

Chương 492: Trợn tròn mắt. (Hạ)

Trần Thiến cảm thấy, kiếp trước mình nhất định là có thiếu nợ hắn, cho nên, mới để cho nàng kiếp này phải trả.

Bằng không sao đối mặt với sự theo đuổi của vô số thiếu niên thiên tài, nàng lại tâm tĩnh như nước?

Bằng không tâm hồ yên lặng hơn ba mươi năm, vì sao sau khi gặp được hắn không bao lâu lại nổi lên tầng tầng rung động?

Có lẽ đây cũng là sự chú định của số mệnh.

Là tình kiếp mà nàng nhất định phải hãm sâu vào trong đó.

Trần Thiến kìm lòng không được liền lần nữa ôm chặc lấy vòng eo khoan hậu kiên cố của Dương Thiên Lôi, rúc mặt mình vào lồng ngực Dương Thiên Lôi. Tựa hồ, chỉ códùng sức ôm như vậy, mới có thể xoa dịu nội tâm cô tịch và thống khổ của nàng trong bốn năm nay.

Trần Thiến nhắm mắt lại, đình chỉ khóc lóc, chỉ chăm chú ôm lấy Dương Thiên Lôi, không nói một tiếng, nghe khí tức của hắn, cảm thụ hơi âm của hắn. . .

Một phút đồng hồ, hai phút. . .

Dương Thiên Lôi rõ ràng cảm ứng được nhịp đập của trái tim nóng bỏng và tình cảm mãnh liệt đối với mình của Trần Thiến

Lúc này vô thanh thắng hữu thanh, đại khái chính là loại cảnh giới này a?

Chỉ là. . .

Trần Thiến ôm càng lúc càng chặt, thậm chí thời gian qua đi không chỉ vận dụng lực lượng nhục thân, nha đầu kia vậy mà bắt đầu từng chút một vận chuyển pháp lực. . .

- Khục khục. . . Tiểu Thiến, nhẹ một chút. . .

Dương Thiên Lôi có chút nhịn không được nói.

- Ta muốn mạnh!

Trần Thiến không thuận theo, vẫn như trước gia tăng độ siết

- Ách. . . Cái kia. . . Tiểu Thiên ah, thế này đã được rồi, nếu lại mạnh thêm nữa. . . Ép xẹp chỗ hiểm thì phải làm thế nào đây?

- Cái gì mà ép xẹp chỗ hiểm?

Trần Thiến hàm hồ hỏi, nhưng trong lòng kỳ quái sao Dương Thiên Lôi lại phá hư phong cảnh, mình đang cảm thấy thoái mái, để cho mình ôm nhiều hơn chút nữa thì đã cósao?

- Ở đây a. . .

Dương Thiên Lôi chỉ chỉ lồng ngực, cọ xát, nói.

Trần Thiến lập tức đã minh bạch ý tứ của Dương Thiên Lôi, tức giận đến hai chân lập tức mãnh liệt giẫm lên chân Dương Thiên Lôi, chỉ là mới giẫm được hai cái, Dương Thiên Lôi lại bỗng nhiên nâng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của nàng lên.

Bốn mắt nhìn nhau, Trần Thiến kinh ngạc nhìn hai con ngươi như sao sáng của Dương Thiên Lôi, hai con ngươi tuyệt mỹ trừng lớn lên, tuy rằng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhưng nàng lại không giãy dụa, lại càng không nhắm mắt lại, cứ như vậy mà nhìn khuôn mặt của Dương Thiên Lôi tiếp cận từng chút một, ngưng hô hấp lại. . .

Dương Thiên Lôi từ từ tiến tới, nhưng con mắt của Trần Thiến chẳng những không có nhắm lại, ngược lại trở nên càng lúc càng lớn. . .

Rốt cục khi Dương Thiên Lôi đến gần chỉ cách vài cm, Trần Thiến bỗng nhiên mở miệng nhỏ anh đào ra, nói:

- Ngươi muốn làm gì?

- PHỐC. . .

Dương Thiên Lôi thiếu chút nữa đã không nhịn được phun cả ra ngoài, nhưng Dương Thiên Lôi là ai? Quản người trừng mắt hay là khép mắt, tuy rằng áp lê (chịu? ) khá lớn, tuy rằng nhịn không được muôn phun ra, nhưng cũng không trả lời Trần Thiến, đột nhiên tiến lên, trực tiếp cường thế đè lên!

- A....

Trần Thiến còn muốn nói gì đó nhưng đã không thể nói nên lời, Dương Thiên Lôi bản đã làm tốt chuẩn bị Trần Thiến sẽ giãy dụa, nhưng không nghĩ tới Trần Thiến vậy màcũng không giãy dụa, hơn nữa vẫn không khép mắt, con mắt trợn tròn, đồng thời chăm chú khép miệng nhỏ của mình lại. . .

