Cho nên, đã vài chục năm nay, không biết đã có bao nhiêu đệ tử có tài năng xuất chúng, đã từng ở trước mắt Nhan Uyên mà cầm lấy bình ngọc này. Trương Tử Hàm cũng không ngoại lệ. Ngay cả Lôi Hoành cũng từng nhìn thấy. Chẳng qua bọn hắn mỗi chỉ nhìn một chút, cũng không có bất cứ cảm giác gì, thậm chí căn bản là không muốn nó. Nhan Uyên đã đưa đi bao nhiêu lần nhưng chưa từng có người cầm nó.
Thế nhưng, giờ phút này, Dương Thiên Lôi lại dường như không nghe thấy lời Nhan Uyên vừa nói, nhẹ nhàng mà vươn tay, cầm bình ngọc Quan Thế Âm trong tay.
Trong nháy mắt, khi hắn vừa cầm lên, bình ngọc trước giờ vẫn luôn toả ra ánh sáng rất êm dịu, chợt toả ra nghìn vạn ánh sáng chói lọi, đồng thời có một luồng ánh sáng mát lạnh truyền vào bên trong cơ thể của hắn!
Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, dường như tiến vào trong ảo cảnh!
Bình ngọc vô cùng thần bí kia hóa thành một luồng ánh sáng lấp lánh, rọi vào ấn đường của hắn.
Bất kể là Nhan Uyên hay Trương Tử Hàm, đều hết sức kinh hãi mà há to miệng!
Một thân hình trang nghiêm, rộng lớn, hiền lành, an tĩnh, như ẩn như hiện xuất hiện phía trên bình ngọc, thân thể của người đó vô cùng to lớn, dường như tràn ngập toàn bộ không gian.
Ánh sáng chiếu ra từ bình ngọc càng ngày càng mãnh liệt, khi đạt tới ánh sáng chói lọi như ánh mặt trời, thì thân ảnh kia bỗng nhiên bắt đầu nhỏ đi, sau đó ngưng tụ thành một luồng khói xanh, sau đó theo miệng bình ngọc chui vào bên trong!
Đúng lúc này, một cảm giác huyền ảo tự nhiên xuất hiện trong đầu Dương Thiên Lôi, hắn rõ ràng cảm ứng được, mình và bình ngọc có một tia liên hệ!
Qua hơn mười phút, Dương Thiên Lôi đầy khiếp sợ và vui mừng mở mắt.
- Thế nào? Cuối cùng thì bảo bối này là vật gì vậy?
Trước đây, Nhan Uyên đâu có nóng vội như vậy. Còn đâu phong độ của một cao thủ Thần Đạo chứ? Vẻ mặt hắn kích động cũng như là hiếu kỳ, xoa xoa hai tay, hưng phấn hỏi.
- Ách... Nhan Phó chưởng môn. Đại ca thân mến, đây chính là bảo bối mà ngài đưa cho ta... Ta còn muốn hỏi ngài, vì sao ngài lại hỏi ngược lại ta?
Dương Thiên Lôi không nói gì chỉ nhìn Nhan Uyên. Hình tượng cao nhân Thần Đạo trong lòng hắn đã hoàn toàn bị phá huỷ. Lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến một người ghê gớm duy ngã độc tôn trong trời đất như Nhan Uyên lại không thể kiềm chế được như vậy? Bất quá Nhan Uyên như hiện tại lại có vẻ càng thêm chân thực, khiến người khác cảm thấy dễ gần.
- Đại ca thân mến sao? Ha ha ha... Được, bản tôn chính là đại ca thân mến của ngươi. Tiểu đệ, nói nhanh lên, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Bình ngọc bị ngươi luyện thành thế nào vậy?
Nhan Uyên sửng sốt, sau đó vừa cười lớn vừa nói.
- Ách... Không phải là của ngài sao?
Lần này không chỉ có Dương Thiên Lôi, ngay cả Trương Tử Hàm cũng cảm thấy hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Nhan Uyên là ai? Chính là nhân vật số một của Trảm Không Kiếm Phái, ra lệnh một tiếng, liền khiến hơn mười vạn đệ tử cùng nâng cờ hưởng ứng. Đây là khái niệm gì? Nhưng hắn lại bởi vì một câu nói vui đùa của Dương Thiên Lôi, mà gọi Dương Thiên Lôi là tiểu đệ. Điều này đủ để nhìn ra, địa vị của Dương Thiên Lôi trong cảm nhận của hắn, dường như bỗng nhiên thăng liền mấy cấp.
- Ít nói nhảm thôi, hãy nói mau đi.
Nhan Uyên không để ý gì tới sự kinh ngạc của hai người.
- Ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nó thật là kỳ lạ không thể nói rõ được, nó tiến vào chỗ này của ta.
Dương Thiên Lôi chỉ chỉ vào đầu mình nói tiếp:
- Ta cũng không biết đây là vật gì, chắc là một pháp bảo thì phải ... Hình như ta đã biết phương pháp sử dụng, nhưng không có cách nào sử dụng được.
- Tốt, tốt, quả nhiên là dị bảo. Ngươi không sử dụng được cũng rất bình thường. Nếu bảo bối này có thể tự động nhận chủ, chí ít cũng là bảo vật cấp Đạo khí trở lên, muốn khởi động bảo vật cấp khí, phải sở hữu tu vi cảnh giới trên cả Tiên Thiên cấp năm ‘thiên nhân hợp nhất’, khi đó trong pháp lực của ngươi mới ẩn chứa một chút sức mạnh của trời đất, mới có thể khởi động được nó. Chỉ có điều muốn phát huy xuất toàn bộ uy lực của khí, thì phải có sức lực trời đất dư thừa, mà chỉ đạt được cảnh giới Thần Đạo mới có thể có được điều đó.
Nhan Uyên giải thích.
- Thảo nào.
Dương Thiên Lôi có chút suy nghĩ gật đầu, tuy rằng hắn khẳng định giả thuyết của Nhan Uyên, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó hiểu. Lục Thanh Âm là ngọc tiêu, Trương Tử Hàm là thủy nguyên châu, cũng đều là khí, nhưng dường như các nàng đều có thể sử dụng, tuy rằng không phát huy được bao nhiêu uy lực, nhưng lại tốt hơn mình rất nhiều.
Giờ phút này, tuy rằng Dương Thiên Lôi hiểu rõ được một vài pháp quyết để sử dụng bình ngọc, nhưng căn bản không thể khởi động, chỉ gần trong đầu hơi suy nghĩ một chút, mối liên hệ với bình ngọc sẽ bị tách rời.
- Theo ta quan sát, niệm lực của ngươi đã đạt tới cấp độ siêu việt của Tiên Thiên cấp năm, chỉ có điều thân thể ngươi mạnh hơn người bình thường rất nhiều, mỗi lần thăng cấp cũng cần pháp lực lớn hơn người thường gâp mấy lần. Đây mới là điểm then chốt kìm hãm việc thăng cấp của ngươi. Bằng không, hiện tại ngươi hẳn đã sớm thăng cấp đến Tiên Thiên cấp bốn rồi.
Nhan Uyên nói.
- Cái này ta biết, nhưng pháp lực trong người ta về phương diện nào đó, dường như rất khó thăng cấp được.
Dương Thiên Lôi nói.
- Đương nhiên khó thăng cấp, thân thể cũng giống như cái lọ, sau khi chứa đầy pháp lực, thì rất khó tiếp nhận thêm nữa.
- Biện pháp thứ nhất là, để này cái lọ lớn hơn, thông qua đó khiến năng lượng không ngừng mà phun ra nuốt vào, dần dần tăng khả năng tiếp nhận tới cực hạn. Biện pháp này vô cùng chậm rãi. Phải thông qua sự tu luyện không ngừng. Hơn nữa, mỗi lần đều phải trải qua chiến đấu làm hao hết pháp lực, sau đó mới hấp thu vào tiếp. Trong lúc hao phí hết năng lượng rồi lại hấp thu vào đó, lại càng không ngừng rèn luyện thăng cấp. Ưu điểm của phương pháp này là cho ngươi một nền tảng kiên cố, tăng kinh nghiệm và năng lực chiến đấu, khuyết điểm là quá chậm.
- Phương pháp thứ hai là, lĩnh ngộ được quy tắc trong không gian. Biến chiếc ‘lọ’ thành lớn hơn, thân thể ngươi tự nhiên là có thể dung nạp được càng nhiều pháp lực hơn. Loại này phương pháp khó khăn ở chỗ phải lĩnh hội được pháp tắc không gian. Trong tình huống bình thường, chỉ khi đột phá đến Tiên Thiên cấp năm, mới có thể dần dần lĩnh ngộ pháp tắc trong không gian. Cho nên, tạm thời không thích hợp với ngươi.
- Loại phương pháp thứ ba là, ép pháp lực khiến pháp lực của ngươi trở nên cô đọng lại, cùng kích cỡ với lọ, là có thể tiếp nhận được nhiều pháp lực hơn nữa.
