Mục lục
[Dịch] Huyền Thiên (Huyền Thiên Tà Tôn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn Dương Thiên Lôi thì cưỡi chiếc xe đạp cũ nát kia, chậm rì rì chạy tới cổng trường, hai chân chống đất, một tay cầm hoa tươi, tràn ngập khiêu khích nhìn về tên đẹp trai bên cạnh chiếc Maserati, tiểu tử này lát sẽ không biết có hộc máu hay không đây?

Tên nam nhân bên cạnh chiếc Maserati lúc này nhìn thấy Dương Thiên Lôi cưỡi chiếc xe đạp thiếu chút nữa phì cười ra tiếng, con mẹ nó có cần chơi nổi thế không? Cưỡi cái xe cà tàng còn muốn khiêu khích mình?

Mà lão đầu bảo vệ nhìn thấy Dương Thiên Lôi đã đi rồi quay lại, cũng là hết sức kinh ngạc, người thanh niên này rõ ràng cũng có xe hơi đắt tiền, không hiểu tại sao lại cưỡi cái xe đạp cũ nát đến đây?

"Reng reng reng..."

Sáu giờ, tiếng chuông tròng trường học vang lên, báo hiệu đã kết thúc buổi thi.

Không bao lâu sau, trường học vốn yên tĩnh bắt đầu trở nên huyên náo, từ xa xa nhìn thấy đám học sinh nháo nhào ra khỏi lớp học, lão nhân bảo vệ cũng mở cổng trường ra, chỉ chốc lát sau, các học sinh ngoại trú tụm ba tụm năm bắt đầu đi ra khỏi trường, tuyệt đại đa số đều là bàn luận về đề thi vừa rồi, trường trung học Ma Đô vốn là một trường có tiếng, học sinh trong này tự nhiên đều rất xuất sắc, không giống với cái trường lúc trước mà Dương Thiên Lôi học, có đến hơn một phần ba học sinh quậy phá.

Nhưng dù vậy, những học sinh này khi đi ra khỏi trường nhìn thấy chiếc xe Maserati GT911 liền phát ra tiếng kinh hô, tràn ngập sự hâm mộ nhìn về phía nam nhân tay đang ôm bó hoa đứng bên cạnh, đồng thời vô cùng hiếu kỳ cùng buồn cười nhìn Dương Thiên Lôi cưỡi chiếc xe đạp cũ nát ở kế bên. Tuy rằng ai cũng đẹp trai, hơn nữa Dương Thiên Lôi trông có vẻ ngầu hơn, nhưng ở trong mắt mọi người, thanh niên đẹp trai được bao quanh bởi hào quang của xe Maserati trông có mị lực hơn.

- Nhất định lại là người đến theo đuổi cô giáo.

- Anh chàng đẹp trai đứng cạnh chiếc xe thật quen mặt a, không chừng là minh tinh a. Lần này không lẽ sẽ thành công.

- Thành công cái rắm! Cô giáo mỹ nữ coi tiền tài như cặn bã, nhiều tiền thì làm sao? Khí chất! Cô giáo mỹ nữ thích những người có khí chất giống như tớ đây này.

- Nhìn anh đẹp trai cưỡi xe đạp kìa, không chừng cũng là người theo đuổi cô giáo mỹ nữ của chúng ta a?

- Hồi nữa sẽ biết. Đứng xem kịch thôi! Nói không chừng lại có kẻ bị đánh thành đầu heo, ha ha.

- Thật đẹp trai a, nếu theo đuổi tớ thì tốt biết bao.

Đủ loại tiếng bàn luận từ trong miệng các nam sinh nữ sinh phát ra, khiến cho Dương Thiên Lôi vui mừng chính là, tựa hồ không ai coi trọng tên nam nhân cạnh chiếc Maserati, đương nhiên là càng không có ai xem trọng hắn.

Học sinh đứng lại xung quanh càng ngày càng nhiều, đều ôm tâm tư nhìn hai người xấu mặt.

Tựa hồ cảnh tượng như vậy đã được xem qua không ít lần.

Dương Thiên Lôi bình tĩnh nhìn phía cổng trường, hơn mười phút đồng hồ sau, Dương Thiên Lôi tháo kính râm xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, nở ra nụ cười nhàn nhạt, hai tròng mắt đen láy sâu thẳm kia, bằng thị lực vượt xa thường nhân, nhìn thẳng tới Lý Tuyết đang xách bọc nhỏ, mặc áo lông màu trắng, chiếc quần màu xám, mái tóc dài không biết đã bị cắt đi từ lúc nào, nhưng lại có vẻ càng thêm động lòng người, chậm rãi đi đến.

