Khi hắn ôm Trương Tử Hàm chạy tới tạo thành một lỗ hổng rất nhỏ đủ để hai người bước vào, thì thấy bên trong lại có một động thiên khác.
Dương Thiên Lôi không chút do dự ôm Trương Tử Hàm vọt vào, sau đó lại phát ra một kiếm, một tảng đá lớn nhất thời ngay ngắn đổ xuống cửa động.
Mười đại cao thủ Ám Dạ tiêu hồn ẩn nấp trong hư không, thấy Dương Thiên Lôi rất thân thiết với Trương Tử Hàm, đã tản ra giám sát trong phạm vi trăm dặm không cho bất kỳ kẻ nào, hay bất kỳ Địa Ma nào có thể mở tưởng lại gần!
Dương Thiên Lôi hoàn toàn không biết, hành động phá núi mở một hang động của hắn, hoàn toàn là dư thừa. Cho dù hắn và Dương Tử Hàm ở chỗ này “Chiến đấu” cũng tuyệt đối không có bất cứ kẻ nào có thể nhìn thấy được.
Lúc trước, khi Vũ Văn Tinh Diệu giao nhiệm vụ bảo vệ Dương Thiên Lôi cho bọn hắn, tuy là mười thập đại cao thủ nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn cảm thấy tài năng của bản thân mình không được người trọng dụng. Nhưng trong lần giám sát tại Ma Vực này, bọn họ có thể công khai nói rằng, đây là nhiệm vụ vinh quang nhất trong cuộc đời bọn họ.
Nhất là khi thấy Dương Thiên Lôi giết chết mấy con Địa Ma cấp năm, trong lòng càng kinh ngạc và hết sức kinh hãi.
Đó là nguyên nhân khiến bọn họ vừa nhìn thấy Dương Thiên Lôi ôm Trương Tử Hàm phóng đi, Trong nháy mắt, cả mười người tự mình liền tránh xa, chia thành mười hướng, hình thành một phạm vi bảo vệ không gì phá nổi.
Trong động tối như mực bỗng lập lòe tỏa ra tia sáng êm dịu. Dương Thiên Lôi lấy ra Dạ tinh thạch. Một tay Dương Thiên Lô thân thiết ôm lấy Trương Tử Hàm đang vô cùng thẹn thùng dán bên thân mình, một tay lấy ra một tấm thảm trải lên trên mặt đất.
Tuy rằng Dương Thiên Lôi muốn lập tức bắt đầu chinh chiến, nhưng hắn hiểu rõ đây là lần đầu tiên của Tử Hàm. Đương nhiên cũng là lần đầu tiên của hắn. Tuy hắn không có bất cứ kinh nghiệm gì cho lần đầu tiên, nhưng lại có hiểu biết lý thuyết rất phong phú.
Sau khi nhẹ nhàng đặt Trương Tử Hàm lên trên mặt đất, Trương Tử Hàm đột nhiên mở mắt vô cùng e thẹn, hai mắt dường như ẩn chứa sự thanh khiết, nhưng lúc này lại thoáng hiện tình cảm dịu dàng nồng đậm, thùy mị và e lệ, liếc mắt nhìn Dương Thiên Lôi, lại e thẹn mà nhắm mắt lại.
Nàng không muốn làm bất kỳ hành động cự tuyệt nào, nàng có thể không phải là Tiểu Long nữ, nhưng nàng nhất định phải trở thành người duy nhất, trong lòng Dương Thiên Lôi, càng hy vọng mình trở thành người quan trọng nhất trong lòng hắn. Chỉ với chút tâm tư như vậy, nàng lại muốn trở thành một nữ nhân của Dương Thiên Lôi.
Một nữ nhân đầu tiên chân chân chính chính thuộc về hắn!
