Cuối cùng được bọn Kỷ Tiêu Lam khuyên bảo, hơn nữa dùng tiền thuê người hầu chờ đợi Dương Thiên Lôi, Trần Thiến mới bát đầu chú tâm vào việc tu luyện.
Tuy ngoài miệng Trần Thiến nói muốn nhìn thấy bộ dáng Dương Thiên Lôi bị khi phụ, nhưng khi chuyện này phát sinh, trong lòng nàng rất không thoải mái, khi dễ thì khi dễnàng đi, tại sao lại khi dễ người khác? Nhưng bây giờ không có cách nào, chỉ có thể vừa tu luyện vừa đợi Dương Thiên Lôi đến.
Không nghĩ tới, đã bắt đầu lịch lãm rèn luyện một năm qua đi. Nhưng Tiêu Ngạn và Dương Thiên Lôi, vẫn không xuất hiện.
Về phần ai chà đạp ai, mọi người không rõ ràng, nhưng mà, mọi người đều hiểu rằng, chắc chắn Dương Thiên Lôi bị chà đạp. Dù sao, đây là lần đầu tiên Dương Thiên Lôi tiến vào Mộng Huyễn Tinh lịch lãm rèn luyện, cho nên cái gì cũng không hiểu. Mà bọn người Tiêu Ngạn lại rất quen thuộc, hơn nữa mang tâm lý trả thù, cho nên phải âm Dương Thiên Lôi một trận.
...
Có thể dùng truyền tống trận tới Ngải Tuyết thành, rời khỏi Cô Hàn thôn này. Dương Thiên Lôi bước vào thế giới này, vẫn chưa ra khỏi thôn, càng không đi ra ngoài chém giết bất cứ con yêu thú nào, nhưng mà, một năm đã qua đi, Dương Thiên Lôi cũng không muốn đi chém giết ma thú, hơn nữa cấp bậc của hắn, đã không thích hợp tại đây.
Hết thảy đều rất thoải mái, nhưng chỉ khó chịu là bị Tiêu Ngạn chà đạp một lần. Nhưng mà, Dương Thiên Lôi biết rõ, tên này đã sớm rời khỏi Cô Hàn thôn, cho nên, muốn chàđạp trở lại, phải đợi tới khi đến được Ngải Tuyết thành mà thôi.
Rất nhanh đi khỏi diễn võ trường, Dương Thiên Lôi muốn cảm giác thể nghiệm lực lượng của mình, so với chính mình lúc mới tiến vào đây rất suy yếu, đã hoàn toàn khác nhau. Loại cảm giác có được lực lượng này, làm cho Dương Thiên Lôi có được cảm giác rất trân quý và vô cùng hưng phấn.
Nhưng mà, thời điểm hắn rời khỏi thôn, một đạo hàn quang, không hề dấu hiệu đánh về phía hắn.
- Đi chết đi! Ha ha ha...
- Đùng...
- A...
Khi Tiêu Ngạn nhìn thấy Dương Thiên Lôi, lợi kiếm trong tay nhanh như thiểm điện, đâm về phía Dương Thiên Lôi, hắn là Tinh giải nhị cấp, cường đại hơn lần ám sát đầu tiên nhiều, dù là tốc độ, thời cơ và lực lượng, đều nắm chắc, đây là kinh nghiệm của Thần đạo cửu cấp, một kiếm này, ở thế giới chính thức, dù là Tinh giả tứ cấp, cũng phải mất mạng dưới một kích này!
Nhưng mà, hắn không nghĩ tới, thời điểm kiếm quang sắp đâm xuyên qua trái tim của Dương Thiên Lôi, thân thể của Dương Thiên Lôi đã vặn vẹo, cùng lúc đó, một bàn taymạnh mẽ bắt tới, giống như một khóa sắt, nắm lấy cổ tay của hắn, Tinh Thần Chi Lực bàn bạc, trực tiếp “Răng rắc” một tiếng, niết gãy tay của hắn, mà tay kia của Dương Thiên Lôi, lại bộc phát ra một đạo công kích cường hãn, “Bành” một tiếng, đánh hắn nắm lên mặt đất.
