Người trời sinh phế căn, trời sinh không có bất luận thể chất ngũ hành gì, tinh thần lực hỗn độn không thể hình thành, không thể tu thành bất kỳ năng lực thần thông gì.
Nói cách khác, người trời sinh phế căn cả đời chỉ có thể dừng lại tại cảnh giới Tinh giả Cấp ba, tối đa chỉ có thể là một võ đồ thân thể tương đối cường hãn mà thôi.
- Móa nó, lẽ nào lão tử sống lại cũng vẫn chỉ làm một phế tài?
Giờ khắc này, trong lòng Dương Thiên Lôi tràn ngập một nỗi thất vọng thật lớn. Dương Thiên Lôi trước khi sống lại từ một thiên tài trong mắt hàng vạn người, phút chốc biến thành phế tài. Cả đời đều vì một lần nữa đoạt lại vinh quang của mình mà nỗ lực tu luyện không ngừng, khiến mình trở nên cường đại. Ý niệm này trong đầu cường liệt đến nỗi trở thành chấp niệm. Sau khi sống lại, Dương Thiên Lôi dung hợp tính cách nay của hắn, hơn nữa bản tâm hắn cũng không phải người chịu đứng sau. Bây giờ kết quả như vậy, làm sao hắn có thể chấp nhận đây?
“Ông…Ông…!”
Đúng lúc này, cự thạch dưới chân Dương Thiên Lôi dường như cũng bị tâm tình của Dương Thiên Lôi ảnh hưởng, phát ra từng đợt tiếng động từ nhỏ không thể nghe thấy, rồi to dần lên.
Khối cự thạch này sau khi bị lực lượng thần bí đánh nát, tựa hồ càng thêm yêu nghiệt, không ngờ còn có thể chủ động đáp lại tâm tình của Dương Thiên, Lôi. Bất quá, lúc này Dương Thiên Lôi cũng không có tâm tình chú ý biến hóa quỷ dị của cự thạch. Hắn chỉ biết là, một nửa linh hồn tuyệt vọng và không cam lòng vốn từ lâu xâm nhập vào trong cốt tủy hắn đang dần thức tỉnh, hơn nữa, chịu ảnh hưởng của cự thạch, Dương Thiên Lôi chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng kích động, giống như một quả khí cầu bành trướng quá mức, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
- Móa! Con mẹ nó! Đây không phải muốn đùa giỡn ta sao?
Lần thứ hai tuyệt vọng khiến Dương Thiên Lôi phẫn nộ, rốt cục không thể kiềm chế được, hung hăng nện một quyền lên cự thạch.
“Phanh!”
“Ông…Ông…!”
Không ngờ một quyền này nện xuống, dị biến xảy ra. Khối cự thạch này lúc đầu phát ra thanh âm nhỏ không thể nghe thấy được, dần dần lớn lên thành tiếng kêu vang dội. Cùng lúc đó, toàn bộ tảng đá bắt đầu rung động kịch liệt, mơ hồ trong đó tản mát ra quang mang bảy màu nhàn nhạt, dĩ nhiên đẩy Dương Thiên Lôi đang đứng trên tảng đá ngã văng xuống đất…
- Kháo! Đây là có chuyện gì?
Dương Thiên Lôi đầy bụi đất từ trên mặt đất bò dậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía tảng đá kỳ dị.
“Oanh!”
Đúng lúc này, hòn đã bỗng nhiên nứt toác ra. Một luồng ánh sáng màu đen từ giữa hòn đá đột nhiên bắn nhanh ra, thẳng về phía Dương Thiên Lôi với tốc độ kinh người. Dương Thiên Lôi căn bản chưa kịp có phản ứng, luồng ô quang đã chui thẳng vào trong miệng hắn, thoáng cái đã như nhập vào trong cơ thể Dương Thiên Lôi.
Lập tức, Dương Thiên Lôi cảm giác trong thân thể của mình, chỗ đan điền bụng dưới đột nhiên xuất hiện một vật giống như một khối đá cuội đen lóng lánh. Vật cổ quái đó vừa chui vào đan điền, liền từ từ xoay tròn. Theo vòng xoay của nó, một cỗ năng lượng quỷ dị nhanh chóng thâm nhập vào trong các kinh mạch khắp tứ chi Dương Thiên Lôi.
Cỗ năng lượng này mạnh mẽ dị thường, trong nháy mắt liền khống chế toàn thân Dương Thiên Lôi. Rất nhanh, Dương Thiên Lôi phát hiện thân thể của mình phảng phất giống như hoá đá, trở nên cứng ngắc dị thường. Hắn ngơ ngác há miệng muốn kêu lên, nhưng ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không phát ra được. Bởi vì trước khi hắn kịp kinh hô, cỗ năng lượng này đã tràn tới mặt, triệt để khống chế toàn thân Dương Thiên Lôi.