Đôi mắt Trương Tử Hàm nhẹ nhàng mà run rẩy, lông mi thật dài chớp nhẹ. Nàng vừa kích động, e thẹn, thấp thỏm, hạnh phúc, mê muội. Trong lòng nàng, các loại cảm giác kỳ lạ đan vào nhau.
Đúng lúc này, Trương Tử Hàm cảm thấy một đôi tay nhẹ nhàng xoa hai gò má của nàng. Sau đó, hơi thở của Dương Thiên Lôi lại bao phủ lấy nàng. Sự ôn nhu, tràn ngập thương tiếc và thâm tình phủ lên cơ thể nàng. Lần này, Dương Thiên Lôi chỉ hôn ngắn mà sâu, sau đó đôi môi của hắn dời khỏi môi Trương Tử Hàm bắt đầu hôn từ mi tâm đến đôi mắt, lông mi, mũi, vành tai, sau tai, gáy ngọc. của nàng.
Theo đôi môi của Dương Thiên Lôi, nhiệt độ trên cơ thể Trương Tử Hàm căn bản không giảm đi mà còn tăng lên không ngừng. Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng, dường như biến thành mây ngũ sắc lộ ra vẻ mỹ lệ kinh người, làn da trắng như ngọc của nàng cũng trở nên đỏ bừng. Môi Dương Thiên Lôi cang lúc càng hạ dần xuống dưới.
Đúng lúc này, Trương Tử Hàm cảm thấy một niệm lực ôn nhu nhập vào trong nhuyễn giáp của nàng. Sau đó, nàng không có bất kỳ sự chống lại nào, nhuyễn giáp tự rơi từ trên người ra.
Tiếp đó, bàn tay của Dương Thiên Lôi đưa lên từ từ cởi từng cái nội y của nàng.
Một lát sau, làn da trắng mịn trong suốt liền lộ ra. Dương Thiên Lôi tiếp tục hôn từng tấc thịt non mềm khiến hắn say lòng người, từ bờ vai nhìn xuống, khe rãnh lộ ra. Dương Thiên Lôi chân chân chính chính thưởng thức tới khe rãnh thật sâu, làn da tuyết trắng lúc này lại thoáng ửng đỏ. Mùi thơm xử nữ thật khiến người ta thấy ngây ngất, cảm nhận được sự mềm mại như nước đó, trong đan điền của Dương Thiên Lôi dường như các lúc càng rừng rực bốc hỏa!
Cuối cùng, một đôi thỏ ngọc tuyết trắng thoáng ửng đó, xuất hiện trước mắt Dương Thiên Lôi. Dương Thiên Lôi ngừng hôn, con mắt mở thật lớn nhìn hai bầu ngực đã khiến hắn mơ tưởng vô số lần, vô số lần muốn chạm tới hai bầu ngực trắng như tuyết đó. Đó là vẻ đẹp như thế nào?
Không lớn không nhỏ rất tròn cứng chắc, trắng nõn thoáng ửng đỏ cùng với hai nụ hoa xử nữ tản ra sự mê hoặc vô hạn!
Dương Thiên Lôi không biết nên hình dung thế nào, nhưng lại biết, trong cuộc sống không có bất kỳ thứ gì có thể đẹp tới kinh tâm động phách như vậy. Nhất là phối trên làn da thuần khiết trắng min khuynh quốc khuynh thành của Trương Tử Hàm, cùng với khuôn mặt thanh thuần, lúc này lại vô cùng e thẹn, càng khiến Dương Thiên Lôi tràn ngập yêu thương và rung động từng hồi.
Dường như không cảm nhận được chút động tĩnh nào của Dương Thiên Lôi, Trương Tử Hàm ưm một tiếng mở mắt nhìn. Khi thấy Dương Thiên Lôi yên lặng nhìn bầu ngực của mình, Trương Tử Hàm nhất thời kinh hoàng dùng hai tay che phía trước ngực của mình.