Dù là Dương Thiên Lôi thuộc loại trâu bò, cũng rốt cục không nhịn được nữa, tuy rằng không nỡ chỉ là hôn một cái, nhưng còn chưa đột phá thành công đã lại ly khai, nhưng lại không thể không lui ra phía sau hai thốn, phiền muộn nói:

- Đại tỷ. . . Xin ngươi nhắm mắt lại có được không? Có nữ hài tử nào lúc hôn môi, con mắt lại trừng lớn như vậy không?

- Ta còn chưa làm tốt chuẩn. . . A...

Trần Thiến còn chưa nói dứt lời, Dương Thiên Lôi liền xuất kích nhanh như chớp, lần này Trần Thiến căn bản không kịp khép miệng nhỏ lại, liền bị Dương Thiên Lôi công pháphòng tuyến.

Ngay từ đầu Trần Thiến vẫn trợn tròn mắt, tại vùng vẫy hai cái, nhưng sau một lát, dưới tiến công ý loạn tình mê của Dương Thiên Lôi, Trần Thiến rốt cục chậm rãi nhắm mắt lại, đắm chìm trong nụ hồn đầu đời không suông sẻ này.

Lần đầu tiên hôn môi, thẹn thùng khẳng định có, Nhưng trong nội tâm Trần Thiến lại càng nhiều hơn kích động và một cỗ cảm giác hạnh phúc khiến nàng mê muội. . .

Đúng vậy, là hạnh phúc. Bởi vì loại cảm giác này, làm cho nàng cảm giác đây là lần đầu tiên mình và Dương Thiên Lôi gần như vậy, so với ôm thật chặt thì còn gần hơn nhiều. . .

Nhìn Trần Thiến đỏ mặt, bụm lấy chiếc miệng nhỏ xinh, giận dữ mà lại xấu hổ mang theo vẻ e sợ chạy ra khỏi gian phòng của mình, khóe miệng Dương Thiên Lôi lộ ra một tia mỉm cười đắc chí, ngón tay vươn lên chóp mũi, ngửi một ngụm thật sâu, dư hương lượn lờ, xúc cảm mê người. . .

Đáng tiếc, cũng mới chỉ trong lúc Trần Thiến ý loạn tình mê, tiến vào trong quần áo sờ được một chút thôi.

Kẻ chơi lửa tất có ngày bỏng tay.

Dương Thiên Lôi cũng hiểu được phải có chừng mực. Một là, nếu quá phóng túng bản thân, thì không có cách nào hướng bọn người Trương Tử Hàm giao phó được; hai là, sự tha thứ của Lăng Hi, cũng không có nghĩa là mình muốn làm gì thì làm.

Hơn bốn năm rồi, Dương Thiên Lôi cảm giác mình lại trở thành xử nam, tuy rằng trong lòng vẫn như trước, nhưng lại biết phải có chừng mực.

Chuyện chung quy phải tới, cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

. . .

Gọi Tử Dương đang ở khách sạn chờ lệch, sau khi Dương Thiên Lôi an bài tốt giao dịch sáng mai, liền lại chui vào trong Thanh Tịnh Lưu Ly Bình, bước vào tầng nhỏ thứ tư, dựa vào thực lực của mình tiến hành săn giết điên cuồng, pháp lực thần niệm hao hết, liền dừng lại trong tầng một tu luyện “Huyền Thiên Chân Kinh”, rèn luyện Thiên Ma Ngưng Tinh.

Dương Thiên Lôi phát hiện, Thiên Ma Ngưng Tinh, vô luận là đối với tâm thần hay là nhục thân, cũng có tác dụng rất nhỏ với mình, ngược lại cùng chiến đấu với bầy Thiên Ma, tương đối mà nói thì còn thu được lợi ích nhiều hơn rất nhiều. Dù sao không có sự trợ giúp của ngũ sắc quang hoa trong Thanh Tịnh Lưu Ly Bình, Thiên Ma quả thật phi thường khó đối phó, mặc dù thực lực của Dương Thiên Lôi siêu việt Thần Đạo bát cấp, nhưng đối mặt với sự công kích điên cuồng hung hãn không muốn sống kia của bầy Thiên Ma, vẫn nguy hiểm hơn gấp mấy lần so với khi đối mặt với bọn người Khương Thiển Khâu.

Chúng nữ Lăng Hi, Phong Linh Nhi đều đang tu luyện điên cuồng. Nhất là Lăng Hi, trong số chúng nữ, Lăng Hi là một tồn tại tương đối đặc thù, tuy rằng tấn cấp không có bất cứ vấn đề gì, nhưng muốn lịch lãm rèn luyện cũng rất khó, dù sao nàng cũng không có biện pháp một mình rời khỏi Dương Thiên Lôi quá xa, nhưng hiện giờ đã có tồn tại trâu bò là Minh Huyền Bảo Khố tầng hai này, lại khiến cho Lăng Hi như cá gặp nước, trình độ tu luyện điên cuồng, khiến Dương Thiên Lôi cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK