Lúc này là ngày ba tháng năm, trên dưới mười một giờ đêm.
Đây là do Dương Thiên Lôi vừa mới chạy tới phòng phám bệnh tư nhân gần cô nhi viện mua chút băng gạc quấn lên. Trong trí nhớ của hắn, Lý Tuyết đã trở lại tròn hai tháng. Đêm hôm hắn bị sét đánh chính là ngày ba mươi tháng bốn.
Mở ra ký ức đã từng khắc ghi trong đầu, chỉ cần Dương Thiên Lôi nguyện ý, từng hình ảnh nhỏ nhất có thể hiện ra vô cùng rõ ràng. Mà ngày mồng một tháng năm là ngày nghỉ, cho dù là cấp ba cũng có một ngày nghỉ.
Dương Thiên Lôi nhớ kỹ, đêm ngày ba mươi tháng tư đích thực là có dông tố xảy ra. Nguyên nhân hắn tới chậm là bởi vì huynh đệ ngưu tầm ngưu, mã tâm mã duy nhất của hắn mời hắn ở lại ăn nhậu, thịnh tình không thể từ chối.
Nếu như tại trung học còn có cái gì đáng giá lưu luyến mà nói chỉ sợ cũng chỉ có vị huynh đệ này. Dương Thiên Lôi và hắn là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã chân chính. Thành tích học tập của hai người luôn luôn thay nhau xếp thứ nhất và thứ hai từ dưới lên.
Loại tình huống này kéo dài tới tận kiểm tra liên thông tháng tư mới tính là chân chính thoát khỏi. Bởi vì có Lý Tuyết phụ đạo suốt một tháng dài, Dương Thiên Lôi cuối cùng cũng thu được "danh hiệu vinh quang" xếp thứ nhất, thứ hai, tấn chức tới xếp thứ mười đếm ngược.
Nghĩ tới Lý lão tại phòng khám bệnh tư nhân nhìn thấy chính mình vũ trang hạng nặng như vậy, đột nhiên xuất hiện dọa giật nảy ngất xỉu tại chỗ, tuy rằng lúc này đã đổi thành băng gạc, nhưng Dương Thiên Lôi cũng không dám mạo muôi tiến vào trong gian phòng với bộ dáng như vậy trong đếm khuya khoắt. Đối với Lý Tuyết từ trước tới nay đã không có lá gan lớn mà nói quả thực tạo thành lực sát thương cực kỳ cao. Dương Thiên Lôi có thể không quan tâm người khác, nhưng tuyệt đối không thể khiến Lý Tuyết bị dọa sợ.
- Tuyết tỷ… Tuyết tỷ!
Dương Thiên Lôi đề cao thanh âm một lần nữa, lần thứ hai hô.
- A?
Toàn thân Lý Tuyết chấn động, bỗng nhiên từ trong ngủ say tỉnh giấc, nhìn về phía cửa:
- Thiên Lôi? Là em sao?
Đồng thời khi nói, Lý Tuyết đã bật người dậy ra tới gần.
- Chờ một chút, Tuyết tỷ!
Dương Thiên Lỗi bông nhiên kéo cửa, để thân thể trốn phía sau cánh cửa, nói:
- Chị phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, tấy em cũng dừng sợ hãi, chị vốn nhát gan!
Thanh âm của Dương Thiên Lôi so với trước kia không có bất cứ khác nhau nào, ngữ khí khi nói càng không hề có bi thương, ngược lại có vẻ cực kỳ dễ dàng.
Thế nhưng, càng là như vậy, Lý Tuyết càng không thể khống chế được chính mình, kìm lòng long được nước mắt chảy ra, thanh âm có chút nghẹn ngào nói:
- Mặc kệ em biến thành bộ dáng gì đi nữa… Chị cũng không sợ!
