Vừa mới đi ra, trùng hợp liền đụng vẻ mặt trầm trọng của Âu Dương Minh, Đan Thanh Dương, Tiêu Như Mộng và tám Thái thượng đại trưởng lão, đang đứng ở trước cửa Ngự Kiếm Tiên Cung.
- Tham kiến các vị Thái thượng trưởng lão.
Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm vội vàng nghiêng người nhường đường, cũng khom mình hành lễ.
- Dương Thiên Lôi?
Các vị Thái thượng trưởng lão vừa thấy Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm, ánh mắt mọi người lập tức đều tập trung vào Dương Thiên Lôi. Đan Thanh Dương, Tiêu Như Mộng, Âu Dương Minh cùng với Vân Bạc Thiên mà hắn mới chỉ gặp mặt có một lần, nhìn về phía Dương Thiên Lôi với ánh mắt tia lo lắng và trầm trọng, mà mấy Thái thượng trưởng lão khác lại nhìn về phía Dương Thiên Lôi với ánh mắt phẫn nộ và âm ngoan.
Điều này khiến Dương Thiên Lôi cảm thấy vô cùng kỳ quái.
- Thiên Lôi, ngươi nhanh chóng trở lại Thiên Đan Phong. Nhớ kỹ, trong khoảng thời gian này, phải luôn ở lại trong Thiên Đan Phong, cũng không được đi bất cứ đâu.
Đúng lúc này, giọng nói của Đan Thanh Dương bỗng nhiên xuất hiện trong tai Dương Thiên Lôi.
- Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì? Có liên quan tới đệ tử sao?
Dương Thiên Lôi vội vàng truyền âm hỏi. Qua thái độ của mọi người, Dương Thiên Lôi mơ hồ cảm thấy dường như có liên quan tới mình.
- Đừng hỏi nhiêu. Ngươi trở lại Thiên Đan Phong đi, mười vị sư phụ tự nhiên sẽ nói với ngươi. Hiện tại phải xem Nhan Phó trưởng môn định đoạt thế nào đã... Nếu thực sự không được, vi sư cùng Thập sư phụ của ngươi sẽ mang ngươi rời khỏi Trảm Không Kiếm Phái.
Đan Thanh Dương truyền âm nói.
- Thiên Lôi, nhanh chóng trở lại Thiên Đan Phong, cũng không được đi đâu. Nếu như Nhan Uyên muốn hi sinh ngươi, vi sư cùng Đan Thanh Dương sẽ mang ngươi rời khỏi Trảm Không Kiếm Phái.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của Tiêu Như Mộng cũng truyền tới trong tai Dương Thiên Lôi.
Trong lòng Dương Thiên Lôi cảm thấy kinh hãi:
- Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng lúc đó Đan Thanh Dương và Tiêu Như Mộng đã đi theo các vị trưởng lão tiến vào Kiếm Tiên Tháp.
Dương Thiên Lôi cảm thấy khó hiểu, không biết đã xảy ra tình huống gì, nhưng cũng biết, hẳn là đã xảy ra chuyện lớn mà bản thân mình khó có thể tưởng tượng được. Bằng không Đan Thanh Dương, Tiêu Như Mộng chắc chắn sẽ không trịnh trọng tới như vậy.
Dương Thiên Lôi nhìn theo bóng dáng của Đan Thanh Dương và Tiêu Như Mộng, lông mày nhíu chặt lại.
- Thiên Lôi, đã xảy ra chuyện gì sao? Vì sao ánh mắt của bọn họ nhìn về phía của ngươi đều kỳ lạ như vậy...
Trương Tử Hàm nhìn thấy thái độ của mọi người cùng với vẻ mặt của Dương Thiên Lôi lúc này, thì có chút lo lắng mà hỏi thăm.
- Không có việc gì đâu, mthân ái. Chúng ta về Thiên Đan Phong trước đi đã.
Dương Thiên Lôi mỉm cười, nói xong liền cầm thật chặt bàn tay của Trương Tử Hàm, nhanh chóng rời khỏi Ngự Kiếm Tiên Cung.
...
Thiên Đan Phong.
Khi Dương Thiên Lôi cưỡi lôi thú, mang theo Trương Tử Hàm vừa mới xuống đến Thiên Đan Phong, cấm chế liền trực tiếp mở rộng, mười cao thủ, Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ, Lục Thanh Âm, Mộc Tử Vi, Dương Thiên Ngạo, Phong Mã Ngưu, Vũ Đại Lãng, tất nhiên đều đang đứng chờ ở cửa. Trên vẻ mặt mỗi người đều tràn ngập sự ngưng trọng, hiển nhiên bọn họ đều biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
Mọi người thấy đến Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm cùng nhau trở về, đáng lẽ phải rất cao hứng mới đúng, nhưng giờ phút này lại không có bất cứ kẻ nào có thể vui vẻ được. Đám người Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ chỉ đánh tiếng chào Trương Tử Hàm hỏi một câu, Phong Mã Ngưu thấp giọng kêu một tiếng tẩu tử, rồi cũng không nói thêm nửa từ.
- Thật ra đã xảy ra chuyện gì vậy? Trời sụp tới nơi à? Nhìn cả đám các ngươi...
Dương Thiên Lôi nhíu mày nói.
- Thiên Lôi, chúng ta vào trong hẵng nói.
Khương Kỳ trầm giọng nói. Nói xong liền khởi động cấm chế Thiên Đan Phong, đóng cửa đại môn.
Mọi người cùng đi vào trong Vạn Đan Điện, điều khiến Dương Thiên Lôi khiếp sợ chính là, Khương Kỳ lại khởi động cấm chế Vạn Đan Điện, dáng vẻ như lâm đại địch.
...
Thiên Châu Thành. Trong toà nhà Tinh Diệu đồ sộ, Tinh Diệu thương nghiệp hiệp hội.
- Cái gì? Truy sát lệnh Thương Huyền Phủ? Khi Chung Khuê nhìn tin tức mới nhất về Dương Thiên Lôi, nhất thời khiếp sợ. Trách không được ngày hôm nay lại có nhiều đệ tử của Thương Huyền Phủ dũng mãnh vào Thiên Châu Thành, thì ra là có liên quan tới Dương Thiên Lôi.
- Đệ tử Dương Thiên Lôi của Trảm Không Kiếm Phái, giết người đoạt bảo vật, trong Ma Vực cấp hai đã dùng thủ đoạn đê tiện. Bảy người Tiên Thiên cấp một chém chết đệ tử Tiên Thiên cấp 3 của bản phủ là Thương Kế Tùng, đã vi phạm nghiêm trọng đạo nghĩa trên giang hồ, khiêu khích sự tôn nghiêm của bản phủ, làm nhục danh dự bản phủ. Bản phủ cố gắng tuân theo chính nghĩa, thề sẽ lấy lại công đạo cho đệ tử của bản phủ, truy sát kẻ bại hoại trong giang hồ...
Chung Khuê chau mày nhìn truy sát lệnh đang cầm trong tay. Hiển nhiên, truy sát lệnh này là do Thương Huyền Phủ công khai chiếu cáo toàn thiên hạ nguyên nhân sẽ quyết đấu với Trảm Không Kiếm Phái. Đơn giản là muốn nói cho môn phái các nơi biết, bọn họ cũng không phải là ỷ thế hiếp người muốn chiếm đoạt Trảm Không Kiếm Phái. Mà là vì báo thù cho đệ tử trong môn phái. Chỉ cần Trảm Không Kiếm Phái giao ra Dương Thiên Lôi, giết chết đầu sỏ đã gây ra là được.
Nhưng dưới những lời lẽ này, lại ẩn chứa một ý khác, nếu như Trảm Không Kiếm Phái muốn che chở Dương Thiên Lôi, Thương Huyền Phủ sẽ không tiếc mà đại khai sát giới, cho dù dẫn tới đại chiến môn phái, cũng chắc chắn không bỏ qua.
Chung Khuê đã hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, không nói hai lời, liền trực tiếp đi tìm Vũ Văn Tinh Diệu để hội báo.
Sau nửa canh giờ, mười người trung niên có tướng mạo, tuổi tác, ăn mặc cực kỳ bình thường, thoạt nhìn hoàn toàn không khác gì người thường, lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mặt Chung Khuê và Vũ Văn Tinh Diệu.
- Tùy cơ mà hành động. Đi thôi.
Vũ Văn Tinh Diệu trầm giọng nói.
- Rõ, Môn chủ.
Mười người quay về phí Vũ Văn Tinh Diệu khom mình hành lễ, vừa nói xong, liền không một tiếng động biến mất trước mặt Chung Khuê.
- Môn chủ, bọn họ... Có làm được không?
Trong lòng Chung Khuê có chút thấp thỏm mà hỏi thăm. Trong cảm nhận của Chung Khuê, khí tức của mười người thậm chí không mạnh bằng hắn. Nhưng bọn họ phải đối mặt chính là Thương Huyền Phủ. Hơn nữa, trong lúc đó rất có thể phải đấu với hai môn phái lớn. Cấp bậc chiến đấu này, sợ rằng cao thủ Tiên Thiên cấp sáu, cấp bảy căn bản cũng từng được thấy qua.
- Chung Khuê, ngươi đã lên Tiên Thiên cấp bảy, cũng trở thành thân tín của bản tôn, có một số việc hẳn nên để ngươi được biết. Thuật nghiệp có chuyên tấn công, mặc dù tu vi của bọn họ thua ngươi, nhưng trong việc ám sát, ẩn nấp, cứu người thì ngươi lại thua xa. Bất luận người nào trong bọn họ muốn ngươi chết canh ba đêm nay, ngươi tuyệt đối không sống quá canh năm. Đây là lực lượng ngầm của Tinh Diệu chúng ta ——‘ Ám Dạ’.
Cách Thiên Châu Thành mấy nghìn dặm, với những dẫy núi bao quanh, vô số ngọn núi liên kết thành một khối. Trong đó có là một chỗ rộng mấy nghìn dặm gọi là Thiên Hồ. Nước Thiên Hồ, xanh thẳm như bầu trời, yên tĩnh biết bao, từ bầu trời xanh lam, còn thoáng thấy một viên minh châu lóng lánh, toả ra vẻ đẹp mỹ lệ khiến người khác phải kinh ngạc.
Bốn phía của Thiên Hồ có vô số cung điện cổ xưa, rộng lớn, và trang nhã. Chúng giống như những ngôi sao sáng trong đêm – chiếu ánh sáng về phía Thiên Hồ.
- Đây là Vu Gia Bảo sao? Quả nhiên là danh bất hư truyền.
Từ xa trăm dặm có thể thấy một thân ảnh đang dùng Ngự Kiếm phi hành tượng trưng cho tu luyện của đệ nhất thế gia "Vu Gia" tại "Thuỷ Tinh cung "Thiên Hồ.
Chỉ thấy người thiếu niên này có dáng người thon dài, mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, trán rộng, vành tai dầy, đỉnh đầu có hào quang chiếu khắp, vừa nhìn đã biết là gặp được cơ duyên lớn, đại khí vận người. Hơn nữa trên người còn mặc áo bào trắng, trái lại có chút phóng khoáng, bất quá cũng là một công tử đẹp trai mà thôi.
Người thiếu niên tuổi này mới hơn hai mươi tuổi, lại có thể dùng Ngự Kiếm phi hành, tu vi phải đạt được Tiên Thiên cấp năm. Nhưng khí tức trên người hắn, lại Hạo Nhiên Chính Khí là dồi dào, như núi như biển. Tất rõ ràng, tu vi của hắn không chỉ là Tiên Thiên cấp năm.
- Người ở đâu tới?
Khi thiếu niên tiếp cận đến phạm vi cách Thuỷ Tinh cung chừng trăm dặm, trong nháy mắt, mấy người cưỡi lôi thú liền đi tới trước mặt người niên thiếu. Người ở giữa, ôm quyền lên tiếng hỏi.
- Tại hạ là Thương Huyền Bác, mạo muội đến đây tiếp kiến Bát tiểu thư ‘Vu Thanh Nhã" của quý bảo. Phiền chư vị thông báo một tiếng.
Giọng nói của người thiếu niên như gió xuân mênh mông cuồn cuộn, thấm vào lòng người; từng chữ từng chữ như nước suối, réo rắt khác thường. Tuổi còn trẻ, liền sở hữu tu vi kinh người như vậy, nhưng không nóng không lạnh, không điên cuồng không cao ngạo, biết kiềm chế như vậy, khiến cho người khác nảy sinh thiện cảm.
Mấy người đệ tử tuần tra của Vu Gia bảo, vừa nghe đến ba tiếng Thương Huyền Bác, nhất thời tràn ngập sùng bái và kính ngưỡng.
Thương Huyền Bác, là tôn tử của phủ chủ đương đại Thương Huyền Phủ Thương Huyền Không. Nguyên danh Thương Uyên Bác, nổi danh kinh tài tuyệt diễm, trời cho xuất sắc hơn người, mười sáu tuổi liền đạt cảnh giới Tiên Thiên cấp năm "Thiên nhân hợp nhất", chấn động toàn bộ giới tu luyện. Được Thương Huyền Không ban thưởng "Thương Huyền Bác" chính thức trở thành người chủ phủ thừa kế Thương Huyền Phủ.
Thương Huyền Phủ, chỉ với tư cách trở thành chủ phủ, mới có thể lấy hai chữ "Thương Huyền" làm tên hiệu.
Thương Huyền Bác, trong giới giới tu luyện được gọi là "Bát diện Linh Lung Tiểu Bạch long", rất nổi danh, quan hệ rất rộng. Hắn cùng với "Tuyệt đại thiên kiêu" Vu Thanh Nhã, đều là nhân vật trẻ tuổi làm mưa làm gió trong giới tu luyện.
Đệ tử đứng đầu vội vàng lên tiếng nói:
- Thương thiếu chủ đại giá quang lâm, mời theo vãn bối đến phòng khách chờ một chút. Sư đệ, ngươi nhanh đi bẩm báo với bát tiểu thư.
- Làm phiền rồi.
Thương Huyền Bác ôm quyền nói.
...
- Thương Huyền Bác?
Nghe được người bẩm báo, Vu Tiểu Ức đang so chiêu với Vu Thanh Nhã, khẽ nhíu mày.
- Không gặp, không thấy tỷ tỷ đang so chiêu với bản thiếu gia sao? Thương Huyền Bác, “Bát diện Linh Lung Tiểu Bạch long”. Ta thấy hắn mỗi ngày đều giả tạo, lúc nào cũng giả tạo, ban ngày giả tạo, buổi tối giả tạo. Hắn, hắn giả bộ đến mức không chán, nhưng ta nhìn hắn lại thấy phát chán. Tỷ tỷ của ta đang bế quan, bảo hắn cút đi.
Vu Thanh Nhã còn chưa nói gì, Vu Tiểu Ức liền nói cả một đống.
- Tiểu Ức, đừng nói lung tung.
- Tỷ, tên thối tha đó rõ ràng là muốn theo đuổi tỷ. Không có việc gì cũng tìm cách qua chào hỏi vài lần. Ta nhìn hắn thế nào cũng là một kẻ tiểu nhân thâm độc. Tỷ, dù thế nào tỷ cũng không nên bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc.
Vu Tiểu Ức ngang ngạnh gân cổ nói.
Vu Thanh Nhã sủng nịch dùng ngón tay ngọc chỉ chỉ vào Vu Tiểu Ức, nói:
- Tỷ tỷ tự có chừng mực, muốn gặp đại ca đệ sớm một chút, thì ngoan ngoãn trở lại mật thất đi. Bằng không, ta cũng mặc kệ đệ.
Vu Tiểu Ức còn muốn nói cái gì, thế nhưng thấy ánh mắt của Vu Thanh Nhã, chỉ có thể lầm bầm hai tiếng, xoay người đi vào trong phòng. Vừa mới đi vào cửa phòng, tiểu tử này lại quay đầu lại, nhìn Vu Thanh Nhã nói:
- Tỷ, nhớ kỹ, dù thế nào cũng đừng để tên thối tha kia mê hoặc. Tỷ tìm tỷ phu cho ta, phải tìm người lãnh khốc, lại đẹp trai, lại nam tính, lại không phải là người giả dối, bằng hắn ta cũng không thèm.
Vu Thanh Nhã cười khẽ lắc đầu, trong đầu không khỏi hiện ra hình dáng của Dương Thiên Lôi. Người kia tướng mạo thanh tú tuấn nhã, ít lời, có một chút lạnh lùng, tuổi cũng gần bằng đệ đệ, lại khiến cho Vu Thanh Nhã có ấn tượng rất sâu sắc. Nàng không rõ, vì sao một người thoạt nhìn chỉ có tu vi Tinh Giả Hậu Thiên, lại có thể lộ ra thực lực kinh người trong Ma Vực cấp hai như vậy.
- Tiểu thư....
Người thanh niên vừa vào trình báo đỏ bừng mặt ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, cúi đầu, thấp giọng nhắc nhở Vu Thanh Nhã, người xuất sắc nhất trong Vu Gia Bảo.
- Để hắn tới gặp ta đi.
Vu Thanh Nhã nhẹ giọng nói. Giờ phút này, nàng đang mặc bộ quần áo màu trắng bó sát người, mái tóc dài tùy ý tung bay phía sau, ánh mắt trong suốt thản nhiên. Tuy rằng vẫn tư thế oai hùng hiên ngang, nhưng so với lúc mới gặp Dương Thiên Lôi, quyến rũ hơn vài phần. Dáng người càng thêm duyên dáng, uyển chuyển.
- Dạ
Người thanh niên cúi người đáp, rồi vội vàng xoay người đi rất nhanh.
Thân hình Vu Thanh Nhã nhoáng lên liền tiến vào trong phòng. Một lát sau, nàng đã thay đổi xong y phục, mái tóc rối tung cũng được nàng dùng chiếc khăn trắng buộc lại, khôi phục tư thế oai hùng hiên ngang vốn có, che giấu hết sự quyến rũ động lòng người của nàng.
Vài phút sau, Thương Huyền Bác mặc bạch y nhẹ nhàng, phong thần tuấn lãng, tao nhã chậm rãi đi tới nơi ở của Vu Thanh Nhã.
Vu Thanh Nhã đứng dậy đón chào, hàn huyên hai câu rồi dẫn Thương Huyền Bác tới chiếc bàn trong sân.
- Thương huynh, có chuyện gì mà phải đặc biệt chạy tới Vu Gia bảo chúng ta vậy?
Trong lúc nha hoàn dâng trà, Vu Thanh Nhã hỏi.
- Vi huynh tới cũng không phải là có chuyện gì đặc biệt, chỉ là hai ngày tới còn phải đi qua Trảm Không Kiếm Phái có việc, đang ở tạm trong Thiên Châu Thành, lại gần Vu Gia bảo như vậy, cho nên, vi huynh mới đến thăm muộn. Lần trước từ biệt cũng đã hơn nửa năm, vi huynh thật là mong nhớ. Thanh Nhã, gần đây muội có khỏe không?
Thương Huyền Bác nhàn nhạt nói, đôi mắt toả ra ánh sáng, tràn ngập sự chân thành tha thiết, nhìn hai gò má vô cùng thanh tú của Vu Thanh Nhã.