Vu Tiểu Ức thấy biểu tình Dương Thiên Lôi khẽ biến, còn tưởng rằng đồ vật mình đưa ra quá hèn mọn, cho nên xấu hổ địa nói:
- Đại ca, thật không phải, trên người ta chỉ có nhiêu đó thôi, ta nhất định sẽ báo đáp thật tốt cho đại ca.
Loại tiểu tử sống trong hầm vàng hầm bạc này nào biết rằng trong giới tu luyện giới, Dương Thiên Lôi xuất thân là quỷ nghèo đói, căn bản không phải chê thứ đó không tốt, mà là giật mình vì báo đáp này quá... Quá hậu hĩnh.
Chỉ thấy không gian Càn Khôn giới có độ dài rộng cao đều lên đến mười mét, cả một nghìn mét khối, so với Càn Khôn giới chỉ có một mét khối đang đeo trên tay hắn kia thì tốt hơn cả ngàn lần, chưa hết, bên trong chiếc nhẫn còn có hơn mười cái bình ngọc nhỏ, Dương Thiên Lôi chỉ nhìn qua là biết được, mỗi bình ngọc nhỏ này đựng năm trăm ngàn viên thuần dương đan, hơn nữa còn có rất nhiều pháp khí, pháp y, nhuyễn giáp đỉnh cấp có ba loại thuộc tính kim, mộc, hỏa.
Điều đã rất là kinh người rồi, nhưng lời của Vu Tiểu Ức nói ra càng khiến cho Dương Thiên Lôi kinh ngạc hơn.
Dương Thiên Lôi giả vờ bình tĩnh nói:
- E hem... Được rồi, tâm ý thế này là tốt rồi.
Vu Tiểu Ức nói:
- Đại ca, cho ta theo đại ca đi, chờ khi chúng ta ra khỏi Ma Vực, ta liền dẫn ngươi đến gia tộc của ta, gia gia ta, phụ mẫu, các tỷ tỷ đều sẽi báo đáp ân cứu mạng của đại ca.
Dương Thiên Lôi kiên quyết nói:
- Không cần. Ta đã nói đó chỉ là thuận tiện nhấc tay mà thôi. Ngươi nhanh chóng trở về đi, ta cần phải tiếp tục tu luyện.
Nói xong, hắn liền vội vàng nhoáng người lên, tuy người ta không để bụng, nhưng Dương Thiên Lôi cứ cảm thấy áy náy khi nhận món quà này.
- Chờ một chút, đại ca, đại ca còn chưa nói cho ta biết tên là gì, ta là Vu Tiểu Ức, Vu Tiểu Ức của Vu Gia Bảo, bát tỷ của ta là “Tuyệt Đại Thiên Kiêu” Vu Thanh Nhã, đại danh đỉnh đỉnh trong giới tu luyện.
- Trảm Không Kiếm Phái, Thiên Đan Phong, Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi nói xong, thân hình chớp động, bồng bềnh bay đi.
Vu Tiểu Ức nói lớn:
- Thiên Lôi đại ca, nhìn thấy bát tỷ của ta, nghìn vạn lần đừng nói là đã gặp ta, ta sẽ đi Trảm Không Kiếm Phái tìm đại ca, báo đáp ân cứu mạng của đại ca.
- Không kịp rồi. Tốt nhất ngươi nên cùng tỷ tỷ ngươi trở về đi.
Âm thanh của Dương Thiên Lôi lãng đãng vang đến:
- Thanh Nhã tiểu thư, đa tạ lễ vật của đệ đệ tiểu thư.
- Cảm ơn ngươi đã cứu tiểu đệ ta.
Âm thanh trong trẻo, vẫn hết sức bình dị gần gũi, không chút cao ngạo, từ trên trời truyền đến.
- Hả?
Vu Tiểu Ức liền kinh hãi kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, không phải là bát tỷ của hắn thì là ai?
Vu Tiểu Ức liền rụt cổ lại, lùi về phía sau mấy bước:
- Tỷ tỷ, van xin tỷ đừng bắt ta trở về.
Vu Thanh Nhã không để ý đến Vu Tiểu Ức, ánh mắt có chút kinh ngạc, nhìn theo thân ảnh đang chạy như bay đằng xa, cho đến khi Dương Thiên Lôi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của nàng thì nàng mới nhìn lại Vu Tiểu Ức hỏi:
- Hắn cứu ngươi?
Vu Thanh Nhã tìm cuốn chiếu hết mấy canh giờ, vừa rồi nghe được tiếng nổ mạnh thật lớn từ xa vang lại nên mới nhanh chóng tới đây, chỉ là vừa mới đến nên căn bản đã biết rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe được Vu Tiểu Ức nói ân cứu mạng. Mà người cứu hắn, không biết trùng hợp thế nào mà lại chính là thiếu niên mình đã gặp. Nhưng hắn chỉ một Tinh Giả cấp tám, sao có thể cứu Vu Tiểu Ức? Đây là điểm nghi hoặc của Vu Thanh Nhã, nhưng khi nhìn thấy tốc độ chạy đi của Dương Thiên Lôi, nàng liền hiểu ra chút ít, nhưng lại khiến nàng càng thêm mù mờ. Sao hắn lại ẩn tàng thực lực, và mình cũng lại không nhìn ra được?