Học sinh ven đường thỉnh thoảng chào hỏi với nàng, nàng với nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt liên tục đáp lại, chỉ là khi nhìn về phía cổng trường học, lại khẽ nhíu máy, cắn nhẹ môi. Xa xa, tuy nàng không thấy rõ lắm, nhưng hai bó hoa hồng đỏ tươi kia thì nàng vẫn nhìn thấy được. Nàng biết sắp phải đối mặt với những kẻ nhàm chán đến tán tỉnh mình. Tuy nhiên, nàng cũng không quá lo lắng, chỉ cảm thấy hơi phiền mà thôi.

Bốn tháng không gặp, có lẽ là bởi vì hoàn cảnh cuộc sống thay đổi, cho nên Lý Tuyết trở nên ngày càng xinh đẹp động lòng người.

Khi Lý Tuyết còn cách cổng trường mấy chục thước nhìn thấy rõ ràng được người phía trước thì liền làm ra một hành động khiến cho học sinh xung quanh cảm thấy kinh ngạc, nàng không ngờ "a" lên một tiếng, tay bụm miệng, rồi lập tức chạy nhanh tới.

Khuôn mặt ôn nhu của nàng, không ngờ đã tràn ngập kinh hỉ cùng thẹn thùng, đôi má đỏ lên, nhìn càng động lòng người hơn.

Nhìn thấy Lý Tuyết kích động chạy đến như thế, nam nhân đi xe Maserati tức thì lộ ra nụ cười hưng phấn, quay đầu nhìn thoáng qua Dương Thiên Lôi bên cạnh chiếc xe đạp cũng đồng dạng mỉm cười nhìn Lý Tuyết, trong lòng hắn toát lên sự khinh thường rồi trực tiếp tới nghênh đón Lý Tuyết.

- Tiểu Tuyết!

Nam nhân đi xe Maserati cực kỳ thân thiết hô.

- Oa! Chẳng lẽ đây là bạn trai của cô giáo mỹ nữ chúng ta sao?

Đám đông nhìn thấy bộ dáng của Lý Tuyết cùng với tiếng hô thân thiết của nam nhân đi xe Maserati, ngay tức khắc đều cho rằng lần này chính chủ đã tới rồi, đồng loạt kinh thán ồ lên. Đành chịu thôi, tuy gia hỏa này đeo kính râm, nhưng hình thể, khí chất nhìn thế nào cũng thuộc dạng suất ca số một số hai, cộng với xe xịn đắt tiền, có lẽ chỉ có nam nhân như vậy mới có thể nắm giữ được tâm hồn thiếu nữ của cô giáo mỹ nữ.

Thế nhưng...

Một màn kế tiếp sau đó, khiến cho hầu hết con mắt mọi người ở đây như muốn rớt xuống.

Lý Tuyết chạy tới, hoàn toàn không để ý đến bó hoa nam nhân đi xe Maserati chìa ra, ngược lại coi hắn là vật cản đường, trực tiếp vòng qua, khi cách Dương Thiên Lôi ba thước mới dừng lại, sau khi buồn cười nhìn chiếc xa đạp đầy phong cách kia của Dương Thiên Lôi thì hưng phấn nhảy nhót, mỉm cười rạng rỡ, đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ đỏ hồng, trong mắt kìm không được dần hiện ra hai hàng nước trong suốt, đó là nước mắt đan xen sự vui sướng lẫn hạnh phúc.

Bốn tháng không dài, nhưng đối với những người yêu nhau mà nói, lại vô cùng lâu. Đặc biệt là Lý Tuyết, hai tháng này cơ hồ mỗi ngày đều phải đối mặt với biết bao kẻ tán tỉnh cuồng nhiệt, tình huống như vậy, trong nội tâm của thiếu nữ không tránh được có một sự đắc ý nho nhỏ, nhưng càng về sau đối với Lý Tuyết mà nói, thêm một người là thêm một phần áp lực cùng tra tấn, thậm chí đã có chút hối hận khi trở thành giáo viên chủ giảng của đài giáo dục.

Đã nhìn thấy rất nhiều bó hoa tươi đẹp đẽ, trân quý hơn nhiều, nhưng mà giờ phút này, bó hoa hồng được gói đơn giản kia của Dương Thiên Lôi chính là bó hoa đẹp nhất mà nàng từng thấy.

Đã nhìn thấy rất nhiều các loại xe xịn đắt tiền giá trăm vạn cho đến mấy trăm vạn, nhưng giờ phút này, chỉ có chiếc xe đạp cũ nát kia mới khiến cho nàng cảm động.

Lý Tuyết hiện tại, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng, cảnh nhảy nhót hưng phấn, nét mỹ lệ toát ra từ nàng khiến cho người ta muốn ngộp thở. Kể cả Dương Thiên Lôi cũng có chút ngây ngốc.

Chương 767: Tề tụ (hạ)!