- Vậy mà lại chờ lão tử suốt một năm sao?
Dương Thiên Lôi chỉ dựa vào bản năng để đánh trả tên gia hỏa đánh lén mình. Sau khi đánh ra một quyền, không nghĩ tới chính là Tiêu Ngạn.
Dương Thiên Lôi trước này chưa bao giờ mang thù. Lần này lại hưng phấn như gà chọi, đoạt lợi kiếm trên tay, xuất hiện quỷ mị bên cạnh Tiêu Ngạn.
Cái mũi của Tiêu Ngạn đã bị Dương Thiên Lôi nện gãy, biến thành đầu heo, máu me đầy mặt, hoảng sợ nhìn Dương Thiên Lôi, hắn không thể nào tưởng tượng được, Dương Thiên Lôi chỉ ngồi ngẩn người một chỗ suốt một năm lại có tu vi vượt qua hắn!
Ý thức được không ổn, tuy trên mặt vẫn còn đau nhức kịch liệt, nhưng suy nghĩ của hắn tỉnh táo dị thường, lập tức bò dậy, làm ra phản ứng nhanh nhất, lập tức tiến vào trong diễn võ trường.
- Muốn chạy, Tiêu huynh đệ, chúng ta vẫn chưa luận bàn xong mà.
Thân hình Dương Thiên Lôi biến mất, cơ thịt gân mạch toàn thân. Lập tức ngưng tụ lại, nhanh chóng xuất ra một cước đã vào Tiêu Ngạn.
- Bành bành bành...
Tiếng quyền cước vang lên, Tiêu Ngạn đau nhức kêu lên thảm thiết, làm cho không ít người vây xem, nhưng không ai đồng tình với hắn. Thời gian một năm này, ỷ vào tu vi cao, Tiêu Ngạn đã quá nổi danh ở nơi này, Tinh giả cấp hai không đi Ngải Tuyết thành, lại ở chỗ này khi dễ người tu luyện mới đến.
Người như vậy, ai đồng tình với hắn?
Ngược lại còn kêu lên một tiếng “Tốt”!
- Thoải mái ah, luận bàn với Tiêu huynh đệ, đúng là sảng khoái!
Dương Thiên Lôi hưng phấn, nói một câu rất đắc ý. Từ đầu đến cuối Tiêu Ngạn không đánh lại. Vì sao? Bởi vì hắn đã ngất đi, không còn tri giác.
- Dương Thiên Lôi, thống khoái thì giết ta đi!
Tiêu Ngạn nói rất hung ác.
- Sao lại thế được? Nói thế nào thì chúng ta cũng có quen biết, ta sẽ không làm như vậy, ngươi đã chém đứt đầu cảu ta, còn đợi ở nơi này một năm, ngươi đã kiên nhẫn nhưvậy, tại sao lại không luận bàn với ta tiếp chứ. Chấm dứt quá nhanh, chẳng phải không còn ý nghĩa sao? Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi!
Dương Thiên Lôi nói rất đắc chí, ánh mắt của hắn biến đổi.
Phi thường tà ác, khóe miệng và ánh mắt đầy câu dẫn, làm cho Tiêu Ngạn cảm thấy tim đập nhanh.
- Phốc!
Dương Thiên Lôi đã sử dụng kiếm, một kiếm đâm vào đũng quần của Tiêu Ngạn, làm cho mọi người ở xung quanh nghẹn họng trân trối, nhịn không được khép hai chân lại, Dương Thiên Lôi đang ngang dọc một hồi trong đũng quần của Tiêu Ngạn.
- Aaaaaaaaa....