Lý Tuyết hiểu rất rõ tính cách của Dương Thiên Lôi, ba ngày qua, nàng vốn tưởng Dương Thiên Lôi sẽ không trở về nữa, bởi vì nàng và viện trưởng đã tới trường học cùa hắn, Dương Thiên Lôi căn bản không hề có bạn học gia đình làm nghề y gia truyền tám đời gì đó, hắn rời đi chỉ sợ là không muốn để cô nhi viện phải tốn tiền, cũng không nghĩ sống thêm trên đời này. Hắn vốn có nội tâm rất tự ti, dung mạo lẫn thân thể hủy sạch, hắn sao có khả năng chịu đựng được? Qua ngày qua, Lý Tuyết lần lượt tới rất nhiều địa phương Dương Thiên Lôi có khả năng tới, cũng đã lần tìm tất cả các góc có khả năng chờ đợi cái chết tới, viện trưởng cũng đã báo cảnh sát rồi, thế nhưng Dương Thiên Lôi lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Mà hiện tại, Dương Thiên Lôi đã trở về, còn sống trở về. Tựa hồ như không có bất cứ áp lực tâm lý nào. Điều này khiến Lý Tuyết cảm thấy ngoài dự liệu, đồng thời trong lòng càng nhiều là sung sướng. Mặc kệ như thế nào, chỉ cần còn sống trở về là tốt rồi, không phải sao? Trong lòng Lý Tuyết, thủy chung coi Dương Thiên Lôi trở thành em ruột của chính mình, là người thân cận nhất của chính mình. Chỉ cần Dương Thiên Lôi đã định trước là bị hủy dung có thể không chết, cho dù nàng chiếu cố, che chở hắn suốt đời, nàng cũng nguyện ý.
- Tuyết tỷ, chị khóc cái gì? Không phải theo như chị nói, ta nhất định không có việc gì sao?
Cánh cửa chậm rãi mở ra, dưới ánh tinh quang nhàn nhạt, khi Dương Thiên Lôi nhìn thấy con mắt sưng húp của Lý Tuyết, cùng với con ngươi hiện rõ vằn máu đỏ, địa phương mềm mại nhất sâu trong nội tâm bị xúc động mãnh liệt, một dòng nước ấm từ đan điền mọc lên, quấy nhiễu trong lòng, vô cùng yêu thương vươn cánh tay quấn đầy băng gạc, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trong suốt nơi khóe mắt, giả vờ bình tĩnh nói.
Thế nhưng nước mắt nơi khóe mi Lý Tuyết càng chảy nhiều hơn.
- Chị em, em so với bất cứ lúc nào trước kia còn tốt hơn! Vào, vào!
Dương Thiên Lôi kéo Lý Tuyết vào trong gian phòng, sau khi bước qua cửa, đánh một quyền, đá một cước, lực đạo mười phần, ra vẻ rất sinh long hoạt hổ nói.
Nếu như nói ba ngày trước Dương Thiên Lôi còn có thể rời đi theo kiểu chạy nước rút, Lý Tuyết khả năng còn tưởng Dương Thiên Lôi được tín niệm muốn chết hồi quang phản chiếu chống đỡ, nhưng lúc này Dương Thiên Lôi vẫn tràn đầy sức mạnh như cũ, căn bản không hề có một chút dấu hiệu bị thương nào, điều này khiến Lý Tuyết vô cùng tin tưởng, Dương Thiên Lôi đích xác không có nguy hiểm sinh mệnh. Nhưng Lý Tuyết cũng biết, Dương Thiên Lôi không có nguy hiểm sinh mệnh, duy nhất dung mạo là không thể hồi phục như cũ rồi. Bởi vì nàng đã từng kiểm tra Dương Thiên Lôi rất rõ ràng, độ bỏng của Dương Thiên Lôi nghiêm trọng tới mức nào. Mặc dù kỹ thuật cấy da hiện tại đã rất phát triển cũng khó có thể trị liệu được. Huống chi bọn họ căn bản không có tiền để trả chi phí chữa bệnh.
- Tuyết tỷ, em biết chị lo lắng cái gì, chị yên tâm được rồi, qua vài ngày khi em tháo băng gạc băng gó trên người, đảm bảo so với trước đây còn đẹp trai hơn! Ha ha…
Phản phất như nhìn thấu tâm tư của Lý Tuyết, Dương Thiên Lôi mỉm cười nói. Mặc dù hắn bị bao phủ dưới lớp băng gạc dày, căn bản không nhìn ra bất cứ tiếu ý nào.
- Em thực sự tìm người trị liệu rồi? Chị và viện trưởng đã qua trường học của em…
Lúc này Lý Tuyết cảm giác Dương Thiên Lôi không giống như đang an ủi chính mình, bật thốt hỏi.
- Cái này… Tuyết tỷ, em nói cho chị một bí mật, chị nghìn vạn lần không nên nói cho người khác.
Nghe được Lý Tuyết nói, tâm niệm Dương Thiên Lôi thay đổi thật nhanh, bỗng nhiên nói.
- Bí mật gì?
- Lúc đó… Thời điểm em chạy đi, đích thực là không muốn sống, chỉ là không muốn để mọi người lo lắng, cũng không muốn mọi người đuổi theo em mới nói bậy vài câu như vậy. Nhưng… Khi em chạy tới sông Phũ Dương, nghĩ tới cái chết lại phát hiện ra đau đớn bị bỏng khắp người chính mình hoàn toàn biến mất, cảm giác tê tê buồn buồn, hơn nữa toàn thân tràn ngập lực lượng. So với thời điểm chưa bị sét đánh còn mạnh khỏe hơn. Khi đó em đã nghĩ có phải sau khi bị sét đánh liền hình thành công năng đặc dị? Rất nhiều tiểu thuyết không phải đều viết như vậy hay sao? Vì thế, em không lập tức đi tìm chết, mà là tìm một địa phương bí mật núp vào, sau khi tỉnh táo lại, em nghĩ tới Tuyết tỷ và viện trưởng, nếu như em chết rồi, mọi người khẳng định rất đau lòng, vì vậy, tuy rằng không biết tình huống cụ thể của chính mình như thế nào, nhưng thời gian này, em đã quyết định không chết nữa rồi…
Dương Thiên Lôi rất nghiêm túc chăm chú nói, đồng thời khi nói lặng lẽ quan sát biểu tình của Lý Tuyết. Quả nhiên, Lý Tuyết hoàn toàn bị lời nói của chính mình dấp dẫn, đồng thời nhăn lại đôi lông mi thật dài.
- Không quá lâu sau, em cũng không phát hiện ra có công năng đặc dị, nhưng những địa phương bị bỏng tựa hồ đang khôi phục dần dần, chỉ một ngày một đêm đã hoàn toàn kết vảy, hơn nữa còn như cao su lưu hóa, lại giống như đang mọc da thịt mới. Hơn nữa trên người dĩ nhiên có một số địa phương khôi phục rồi, thay da đổi thịt, so với da thịt cũ còn hoàn hảo hơn, ha ha…
- A? Thiên Lôi, em… Em nói thực?
Lý Tuyết chân chính kinh ngạc rồi, trên khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn hiện rõ vẻ kinh hỉ cường liệt.
- Tuyết tỷ, từ nhỏ đến lớn, ngay cả viện trưởng em còn lừa dối nhiều lần, nhưng đã từng lừa dối chị sao?
Dương Thiên Lôi hỏi ngược lại.
- Đệ chị nhìn…
Lý Tuyết kinh hỉ nói, đồng thời vươn bàn tay nhỏ muốn cởi y phụ của Dương Thiên Lôi ra kiểm tra.
- Khụ khụ… Không được, không được, mười tám tuổi rồi, nam nữ khác biệt, không thể cho chị xem!
Dương Thiên Lôi vội vàng ngăn cản cánh tay Lý Tuyết nói. Lúc này hắn hoàn toàn đang lừa dối Lý Tuyết, để Lý Tuyết yên tâm mà thôi, hắn chữa tốt chỉ là lục phủ ngũ tạng và kinh mạch quang trọng, về phần da thịt đã hoại tử không thể khôi phục trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nào dám để Lý Tuyết nhìn?
- Lớn rồi thì làm sao… Ngay cả cởi trần chị cũng đã…
Lý Tuyết bật thốt nói, chỉ là hai chữ nhìn hết không nói ra, bỗng nhiên ý thức được hai người đều đã trưởng thành, Dương Thiên Lôi đã là một thiếu niên cao hơn so với chính mình hẳn một cái đầu.
- Đó là khi còn bé, em cũng đã từng nhìn thấy qua Tuyết tỷ cởi trần?