Ước chừng nửa phút đồng hồ sau, Lý Tuyết trực tiếp nhào vào trong lòng Dương Thiên Lôi, ôm chặt lấy, mặc dù biết rõ đám đông đang vây xem xung quang, nhưng nàng như cũ coi tất cả là không khí vẫn cứ ôm chặt không buông.

Một mảnh xôn xao kèm theo đó là tiếng thét chói tai và cổ vũ của đông đảo học sinh.

Bó hoa lộng lẫy tinh xảo trong tay nam nhân đi xe Maserati rơi thẳng xuống mặt đấy, hắn có chút há hốc mồm, hâm mộ, ghen tị nhìn chằm chằm Lý Tuyết và Dương Thiên Lôi đang ôm nhau.

Lão nhân bảo vệ cũng trừng to mắt, liên tục gật đầu với Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi ôm chặt lấy Lý Tuyết, thì thầm nói bên tai nàng:

- Học sinh của chị đều đang nhìn kia!

- Không quan tâm!

- Lên xe đi, chúng ta trở về rồi ôm tiếp.

Dương Thiên Lôi nói xong bất chấp bàn tay nhỏ bé của Lý Tuyết nhéo bên hông, nhẹ nhàng tách ra, trực tiếp sải bước tới chiếc xe đạp cũ nát, còn Lý Tuyết thì vẻ mặt ở phúc ngồi ở yên sau, một tay ôm lấy eo của Dương Thiên Lôi.

Đinh linh linh...

Khiến cho mọi người hâm mộ ghen tị chính là, Dương Thiên Lôi theo tiếng chuông xe đạp thanh thúy, tiêu sái chở Lý Tuyết rời đi.

- Ha ha ha ha...

Mới đạp được hai trăm thước, Dương Thiên Lôi liền nhịn không được phát ra tiếng cười lớn.

- Cười cái gì, bộ vui lắm à!

Lý Tuyết sẵng giọng, chẳng qua trên khuôn mặt nàng vẫn là nụ cười ngọt ngào.

- Tên suất ca đi xe xịn kia e là tức đến hộc máu. Em vốn lái xe Hummer của Mai tỷ, nhưng khi tên gia hỏa lái chiếc xe đắt tiền đủ để mua ba chiếc Hummer kia của hắn đến, cực kỳ khiêu khích nhìn em. Cho nên em dứt khoát dùng năm trăm đồng mua chiếc xe đạp cũ nát này, ha ha ha.

Lý Tuyết không nói gì, đầu tựa vào lưng Dương Thiên Lôi, nhìn vào bó hoa hồng trên tay nói:

- Anh ta là Canh Vân Phi!

- Canh Vân Phi? Người được xưng là 'tình ca vương tử' đó sao?

- Ừm!

- Chị quen biết ở đài truyền hình sao?

- Em biết rồi à?

- Tuyết tỷ, chị sao không cho em biết chị làm ở đài truyền hình?

- Chị muốn cho em một kinh hỉ khi nhìn thấy chị ở trên TV. Em không thích sao? Chị không làm nữa. Chị cũng không nghĩ tới lại gặp nhiều phiền toái đến như vậy.

Lý Tuyết nói.

- Nhưng mà tiền lương quả là cao!

- Ai nói em không vui? Làm! Làm cho toàn bộ nhân dân thế giới đều biết, Tuyết tỷ của em là xinh đẹp nhất, ôn nhu nhất, là nữ nhân có khí chất nhất thiên hạ. Hơn nữa tiền lương lại cao, phú bà tỷ tỷ, phải biết đùm bọc người nghèo a, hôm nay đãi em một bữa đi.

- Được thôi! Chị bao tất. Muốn ăn cái gì? Để chị gọi cho Hiểu Phân đi cùng cho vui.

- Vui cái gì? Không được gọi, chỉ hai chúng ta mà thôi.

Dương Thiên Lôi ngăn cản nói.

- Như vậy sao được? Hiểu Phân đang chờ chúng ta cùng nhau trở về Hàm Thành. Biết hai người chúng ta không mời nàng, nhất định sẽ mất hứng.

Lý Tuyết phản bác nói.

- Nào có đạo lý tình lữ ăn cơm ở giữa có kỳ đà cản mũi chứ? Lần này phải nghe em.

Dương Thiên Lôi nói.

- Em còn nhớ những gì chị nói? Hiện giờ chúng ta... Không vội, nghe chị.

Tuy rằng Lý Tuyết cũng rất muốn một mình ở chung với Dương Thiên Lôi, nhưng nghĩ đến Tống Hiểu Phân thì cuối cùng vẫn cứng rắn không đồng ý. Dương Thiên Lôi bốn tháng trời mới trở về, trực tiếp đánh tới trường học, đồng thời lấy phương thức "lãng mạn" như thế tìm nàng, dĩ nhiên khiến cho tâm hồn thiếu nữ của Lý Tuyết mừng thầm, vượt xa sự kỳ vọng của nàng.