Tiếng kêu thảm thiếu như heo bị chọc tiết từ trong miệng Tiêu Ngạn phát ra, đúng lúc này, Dương Thiên Lôi nắm cổ hắn như nắm cổ gà, bóp cổ Tiêu Ngạn, Tinh Thần Chi Lực quán chú vào trên người hắn, dùng sức ném lên trời.
- Ta sẽ không giết ngươi, cho nên tạm tha cho ngươi. Đây cũng là nguyên tắc từ trước tới nay của ta, gặp lại!
Nhìn thấy thân thể của Tiêu Ngạn bay lên không trung, Dương Thiên Lôi khẽ cười, thanh âm chưa dứt, Tinh Thần Chi Lực của hắn rót vào thân kiếm, cắm thanh kiếm xuốngđất, mũi kiếm hướng lên trời.
Làm xong động tác này, Dương Thiên Lôi mới quay người rời đi. Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.
Người vây quanh mở to mắt, đồng loạt rút lui!
- Phốc!
Bị Tinh Thần Chi Lực của Dương Thiên Lôi hành hạ, bờ mông hướng xuống, thân thể Tiêu Ngạn cừng đờ, không một chút sai lệch, một màn bạo cúc hoa xuất hiện.
Lúc Tiêu Ngạn sắp chết ánh mắt của hắn đầy phẫn nộ, sợ hãi, thống khổ, biến thành một đạo bạch quang. Trọng sinh!
- Đi Ngải Tuyết thành, xác định muốn truyền tống?
Lúc Dương Thiên Lôi đi vào trong truyền tống trận, trong đầu xuất hiện âm thanh của mỹ nữ.
- Xác định.
Một đạo bạch quang hiện ra, thân hình Dương Thiên Lôi biến mất trong Cô Hàn thôn.
Dương Thiên Lôi không thể tưởng được, Tiêu Ngạn bắt đầu trải qua kinh nghiệm thống khổ. Tinh giả nhị cấp, sau khi tử vong sẽ bị hạ xuống hai cấp, khôi phục lại bộ dáng thường nhân như ban đầu, Mà những tên bị hắn chèn ép, ức hiếp. Lúc này nắm lấy cơ hội. Khoảng chừng năm sáu người. Rõ ràng đã tấn cấp Tinh Giả, nhưng lại không rời khỏi Cô Hàn thôn.
Chương 498: Sát vai Tiểu Bạch Hoa, mỹ nữ bưu hãn. (Hạ)
Không rời khỏi Cô Hàn thôn, bởi vì muốn trả thù.
Mà Tiêu Ngạn bị diệt sát mấy lần, hơn nữa mấy gia hỏa này trả thù, không ngoài dự tính của Dương Thiên Lôi, chính là phương thức làm cho người ta sợ hãi, mà phương thức này đặc biệt thoải mái, phương thức “Bạo cúc hoa”!
- Ngải Tuyết thành!
Thời điểm Dương Thiên Lôi đi ra khỏi truyền tống trận, cũng là một cái diễn võ trường cực lớn, nhưng không có người lưu lại, đi ra khỏi truyền tống trận, đi vào trong thành thị. Ở đây cũng có một tảng đá cực lớn, tình huống rất quen thuộc. Những người ở đây cũng giống như Dương Thiên Lôi, đều là lần đầu tiên tham gia lịch lãm rèn luyện Mộng Huyễn Tinh.
Dương Thiên Lôi xem xong phần giới thiệu về Ngải Tuyết thành, cho nên cũng có nhận thức tương đối về Ngải Tuyết thành này.
Tinh giả. Trước khi tiến vào Tiên Thiên, chỉ có thể ở lại xung quanh Ngảu Tuyết thành để tu luyện. Phạm vi xung quanh ngoài thành chính là nơi lịch lãm rèn luyện, có vô số khu, phân biệt thành các đẳng cấp thích hợp với tu luyện giả. Cả phạm vi Ngải Tuyết thành, có phương viên mấy vạn dặm. Trừ người có đại cơ duyên, đại khí vận mới có thể vài thứ đặc thù, có khi có thể tìm được Chân độc nhất vô nhị trong không gian lịch lãm rèn luyện này.
Trong Ngải Tuyết thành, chiếm diện tích mấy ngàn dặm vuông, vô số khách sạn, cửa hàng và nơi giải trí. Tu luyện giả có thể lựa chọn ở lại diễn võ trường, muốn ở khách sạn phải trả tiền. Nhưng người tiến vào trong Mộng Huyễn Tinh lịch lãm rèn luyện, đều là những nhân vật có máu mặt ở các tinh vực, cũng có ít người không có tiền, nhưng tất cảđều chọn nghĩ lại ở khách sạn.
Mà cũng có loại người thích đứng ở diễn võ trường, bởi vì ở đâu cũng có thể tu luyện.
Dương Thiên Lôi chưa từng dừng lại, trực tiếp đi tới cửa thành.
Đã một năm, Dương Thiên Lôi đoán Trần Thiến không có khả năng đứng một chỗ ở cửa thành để chờ mình, mà có khả năng đã đi tu luyện. Nhưng cũng phải đi thử thời vận, xem có thể tìm được hay không.
Người đi trong nội thành và các loại cửa hàng mọc lên san sát. Đường đi rộng lớn, tầm mắt không giới hạn, trên đường cái và ở phụ cận đều có truyền tống trận, người nào cũng có lựa chọn của mình, muốn đi đâu thì xuất tiền ra. Dương Thiên Lôi nhìn thấy người ở đây cường đại hơn so với Cực Dương thành nhiều.
Diễn võ trường cách của thành một đoạn, dùng thực lực Dương Thiên Lôi bây giờ, cũng không phải đi một lát là tới, cho nên Dương Thiên Lôi lựa chọn dùng truyền tống trận. Mỗi loại phí đều có ghi chép. Đây chính là chân kim bạch ngân, khi lịch lãm rèn luyện thì phải trả. Nhưng mà, nhưng hiện tại Dương Thiên Lôi đã mở được hai tầng Minh Huyền Bảo khố, tuyệt đối được xem là đại phú hào, hơn nữa hắn rất có tiền, không còn quan tâm chút tiền này.
Một đạo bạch quang xuất hiện, Dương Thiên Lôi xuất hiện ở đông môn.
- Hiểu, Long Trảo Thủ, chính là ta!
Khi Dương Thiên Lôi đi tới công thành cực lớn, nhìn thấy một người trung niên dựng cái bảng cực lớn, chữ trên cái bảng, đã làm cho con mắt của Dương Thiên Lôi sáng lên.
- Ta hiểu.
- Xin hỏi tiên sinh họ gì?
Trung niên nhân này chính là người mà Trần Thiến thuê, đợi ở đây đã vài tháng, nhưng không có ai hỏi một tiếng, khi nghe Dương Thiên Lôi nói, lập tức đứng dậy hỏi.
- Dương! Là Trần tiểu thư cho ngươi chờ ta à?
Dương Thiên Lôi trực tiếp hỏi.
Đối phương không hỏi danh tự của Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lôi cũng chỉ nói họ của bản thân. Lịch lãm rèn luyện ở Mộng Huyễn Tinh, tuy Dương Thiên Lôi lần đầu tiên tới, biết rõ người ở đây rất ít khi báo ra danh tính thật sự. Dù sao,người lịch lãm rèn luyện ở chỗ này, đều hung tàn hơn người ở thế giới chân thực nhiều lần. Dù là ở đây luốn cũng có người khiêu chiến hoặc săn giết người tu luyện khác.
Người tu luyện ở đây cũng rất nhiều, rất dễ xuất hiện tình huống kết thù. Giống như Dương Thiên Lôi và Tiêu Ngạn, tuy không thật sự giết chết đối phương. Nhưng loại thù hận này, sẽ còn mãi đến khi trở về hiện thực. Nhưng chém giết ở trong hiện thực không khoa trương như ở đây.