- Loại thứ ba là rất thích hợp của ngươi bởi vì niệm lực của ngươi rất mạnh, hoàn toàn có thể thử áp súc pháp lực. Nếu như có thể khiến pháp lực trạng thái khí, ngưng tụ thành trạng thái lỏng, thậm chí trạng thành thái cố định... Pháp lực của ngươi sẽ được tăng lên gắp trăm lần, chỉ trong một ngày ngươi có thể đột phá đến Tiên Thiên cấp năm. Chỉ cần niệm lực đạt đến trình độ đó, ngươi sẽ rất dễ dàng, có thể thăng cấp đến Tiên Thiên cấp sáu cảnh giới ‘khí hải hạ đan’, ngưng tụ ra Kim Đan.
Nhan Uyên chậm rãi nhìn Dương Thiên Lôi nói.
- Phải áp súc như thế nào?
Dương Thiên Lôi nhịn không được hỏi.
- Cái này thì đơn giản. Trước tiên, bản tôn sẽ truyền cho ngươi một bộ pháp quyết tu luyện để ngươi thả lỏng tâm thần, tiến nhập vào trạng thái tu luyện.
Nhan Uyên nói.
Dương Thiên Lôi nghe theo lời của hắn ta, khoanh chân ngồi xong, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhất thời loại bỏ tạp niệm, điều chỉnh thể xác và tinh thần tới trạng thái không minh.
Đúng lúc này, Nhan Uyên bỗng nhiên phát ra một thần niệm dồi dào, hóa thành một luồng ánh sáng, trực tiếp rọi thẳng vào mi tâm của hắn.
- Đây là tâm pháp bốn tầng Trảm Không Kiếm Quyết đầu tiên, gồm Ngự Kiếm, Ngưng Kiếm, Bách Kiếm, Hóa kiếm. Trong đó, Ngưng Kiếm quyết tầng thứ hai và hóa kiếm quyết tầng thứ tư cùng ẩn chứa phương pháp luyện khí. Ngươi chỉ cần hiểu được, sẽ biết làm thế nào để áp súc được pháp lực.
Nhan Uyên nhẹ giọng nói.
- Tiểu nha đầu, ngươi đã luyện thành Bách Kiếm quyết. Bản tôn truyền tiếp Hóa Kiếm quyết cho ngươi.
- Đa tạ Nhan Phó chưởng môn.
Trương Tử Hàm cúi đầu nói, nói xong cũng tiến vào trạng thái tu luyện. Nhan Uyên cũng làm tương tự như với Dương Thiên Lôi, đánh một thần niệm vào mi tâm Trương Tử Hàm.
- Được rồi. Chờ các ngươi luyện xong Trảm Không Kiếm Quyết bốn tầng đầu, bản tôn sẽ lại truyền cho các ngươi kiếm quyết ở cấp độ cao hơn.
- Lợi hại, Thần Đạo quả nhiên là lợi hại. Đa tạ Nhan Phó chưởng môn.
Dương Thiên Lôi chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt tràn ngập sự cảm kích nhìn Nhan Uyên nói.
Nhan Uyên truyền thụ bốn tầng kiếm quyết. Dương Thiên Lôi chỉ cần tập trung tinh thần, trong đầu liền nhìn thấy hình ảnh Nhan Uyên đang thi triển Trảm Không Kiếm Quyết, toàn thân dường như hoà nhập với từng động tác, vẻ mặt, tư duy của Nhan Uyên khi thi triển. Hắn cũng có thể nắm bắt một cách rõ ràng. Chỉ có Cường giả Thần Đạo mới có thể truyền giáo Thần Đạo được. Cao thủ Tiên Thiên, cho dù là Đan Thanh Dương đã đạt được cao thủ Tiên Thiên cấp chín, cũng chắc chắn không thể làm được điều đó. Họ chỉ thông qua giảng giải khẩu quyết, tâm pháp cùng với sự lĩnh hội của bản thân mà dung hoà, tự thi triển, nói và thực hiện làm mẫu, để truyền thụ cho đệ tử mà thôi
Nhưng Cường giả Thần Đạo lại có thể trực tiếp truyền thần niệm của chính mình vào.
- Tiểu đệ, còn gọi ta là Nhan Phó chưởng môn sao? Nhan Uyên lại lộ ra một nụ cười mỉm nói.
- Ách, ngài sẽ không cho là thật đấy chứ?
- Nếu bản tôn đã nói là đại ca của ngươi, thì sau này sẽ chính là đại ca của ngươi. Tiểu nha đầu, sau này ngươi cũng gọi bản tôn là đại ca đi. Cứ quyết định như vậy đi. Ha ha ha... Các ngươi tiến nhập Thần Đạo là chuyện sớm hay muộn mà thôi, đại ca ta chỉ là sớm hơn các ngươi mấy năm mà thôi.
Nhan Uyên chợt vô cùng vui mừng, thoáng nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm nói:
- Cố gắng tu luyện cho tốt đi. Có gì cần, cứ việc hỏi đại ca ta.