E thẹn của thiếu nữ khiến mỗi tấc da thịt của nàng đều đỏ bừng. Tuy rằng đã quyết định sẽ chân chân chính chính trở thành nữ nhân của Dương Thiên Lôi, thế nhưng lõa lồ như vậy còn bị Dương Thiên Lôi nhìn chằm chằm khiến nàng cảm thấy khó có thể tiếp nhận được.
Dương Thiên Lôi không có bất kỳ do dự nào, lại cúi đầu phủ trên người Trương Tử Hàm, bắt đầu hôn dọc theo gáy ngọc, hai tay của hắn kiên định có lực, lại ôn nhu khẽ mở hai bàn tay ngọc đang che trên cơ thể của Trương Tử Hàm. Cánh tay, đôi môi chậm rãi bắt đầu từng chút một leo đỉnh cao, bất quá hắn cũng không lên thẳng đỉnh núi, mà mềm nhẹ hôn từ dưới lên.
Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng hôn nhẹ lên nụ hoa. Từ lâu, Trương Tử Hàm đã không còn chịu nổi loại kích thích này, cứng rắn chịu đựng cố gắng không dám rên rỉ ra, lúc này rốt cục chịu không nổi, phát ra một tiếng rên rỉ khiến Dương Thiên Lôi mất hồn.
Từ một ngọn núi lại sang đến một ngọn núi khác, Dương Thiên Lôi không ngừng thử trên cả hai ngọn núi, cảm thụ được sự mềm mại, cứng rắn và say lòng người đó.
Không biết đã qua bao lâu, đôi môi Dương Thiên Lôi lại hạ xuống dưới bụng dưới bằng phẳng của Trương Tử Hàm.
Toàn thân Trương Tử Hàm đã bắt đầu run rẩy, tiếng rên rỉ không ngừng phát ra từ trong miệngcủa nàng, tiếng tiếng rên rỉ kia phảng phất như tiếng nhạc tiên, khiến ngọn lửa trong đan điền của Dương Thiên Lôi thiêu đốt càng lúc càng mãnh liệt!
Nhưng Dương Thiên Lôi vẫn kiên trì với một tia lý trí cuối cùng, hắn muốn hoàn toàn hòa tan cùng với Tử Hàm muội muội thân ái!
Không hề dừng lại, Dương Thiên Lôi vừa hôn lên từng tấc da thịt trên cơ thể Trương Tử Hàm, vừa nhẹ nhàng cởi quần áo dán trên người Trương Tử Hàm. Hai tay Dương Thiên Lôi cũng hoạt động phía trên chân ngọc trắng như tuyết của Trương Tử Hàm.
Khi tay hắn bỗng nhiên tiến tới gần vùng tam giác thần bí nhất, Trương Tử Hàm bỗng nhiên kẹp chặt hai chân, cứng rắn kẹp lấy tay của Dương Thiên Lôi, trước phòng tuyến cuối cùng của Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lôi cảm nhận được một dòng nước ấm.
Dương Thiên Lôi cũng không tiến công mạnh mẽ. Giờ phút này, hắn bỗng đứng lên, chưa tới nửa giây, nhuyễn giáp và y phục toàn thân của hắn đã rơi ra, trực tiếp biến thành hoàn toàn tràn trụi!
Khi thân thể hắn hoàn toàn trần trụi, chân chân chính chính phủ phục trên người Trương Tử Hàm, hai người cùng phát ra một tiếng rên rỉ tràn ngập kiều diễm.
Trong nháy mắt, Dương Thiên Lôi đã qua được phòng tuyến cuối cùng của Trương Tử Hàm, hai người chân chân chính chính trần trụi đứng đối diện nhau.
- Thiên Lôi!
Trương Tử Hàm kêu một tiếng đầy mê hoặc, hai tay gắt gao ôm lấy Dương Thiên Lôi. Loại này cảm giác thực sự bức bách này, khiến trong lòng hai người tràn ngập tình yêu và ham muốn. Hai tay Trương Tử Hàm đặt lên tấm lưng dày rộng của Dương Thiên Lôi, dường như muốn kéo thân thể Dương Thiên Lôi lại gần thân thể của mình.
Mà Dương Thiên Lôi thì cảm thụ được bộ ngực mềm mại của nàng đang ép chặt trước ngực hắn. Hai tay của hắn cố ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Trương Tử Hàm, dần dần trượt đến bắp chân bỗng nhiên mở ra. Thân hình Dương Thiên Lôi khẽ động, lửa nóng dưới hạ thân của hắn chân chân chính chính đặt vào giữa hai chân Trương Tử Hàm. Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên rời khỏi hai chân Trương Tử Hàm.
Cố nén dục vọng muốn tới thẳng động Hoàng Long, Dương Thiên Lôi cực kỳ ôn nhu, cẩn dè dặt, áp sát từng chút một về phía cấm địa của Trương Tử Hàm.
Mỗi lần Dương Thiên Lôi tiến tới một chút, thân thể Trương Tử Hàm lại run lên, hàng mi tinh tế hơi nhăn lại. lúc này, Dương Thiên Lôi sẽ không dừng lại như lần trước, hôn, vuốt ve lên cơ thể nóng bỏng, mềm mại của Trương Tử Hàm. Khi hai hàng lông mày của Trương Tử Hàm giãn ra, Dương Thiên Lôi sẽ lại đi tới.
Cuối cùng, khi Dương Thiên Lôi cảm nhận được một lớp chắn, hắn biết, nếu tiến thêm một bước, Tử Hàm muội muội thân ái sẽ chân chính trở thành nữ nhân của hắn, nữ nhân đầu tiên!
- Đau.
Trương Tử Hàm đang tràn ngập mê ly bỗng nhiên nói, nàng ôm chặt lấy Dương Thiên Lôi, dường như sợ Dương Thiên Lôi sẽ tiến thêm. Nước mắt trong suốt, tự nhiên chảy ra từ đôi mắt tuyệt mỹ của nàng. Không phải là nước mắt ủy khuất, không phải khổ sở, là đau đớn cùng vui vẻ hạnh phúc, là sự thành kính và sợ hãi đối với trái cấm thần thánh. Nước mắt trong suốt tự nhiên vì vậy mà rơi ra.
Từ lâu, lửa nóng trong đan điền của Dương Thiên Lôi thiêu đốt tới cực hạn rồi. Hắn cảm giác dường như toàn thân mình đều bị thiêu đốt, nhất là dưới thân, loại cảm giác bị vây chặt, dịch thể tràn ngập ấm áp, khiến hắn thực sự không nhịn được muốn lập tức đi tới...
Nhưng hắn biết, đây là lần đầu tiên. Bất luận như thế nào, hắn cũng không thể để Trương Tử Hàm bị bất kỳ thương tổn gì, càng không thể lưu lại bất kỳ bóng ma thống khổ nào.
Đây là kinh nghiệm. Hắn chưa từng có kinh nghiệm thực tế, kinh nghiệm của người thường, nhưng sau này, hắn cũng phải tuân thủ theo theo kinh nghiệm. Bất kỳ năng lực gì, bất kỳ tu vi gì, giờ khắc này tuyệt đối không thể hiện ra, bằng không, chính là đã không tôn trọng trái cấm thần thánh!
Thân thể hai người quấn chặt với nhau, Dương Thiên Lôi ôn nhu hôn lên đôi mắt của Trương Tử Hàm, nơi vẫn rớt một giọt nước mắt trong suốt.
Khi Dương Thiên Lôi hôn và vuốt ve, thống khổ trên mặt Trương Tử Hàm dần dần rút đi, thân thể đang căng cứng, cũng dần dần thả lỏng.
Dịch thể ấm áp, trong suy nghĩ của Dương Thiên Lôi tràn ngập yêu thương ôn nhu mà vuốt ve, lại chảy ra.