- Đúng rồi, rốt cuộc cũng đợi được Dương tiên sinh đến, Tinh giả tứ cấp? Kỳ quái, Dương tiên sinh, ngày tới đây đã được bao lâu rồi? Trần tiểu thư đã đứng ở đây đợi ngươi một tháng, nhưng đợi không được, cho nên mới thuê nhân viên phục vụ ta đến đây.
- Có chút việc trì hoãn. Trần tiểu thư đang ở trong thành sao?
Dương Thiên Lôi cười nói.
- Ta không rõ lắm, không biết có đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện hay không. Nàng bảo ta ở đây đợi ngươi, sau đó đưa ngươi đến khách sạn. Dương tiên sinh, đi theo ta!
Trung niên nhân nói khách khí.
Tuy khí tức của trung niên nhân này là một Tinh giả nhất cấp. Nhưng chân thân chắc chắn không đơn giản, chắc hẳn là nhân viên phục vụ được Mộng Huyễn Tinh đưa vao.
Hai người nhanh chóng thông qua truyền tống trận, đi vào một khách sạn cực lớn ở vị trí trung ương Ngải Tuyết thành.
- Đây là Ngải Tuyết Khách Duyên, Dương tiên sinh, có lẽ Trần tiểu thư đã đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện. Đây là gian phòng của ngài. Gian phòng của các vị bằng hữu của ngàiđều ở chỗ này. Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, cáo từ.
Trung niên nhân hoàn thành chuyện của Trần Thiến giao phó, sau khi nói xong, liền ôm quyền cáo lui.
- Được rồi, đa tạ!
Dương Thiên Lôi nói xong liền đi vào gian phòng mà Trần Thiến phân cho mình.
Gian phòng rất đơn giản, một phòng ngủ, một phòng tu luyện bình thường, còn có một phòng tắm nhỏ. Dù đơn giản như thế, nhưng một ngày cần phải hao phí một vạn Thuần Dương đan.
Hiện giờ trời vẫn chưa tối. Dương Thiên Lôi liền bước vào phòng tu luyện, bắt đầu tu luyện Huyền Thiên Chân Kinh.
Dương Thiên Lôi không biết, lúc hắn mới vừa theo trung niên nhân kia đi qua đại sảnh, trở lại gian phòng, có một thiếu nữ thân mặc đạo bào màu trắng, thiếu nữ này thuần khiết như Tiểu Bạch Hoa, cả hai chỉ thoáng qua nhau. Nếu Dương Thiên Lôi chậm vài giây đồng hồ nữa, nói không chừng hai người sẽ gặp lại nhau.
Đêm tối dần buông xuống, trong khách sạn đơn giản, đã trở nên náo động, bởi vì tu luyện giả ra ngoài đã trở về.
Tinh giả Ngũ Lục cấp, Thất Bát cấp đều tùy ý gặp được. Tam Tứ cấp cũng không ít. Thấp như Nhất Nhị cấp cũng có. Hiển nhiên là vì những người này tiến vào sớm hay muộn. Cho nên chênh lệch rất rõ ràng. Nhưng mà, dù cao hay thấp đều ở cùng một chỗ. Cũng không có biểu hiện kiêu căng, dù sao, chân thân mỗi người bên ngoài đều là Thần đạo cảnh.
Chân thân còn ở bên ngoài, không biết ai cao ai thấp, cho nên ai dám kiêu căng chứ?
- Vị tiểu thư này, tại hạ có thể làm quen hay không?
Trong đại sảnh có không ít người tu luyện trẻ tuổi. Nam nam nữ nữ, đều ngồi chung bàn uống rượu nói chuyện phiếm, vừa uống rượu vừa cười nói. Có một gã thân hình cao gầy, toàn thân áo đỏ, thời điểm nhìn thấy cái chân thon dài của thiếu nữ, cặp mắt một gã trẻ tuổi lập tức sáng lên, hắn đã lưu ý đến nàng.