Khi nữ nhân đối mặt với sự âu yếm của nam nhân đều nổi lên lòng tham chiếm hữu, riêng chỉ có Lý Tuyết là ngoại lệ.

Dương Thiên Lôi chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.

"Đinh linh linh..."

Khi Tống Hiểu Phân nhìn thấy Dương Thiên Lôi cưỡi một chiếc xe đạp cà tàng chở Lý Tuyết xuất hiện ở trước cồng khu quốc tế Lam Phong, đôi mắt vốn đã to của tiểu nha đầu này càng mở lớn hơn nữa, cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng hét chói tai về phía Dương Thiên Lôi, khiến cho Dương Thiên Lôi càng hết nói chính là, nha đầu trực tiếp chui vào giữa ngực hắn, chen chúc ngồi trên xà ngang phía trước của xe đạp.

- Hi hi... Xe đạp ở đâu ra thế?

Tống Hiểu Phân cười khúc khích, hai chân chụm lại, hai tay vịn lên tay lái, lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Dương Thiên Lôi, nói một câu khiến cho Dương Thiên Lôi cùng Lý Tuyết muốn bật ngửa:

- Thiên Lôi, Tuyết tỷ, chũng ta cưỡi xe về Hàm Thành đi!

Bốn tháng không gặp, Tống Hiểu Phân vẫn ngây thơ như vậy, tiếng cười như chuông bạc, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, giống như đóa hồng nhỏ nở rộ, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên Lôi lại ẩn chứa một tình cảm vi diệu, cho dù nàng dùng bộ dáng vô tâm che giấu vô cùng tốt, nhưng sau khi đụng chạm với ánh mắt của Dương Thiên Lôi liền tránh né, đồng thời khuôn mặt đỏ lên, hoặc nhiều hoặc ít bị lộ ra.

- Chờ đạp tới Hàm Thành thì kỳ nghỉ cũng hết rồi.

Lý Tuyết cười nói:

- Để lát nữa chị sẽ kể cho em nguồn gốc xuất xứ chiếc xe này, Hiểu Phân, chúng ta tới chỗ nào ăn đi?

- Hay đó. Em đói không chịu nổi nữa rồi. Thiên Lôi ca ca?

Tống Hiểu Phân nhìn về phía Dương Thiên Lôi, mở to hai mắt, nói một câu hai ý nghĩa. Nha đầu kia chỉ cần vừa gọi Thiên Lôi ca ca thì nhất định là có vấn đề.

- Vậy tự mình ăn đi, chờ chúng ta làm gì?

Dương Thiên Lôi duỗi tay vỗ vỗ đầu nhỏ của Tống Hiểu Phân, cố ý giả bộ không biết nói. Đồng thời chân giẫm lên bàn đạp.

- Chạy hướng nào đây?

- Thẳng tới chừng năm trăm thước. Cơm tây chỗ đó thật sự không tệ, tôi và Tuyết tỷ đều rất thích.

Tống Hiểu Phân nói.

- Đoạn thời gian này các người đều ăn cơm ở bên ngoài sao? Có vẻ quen thuộc nhỉ!

- Cũng không phải. Sau khi thím Lưu nghỉ về quê ăn tết, tôi thì không biết nấu, Tuyết tỷ thì ngày nào cũng bận rộn, cho nên chúng tôi mới phải ăn ở bên ngoài. Hì hì!

Tống Hiểu Phân ngồi ở trên xà ngang, đôi chân nhỏ đung đưa, chiếc đầu ở dưới mũi của Dương Thiên Lôi, hương thơm mái tóc tươi mát, thỉnh thoảng bay vào trong mũi của Dương Thiên Lôi.

Đối với các món ăn tây, Dương Thiên Lôi ngoại trừ từng được ăn mấy món KFC và McDonald vốn đại chúng hóa ra thì hoàn toàn chưa từng được nếm qua cơm tây chân chính.

Mấy phút đồng hồ sau, ngay khi trong mắt ba người hiện ra một quán cơm tây phía bên ngoài còn giữ nguyên trang trí cho lễ giáng sính thì phía sau truyền đến một tiếng động cơ "ông ông ông" quen thuộc, Dương Thiên Lôi nhịn không được quay đầu nhìn về phía xe cộ đang chạy trên quốc lộ, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe Hummer của Lý Hàn Mai đang phóng như bay trên đường.

Khi mắt thấy sắp vượt qua ba người Dương Thiên Lôi thì "két", xe đột ngột phanh gấp, chiếc xe Hummer trực tiếp xoay tròn một trăm tám mươi độ một cách ngoạn mục rất nhanh vòng qua con lươn, quay đầu chạy thẳng đến điểm đỗ xe của quán cơm tây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK