- Vâng!
Tống Hiểu Phân cười khẽ làm mặt quỷ với Lý Hàn Mai rồi đứng dậy, kéo Dương Thiên Lôi đến chỗ ngồi của mình.
- Rõ ràng như thế, không sợ học sinh của cô xì xào bàn tán sao?
Sau khi Dương Thiên Lôi ngồi xuống, liền hạ giọng nói.
- Đừng nói nhảm. Nếu đã tới đây thì giúp lớp chúng ta chiến thắng đi.
Lý Hàn Mai hạ giọng nói.
- Loại trò chơi con nít này, cô để ý nhiều như vậy là gì?
Dương Thiên Lôi hỏi.
- Thắng sẽ nói cho cậu biết. Nếu kết quả rút thăm đấu với đội Quốc Mậu, cậu phải lên, chỉ cần thắng bọn họ là được, những đội khác không cần phải xen vào.
- Cô xác định rằng tôi phải tham gia sao?
- Lớp bọn họ có hai chủ lực hiệu đội (thành viên trong đội bóng trường), còn có một tuyển thủ hiệu đội dự bị, ba người họ mà kết hợp, lớp chúng ta căn bản không thắng được.
- Vậy thì đơn giản, tôi ra đó âm thầm phạm quy, khiến cho chủ lực của họ không thể tham gia thi đấu vậy là xong...
- Không được, Thư Huỳnh sẽ nhìn ra, cô ta không đơn giản đâu, cô ta chính là bạn trong khuê phòng của nãi nãi cậu...
- Khụ khụ... Nãi nãi cái gì? Ý cô nói là... Đỗ Lâm San?
- Cậu có rất nhiều nãi nãi sao?
Lý Hàn Mai liếc nhìn Dương Thiên Lôi nói.
Tống Hiểu Phân dựa vào người Dương Thiên Lôi lắng tai nghe, mắt mở thật to, hiển nhiên bị cuộc nói chuyện của hai người làm cho không hiểu ra sao cả. Dương Thiên Lôi có nãi nãi khi nào ta?
- Ách... Tại sao tôi lại không cảm ứng được Thư Huỳnh có gì đặc biệt?
- Điểm đặc biệt của cô ta chính là ánh mắt.
Kết quả rút thăm rất nhanh đã có, Khảo Cổ đấu với Hoàn Khoa, Quốc Mậu đấu với Tự Động Hóa, hai đội thắng sẽ tranh nhất nhì, hai đội thua thì tranh huy chương đồng.
Hai cuộc tranh tài tiến hành đồng thời.
Lúc này, cả sân bóng rổ học sinh đã ngồi đầy, toàn bộ học sinh các lớp năm nhất đều tham gia. Nhưng đến xem không riêng gì học sinh năm nhất, còn có cả học sinh năm hai và năm ba.
Trận đấu mới vừa bắt đầu, cả sân bóng rổ liền vang lên thanh âm cổ vũ vang trời, trong đó vang dội đến cực điểm là tên của Dương Vĩ Hoa, hiển nhiên gia hỏa này là kiện tướng bóng rổ tương đối nổi tiếng.
Chỉ có điều, không ngờ tiếng hô tên Lý Ngọc cũng cuồng nhiệt không kém hơn chút nào so với Dương Vĩ Hoa. Hiển nhiên, gia hỏa này ở mấy trận đấu trước, đã thu được rất nhiều fan.
Có thể nói lớp Khảo Cổ có thể lọt vào tứ cường, hoàn toàn là nhờ vào một mình Lý Ngọc chống đỡ. Ba lớp còn lại, đội nào cũng có tuyển thủ nằm trong đội bóng trường, Hoàn Khoa và Tự Động Hóa có hai, riêng Quốc Mậu khủng bố có đến ba gã.
- Lão đại! Lên sân đấu luyện tập đi... Trận này dễ ăn lắm... Ha ha...
Sau một hiệp, biểu hiện của Lý Ngọc cùng bốn đồng bạn trên sân tương áp đảo, nhất là Lý Ngọc, quả thật giành hết nổi bật, một người trước sự phòng thủ của hai gã hiệu đội đối phương mà tả xung hữu đột, không chờ đối phương phạm quy đã đột phá úp rổ. Hắn với vóc dáng tương đối nhỏ con, lực bạo phát thể hiện ra quả thật rất mãnh liệt.
Năm mươi người lớp Khảo Cổ đều rống lên, hét đến khàn cả cổ họng, mà nữ sinh có mặt ở sân hô to "Lý Ngọc, Lý Ngọc, em yêu anh" thì nhiều vô số kể, càng không nói đến lớp Khảo Cổ.
- Dương đại hiệp, ra sân chơi đùa một chút đi... Các huynh đệ đều rất chờ mong a. Thay tôi đi, tôi phải giữ lại chút thể lực để đối phó với Quốc Mậu, mẹ nó, Quốc Mậu có đến ba tuyển thủ hiệu đội, còn những hai chủ lực nữa chứ...
Một mãnh nam trong lớp nói.
- Dương đại hiệp, thay quần áo của tôi đi!
Đúng lúc này, có một gia hỏa mang tới quần áo, ngay cả mặc cũng chưa mặc, nói. Gia hỏa này hiển nhiên biết rõ thực lực của mình, có hắn hay không cũng không quan trọng, trừ phi toàn bộ dự bị xảy ra vấn đề, hắn mới có thể có được cơ hội ra sân.
- Lên đi, lên đi! Dương đại hiệp, các tỷ muội chúng tôi đều rất chờ mong đó... Cho chúng tôi hét lên vì cậu một lần nữa...
Các nữ sinh làm hoạt náo viên cực kỳ duyên dáng cũng bu kín lại nói góp, các nàng ta đều mặc đồng phục cổ vũ trợ uy, hai quả cầu trước ngực quả thật giống như hai quả bóng.
- Thiên Lôi ca, anh ra sân thi đấu đi...
Làm cho Dương Thiên Lôi hết nói chính là, Tống Hiểu Phân cùng hùa theo đám đông nói.
- Tôi ra rồi, người nào đó có thể phải hối hận...
Dương Thiên Lôi liếc nhìn Lý Ngọc đang hăng hái, nói.
- Khụ khụ... Lão đại, các phương diện khác em phục anh, nhưng với môn bóng rổ này thì... Muốn em phục, anh phải thể hiện ra thực lực của mình đi... Ha ha...
Lý Ngọc đắc ý nói.
- Được, vậy ca sẽ khiến cho cậu tâm phục khẩu phục.
Dương Thiên Lôi biết cứ tiếp tục từ chối cũng vô dụng.
Hiếp đấu thứ nhất vừa rồi, hai trận Dương Thiên Lôi đều coi, trận đấu giữa lớp Quốc Mậu cùng lớp Tự Động Hóa so với trận đấu của đám người Lý Ngọc tuyệt vời hơn rất nhiều. Bóng rổ là một môn thi đấu của tập thể, Lý Ngọc bằng vào sức bạo phát cá nhân cường hãn, tốc độ cùng độ chính xác, có thể dẫn lớp lọt vào tứ cường đích xác có được thực lực rất mạnh, nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất là đối phương không có ai có thể ngăn chặn hắn.
Nhưng khi gặp phải Quốc Mậu, chắc chắn Lý Ngọc sẽ không còn được tiêu sái như vậy, bởi vì sự phối hợp của đối phương thật sự rất tốt, hai gã chủ lực hiệu đội, một tuyển thủ hiệu đội dự bị, ba người mỗi lần tiến công đều là hiệu quả nhanh chóng, chưa từng có nhiều pha kỹ thuật màu mè, nhưng chính vì như thế, mới khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
- Thật tốt quá! Nhanh thay quần áo đi!
- Dương Thiên Lôi! Dương đại hiệp! Dương Thiên Lôi! Dương đại hiệp!
Dương Thiên Lôi mới vừa quyết định ra sân, rất nhiều mỹ nữ của lớp Khảo Cổ liền hét lên, các nam nhân đồng dạng cũng không cam lòng yếu thế.
Vốn đây là thời gian nghĩ giữa hiệp, cả sân bóng cũng không có người hò hét, cho nên, lớp Khảo Cổ bỗng nhiên điền cuồng kêu tên Dương Thiên Lôi, ngay lập tức liền hấp dẫn sự chú ý của cả sân bóng.
Dương Thiên Lôi!
Dương đại hiệp!
Mặc dù Dương Thiên Lôi bặt vô âm tín hơn nửa năm, thế nhưng ở đại học Hoa Kiếm vẫn là một truyền kỳ, điểm thi cao nhất toàn quốc, trong huấn luyện quân sự được các học sinh năm nhất tung hô là "đại hiệp". Đại hiệp trong võ lâm cao thủ.
Văn võ song toàn, ngoại hình anh tuấn tràn ngập ánh dương quang!
Há không làm cho toàn trường náo động?
Khi cả sân bóng rổ nghe được cái tên mà lớp Khảo Cổ hô vang, ngay lập tức đều hoặc nhiều hoặc ít kích động. Chẳng lẽ Dương Thiên Lôi sắp ra sân sao?
Khi Dương Thiên Lôi cầm quả bóng đi về phía phòng thay quần áo, vô số ánh mắt, kể cả giáo viên chủ nhiệm các lớp có mặt ở đây, cùng các giáo viên thể dục của trường, đều nhìn về phía Dương Thiên Lôi.