- Hắc hắc... Đại ca, ngài có thể cấp chút tiên đan pháp bảo hay không? Ta còn có thật nhiều đệ đệ, muội muội, nhiều đến mức cũng rối tinh rối mù lên rồi... Kỳ thực thưởng cho cái gì, ngoại trừ đan dược ra, căn bản ta đều không thấy hứng thú gì, nhưng bọn họ đều rất cần. Cho nên...
Dương Thiên Lôi thật vô sỉ, nhất thời liền hiện nguyên hình bản tính hèn mọn của mình, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Nhan Uyên nói.
- Ách... Đại ca, chẳng lẽ người không tin? Nếu không... Vậy ta dứt khoát dẫn bọn họ đến bái kiến ngài vậy. Dù sao đi nữa sau này ngài cũng là đại ca của chúng ta, cũng nên đến bái kiến ngài.
Dương Thiên Lôi thấy vẻ mặt Nhan Uyên tối sầm lại bộ dạng có vẻ như không muốn nói gì, vội vàng nói:
- Tử Hàm. Đi, chúng ta đi dẫn Hương Hương, Nhị tỷ đến bái kiến đại ca.
- Dừng.
Nhan Uyên vội vàng ngăn cản nói:
- Tiểu đệ, đại ca ta chỉ nhận thức hai người là ngươi và tiểu nha đầu, liên quan gì đến người khác chứ?
- Ách, đại ca, ngài nói vậy là sai rồi. Ngài là đại ca của ta, ta và bọn họ là huynh đệ tỷ muội, không phải người chính là đại ca của bọn họ sao?
Dương Thiên Lôi nói.
Trương Tử Hàm cũng không kiên nhẫn trước bộ dạng của Dương Thiên Lôi, quay đầu, nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt thản nhiên. Hiển nhiên nàng đã quá quen với sự vô sỉ của Dương Thiên Lôi.
- Ngươi... Ngươi muốn cái gì?
Nhan Uyên nói.
- Ha hả, đại ca thật tốt. Yên tâm, bọn họ chỉ mới đạt tới Tiên Thiên cấp một, thứ gì cũng tốt cả.
- Ngươi nói là Sở Hương Hương sao?
Nghe Dương Thiên Lôi nói xong, Nhan Uyên bỗng nhiên hỏi.
- Di, đại ca biết Hương Hương sao?
- Ta đương nhiên phải biết. Những đệ tử có tài năng xuất chúng trong môn phái thì đại ca ta đều nắm rõ cả. Sở Hương Hương có thân thể ngũ hành, vạn người mới có một, sao lại không biết? Bất quá, bởi vì cơ thể của nàng đặc biệt như vậy, lúc này không thích hợp để dùng ngoại lực can thiệp, chỉ có để nàng tự lĩnh ngộ sự ảo diệu trong ngũ hành đại luân hồi, chân chính đạt được sự cân đối trong ngũ hành, sau đó không gian phát triển của nàng mới càng mở rộng. Từ lâu, đại ca đã cho người đặc biệt chế luyện một bộ nhuyễn giáp ngũ hành và bảo kiếm dành riêng cho nang. Ngươi không cần phải quan tâm.
- Khụ khụ... Ta đã nói mà, Lôi Hoành kia ngốc như vậy, đại ca còn coi trọng, mà Hương Hương tỷ, đại ca lại chưa từng triệu kiến... Thì ra là có chuyện như vậy a. Hắc hắc... Được đại ca coi trọng như vậy là tốt rồi. Đại ca, mấy người tiểu đệ tiểu muội khác của người chỉ cần pháp khí thượng phẩm với thuộc tính tương ứng là được. Ta sẽ nói các thuộc tính của bọn họ cho đại ca.
Dương Thiên Lôi lại vội vàng chuẩn bị nói cho Nhan Uyên biết thuộc tính của đám người Dương Thiên Lệ.
...
- Báo ——
Đúng lúc này, Ngự Kiếm Tiên Cung bỗng nhiên truyền đến tiếng báo cáo của đệ tử:
- Tám Thái thượng đại trưởng lão khẩn cấp cầu kiến.
- Tám Thái thượng đại trưởng lão? Tuyên…
Nhan Uyên khẽ nhíu mày, nhất thời phát sinh một đạo thần niệm.
- Được rồi, các ngươi về trước chuẩn bị cho tốt đi. Đại ca đã biết ý ngươi rồi.
Nhan Uyên nhìn Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm phất phất tay, nói.
- Được, đa tạ đại ca.
Hai người nói xong, cùng khom mình hành lễ Nhan Uyên, rồi xoay người rời khỏi Kiếm Tiên Tháp.