Dương Thiên Lôi cảm thụ được sự ấm áp, bao chặt, biết thời cơ đã chín muồi!
Hắn không nhịn được nữa, bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, rất nguyên thủy, mãnh mẽ cong lưng bỗng nhiên tiến về phía trước!
- A
Trương Tử Hàm phát ra một tiếng thét chói tai kinh tâm động phách, thân thể mềm mại bỗng nhiên ôm chặt lấy Dương Thiên Lôi. Mười ngón tay bấu chặt trên lưng Dương Thiên Lôi để lại dấu tay rõ ràng...
Trong nháy mắt, đi qua lớp lá chắn mỏng, Dương Thiên Lôi cảm thấy một cảm giác sáng khoái chưa từng thể nghiệm qua. Ngay lập tức, hắn liền cảm thấy một cảm giác ấm áp đè ép vây chặt, khiến hắn có cảm giác muốn đầu hàng nộp vũ khí!
Cố nén kích thích kịch liệt, Dương Thiên Lôi ôm chặt lấy tấm lưng mảnh khảnh mịn màng không có chút sẹo nào của Trương Tử Hàm bởi vì đau đớn mà cong lại, hai bầu ngực no đủ, tròn lẳn, vững chắc càng phát ra vẻ quyến rũ động lòng người, hai nụ hoa càng no đủ mà đứng lên.
Qua nửa phút sau, Dương Thiên Lôi bắt đầu nhẹ nhàng, chậm rãi, từng chút một chút mà chuyển động tấm lưng... Mỗi lần chuyển động, hai người liền nhịn không được mà phát ra tiếng rên rỉ say lòng người. Dần dần, đau đớn ban đầu trong cơ thể Trương Tử Hàm chậm rãi giảm đi để lại một loại cảm giác toàn thân như muốn bay lên trời cao.
Dương Thiên Lôi vẫn ôn nhu, chậm rãi qua lại chạy nước, đưa ý nghĩ yêu thương che chở của hắn truyền sang Trương Tử Hàm.
Dần dần, Trương Tử Hàm bắt đầu vặn vẹo đón ý phối hợp với Dương Thiên Lôi.
Sự ôn nhu lúc đầu dần dần biến thành cuồng dã. Dương Thiên Lôi như ngựa hoang thoát cương, bắt đầu rồi tùy ý mà rong ruổi!
Trong khoảng khắc ngắn, trong động đầy vẻ xuân sắc, vô cùng kiều diễm!
Trương Tử Hàm cũng hoàn toàn bỏ lại sự rụt rè, quên rụt rè mà cảm thụ sự cường tráng uy mãnh của Dương Thiên Lôi, cảm thụ được Dương Thiên Lôi dường như đã đưa nàng tới cửu trọng thiên, nàng chìm đắm trong cảm giác chưa bao giờ được thể nghiệm qua, thân thể mềm mại dường như muốn co giật, điên cuồng mà đón ý phối hợp với Dương Thiên Lôi.
"Ba ba ba..."
Một tiếng lại tiếp một tiếng kiều diễm rên rỉ phát ra. Cùng sự chuyển động uyển chuyển lúc cao lúc thấp của thân thể Trương Tử Hàm, tâm thần Dương Thiên Lôi đạt được cảnh giới cô đọng trước nay chưa có!
Tâm hồn và thể xác chân chính giao hòa!
Linh hồn và thể xác của hai người hoàn toàn giao hòa, tuy hai mà một! Một suy nghĩ nồng đậm yêu thương, từ sâu trong tâm linh hai người bất tri bất giác mà phát ra. Bất luận là Dương Thiên Lôi, hay Trương Tử Hàm, thân thể, máu, thậm chí từng tế bào trong thân thể họ đều hoàn toàn bốc cháy. Tự nhiên, trong nháy mắt tinh, khí, thần của hai người chân chân chính chính đạt được sự hợp nhất!