Cũng không biết có phải cảm giác của Dương Thiên Lôi sai lầm hay không, dần dần hắn bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình không chỉ da, mà ngay cả cấu trúc cơ thể, bắp thịt, màng da, máu, kinh mạch, xương tuỷ…đều bắt đầu hoá đá một cách quỷ dị, thậm chí ngay cả tinh thần lực vô hình cũng dần dần ngừng vận chuyển, đọng lại như hoá đá, biến thành trạng thái vật chất hữu hình, bề tắc tại kinh mạch trong đan điền. Lúc này, ngay cả hơi thở của hắn khi hô hấp, cũng đều trở nên nóng bỏng như nham tương chảy ra trước ngực.
Trong lúc nhất thời, Dương Thiên Lôi cảm thấy thân thể mình từ trong ra ngoài, từ vật hữu hình như cơ thể, tới thứ vô hình như năng lượng, tinh thần, tất cả đều biến thành một khối đá lớn.
Hắn không thể nhúc nhích, hô hấp cũng khó khăn, thậm chí ngay cả tư tưởng cũng đều đình trệ. Tràng cảnh thực sự quỷ dị mà điên cuồng.
Lúc này, trong cơ thể Dương Thiên Lôi, chỉ có một đạo tinh thần lực thật nhỏ ngưng tụ trước ngực là còn đang chuyển động, yếu ớt chống lại. Mặc dù loại chống cự này nhìn qua rất vô dụng, nhưng dù sao Dương Thiên Lôi cũng nhất định không chịu buông xuôi.
Đúng vào lúc này, nguồn năng lượng quỷ dị vốn vừa xâm lăng đột nhiên đình trệ, tiết tấu dần chậm lại. Cùng lúc đó, lại thêm một chuyện hoang đường quỷ dị nữa xảy ra.
Dương Thiên Lôi cảm giác được, một cỗ tinh thần lực kỳ dị từ hòn đá thoát ra, thâm nhập vào trong cơ thể hắn. Một loại cảm giác thân thiết khó hiểu, giống như huyết nhục tương liên nhất thời tràn ngập trong lòng Dương Thiên Lôi.
Loại cảm giác này, khi Dương Thiên Lôi ngồi trên cự thạch trước khi trọng sinh hắn cũng đã từng cảm giác được. Lúc đó, hắn thường nghĩ cự thạch dưới chân mình là có sinh mệnh, có thể hiểu được hỉ, nộ, ái, ố của chính mình, đồng thời cùng mình trong lúc đó còn có một mối liên hệ chặt chẽ không thể nói rõ ràng. Bất quá, ban đầu loại cảm giác này chỉ là rất mơ hồ, mờ ảo. Còn lúc này, Dương Thiên Lôi lại cảm nhận được mối liên hệ cổ quái đó một cách hết sức rõ ràng.
Loại cảm giác thân thiết này khiến tâm tình Dương Thiên Lôi không tự chủ được, trở nên buông lỏng. Hắn mơ hồ cảm nhận được, khối thạch đầu kia nói cho hắn biết, nó sẽ không làm tổn hại đến chính mình. Tinh thần lực ngưng tụ trong cơ thể vốn đang ngoan cố liều mạng chống đối cũng theo đó thư giãn trong chốc lát. Nhưng đúng vào lúc này, cỗ năng lượng quỷ dị kia lại một lần nữa xâm lấn mạnh mẽ, nhất thời chiếm nốt khu vực cuối cùng nơi ngực Dương Thiên Lôi, khiến Dương Thiên Lôi triệt để hoá đá.
Hai mắt Dương Thiên Lôi tối sấm, lập tức hôn mê bất tỉnh.
…
- Chính là tiểu tử này ?
Cũng không biết qua bao lâu, một thân ảnh thon gầy, cao ngất, lặng yên không một tiếng động như u linh xuất hiện trong sân ký túc xá của Dương Thiên Lôi.
Đạo thân ảnh này lạnh lùng nhìn Dương Thiên Lôi lúc này đang cuộn mình thành một đống nằm trên mặt đất như đã hôn mê bất tỉnh.
Một đoàn khí tức nồng nặc bùn đất từ trên người Dương Thiên Lôi phiêu tán ra.
- Ah? Cư nhiên đã ngưng tụ được thuộc tính Ngũ hành. Xem ra Tiểu Bạch si này đích xác không tầm thường… Ồ, Tinh Giả Hệ thổ, vừa lúc bị thể chất Hệ mộc của ta khắc chế. Điều cũng coi như thuận tiện cho ta hành động.
Thích khách không mời mà đến đột nhiên nhẹ giọng lẩm bẩm.