Dương Thiên Lôi mỉm cười, bật thốt nói tiếp. Tâm của hắn như gương sáng, Dương Thiên Lôi trước kia kiên quyết sẽ nói với Lý Tuyết như vậy, không có ý tứ, cũng không dám nói. Nhưng hắn đã không phải là Dương Thiên Lôi trước kia. Gặp lại một lần nữa, có thể trở lại niên đại này, Dương Thiên Lôi sẽ không tiếp tục ẩn dấu bất cứ tình cảm gì của bản thân đối với mọi người xung quanh, cũng tuyệt đối không thể để bọn họ bị bất cứ thương tổn nào.
Hắn ghi nhớ rất rõ ràng, trước khi nghỉ đông năm nay, điều quang trọng nhất trong sinh mệnh của hắn, Tuyết tỷ thân cận nhất của hắn, trong một lần ngoài ý muốn đã tử vong, cụ thể ngoài ý muốn kia là cái gì, Dương Thiên Lôi không biết, ngay cả lần cuối cùng nhìn thấy Lý Tuyết cũng không được. Bởi vì, thời điểm hắn thu được tin tức, thấy chỉ là viện trưởng từ khu phú đại đô hơn một nghìn km mang tới một hũ tro cốt. Hắn cầm lấy mười bản nhật ký cuối cùng viện trưởng giao cho hắn, nhốt chính mình trong phòng, khóc tròn ba ngày ba đêm.
Mười bản nhật ký, là lúc Lý Tuyết từ mười hai tuổi trở lên, tròn một năm một quyển ghi chép không ngừng nghỉ. Trong chữ viết xinh đẹp kia, cái tên của Dương Thiên Lôi thủy chung xuyên suốt, ghi chép lại Lý Tuyết và Dương Thiên Lôi từ lúc còn ngây thơ ngốc nghếch, hai thiếu niên ngây ngô, cùng với những ngày dần dần thành thục, giữa những hàng chữ đều là ký ức và biến hóa tâm tình nặng trịnh.
Không phải thân tình, lại vượt quá thân tình.
Dương Thiên Lôi từ nhỏ đã bị phản bội, bất tri bất giác, lao thẳng vào vòng tay của Lý Tuyết, coi nàng là chị ruột thân thiết nhất, đặt nàng tại vị trí quan trọng nhất sâu trong nội tâm, mỗi một giây một phút đều là hối hận vô cùng vô tận, hắn cũng biết từ lúc đó trở về, hắn triệt để rơi xuống, trong lòng không còn bất cứ ánh dương quang nào.
Mà bởi vì Lý Tuyết rời đi, viện trưởng vốn thương yêu Lý Tuyết vô cùng, cộng thêm tuổi tác đã cao, vào năm thứ hai, đuổi theo bước chân Lý Tuyết, đã rời khỏi thế giới này.
Tại thời điểm kia, Dương Thiên Lôi trên thế giới này đã không còn bất cứ thứ gì đáng giá lưu luyến. May mắn chính là, từ nhỏ hắn đã học được phương thức không tim không phổi để bảo hộ chính mình, rất nhanh hắn đã quên đi tất cả đau đớn, chìm đắm trong thế giới game online mộng ảo, đồng thời cam tâm tình nguyện bị độc hại, trở thành một trạch nam nội tâm hèn mọn nhất.
- Em…
Lời nói của Dương Thiên Lôi khiến khuôn mặt Lý Tuyết càng thêm đỏ bừng, nội tâm hoảng loạn không biết nói cái gì,
- Ha ha, được rồi, Tuyết tỷ, chị mau trở về phòng ngủ đi, ánh con mắt của chị sưng thành cái dạng gì rồi…
- Còn không phải vì em?
Lý Tuyết trừng đôi con mắt bánh chưng nhìn Dương Thiên Lôi, tỏ vẻ tức giận xoay người rời đi.
- Tuyết tỷ, nhớ kỹ viện trưởng có hỏi thì nói là em cát nhân thiên tướng, đại nạn không chết, gặp được lang trung tha phương, có thể trị liệu được rồi!
- Em xem nhiều tiểu thuyết quá rồi!
- Chung quy tốt hơn so với bị coi như gấu mèo kéo đi nghiên cứu.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)