Tuy Vu Tiểu Ức cảm thấy thật mất mặt, nhưng vẫn thực thà nói:
- Đúng... Đúng vậy, tỷ tỷ, hắn là người tốt, không có hắn, đệ... Đệ bây giờ đã chết rồi.
Vu Thanh Nhã nhẹ giọng nói:
- Cụ thể là đã xảy ra chuyện gì, nói cho tỷ tỷ nghe.
Vu Tiểu Ức thấy Vu Thanh Nhã không có ý trách mình, liền thao thao bất tuyệt kể vanh vách hắn đã gặp phải nguy hiểm thế nào, Dương Thiên Lôi dũng mãnh cứu mình như thế nào, hơn nữa còn không cần mình báo đáp, vân vân và vân vân.
Vu Thanh Nhã nghe xong, mới thật sự chấn kinh, thì thào nói một mình:
- Trảm Không Kiếm Phái, Dương Thiên Lôi.
Vu Tiểu Ức vô cùng ngưỡng mộ nói:
- Đúng vậy, đại ca là thiên tài chân chính, chiêu cuối cùng thật là đẹp trai phong độ quá chừng, trông đại ca cũng không chênh lệch bao nhiêu tuổi với đệ, nhưng hắn nói hắn có tướng mạp trẻ trung, đệ nghĩ hẳn là hắn lớn hơn đệ vài tuổi, nhưng tu vi hắn của hắn so với đệ thì cao hơn mấy tầng... Tỷ tỷ, sắp đuổi kịp tỷ tỷ rồi đấy.
Vu Thanh Nhã nói:
- Ừm, được rồi. Mau theo tỷ tỷ trở về, may là hắn cứu ngươi, bằng không thì hậu quả không biết thế nào nữa.
- Tỷ tỷ, van xin tỷ, nghìn vạn lần đừng bắt đệ trở về, đệ mà trở về thì nhất định sẽ bị gia gia ép bế quan... Đệ chịu đủ rồi, đệ muốn tự đi lịch duyệt.
- Yên tâm đi, ngoại trừ ta, mọi người trong nhà không ai biết ngươi chuồn ra ngoài. Nhân lúc bây giờ trở về thì sẽ không có chuyện gì. Bằng không, đợi khi gia gia hạ lệnh bắt ngươi trở về, ngươi tự suy nghĩ đi, nhớ là lúc trở về không nói gì hết, càng không được nói ngươi đã tới Ma Vực, biết không? Tỷ tỷ biết, ở nhà ràng buộc ngươi quá nghiêm khắc, nhưng đều là muốn tốt cho ngươi, chờ thực lực của ngươi đủ mạnh thì tự nhiên sẽ cho ngươi ra ngoài lịch duyệt.
- Gia gia thật không biết ư?
- Ừm. Sao tỷ tỷ lại lừa đệ chứ? Đi thôi.
- Được rồi, chờ đệ thăng cấp lên Tiên Thiên, đệ sẽ đi Trảm Không Kiếm Phái Hoa báo ân cho đại ca.
- Ừm.
Vu Thanh Nhã nhẹ nhàng đáp một tiếng, nắm tay Vu Tiểu Ức, bay thẳng lên trời, kiếm quang chợt lóe, liền biến mất ở phía chân trời.
Còn Dương Thiên Lôi thì vẫn tiếp tục đi sâu vào trong Ma Vực.
…
Giết người cướp của không được, ngược lại Dương Thiên Lôi làm cho hầu như toàn quân bị tiêu diệt, tiên đan pháp bảo thu được một khoản lớn, không những vậy, “chút lòng thành” của Vu Tiểu Ức báo ân lại càng khiến cho Dương Thiên Lôi cảm khái vạn phần, vô cùng đắc chí, trong lòng sung sướng biết bao.
Bất quá, điều khiến cho Dương Thiên Lôi đắc ý nhất là, mấy tên chạy thoát kia, e rằng ngay cả hắn là ai chúng cũng không biết.
Dương Thiên Lôi đắc ý nhớ lại:
- Hải Đại Phú của Tạo Hóa Môn, dùng danh hiệu này giết người phóng hỏa, thực sự là không lỗ lã chút nào...
Hiện giờ, Tạo Hóa Môn là môn phái xếp hạng nhất trong giới tu luyện trên đại lục Thiên Huyền. Tuy Thương Huyền Phủ xếp hạng ba, nhưng chênh lệch giữa hai môn phái thì không thể so sánh được.
Chỉ nhìn vào biểu tình của bọn người Thương Kế Tùng khhi nghe nói mình là đệ tử của Tạo Hóa Môn, chỉ e là sau khi bọn họ thoát ra ngoài được, ngay cả Thương Huyền Phủ cũng không dám về, càng đừng nói chi việc đến Tạo Hóa Môn tìm Hải Đại Phú báo thù.
Dương Thiên Lôi vừa chạy như bay vừa nhìn địa đồ Ma Vực trong tay, không ngừng đi sâu vào trong.
Không gian Ma Vực này chỉ là Ma Vực cấp thấp nhất mới khai phá trong Ma Vực cấp hai mà thôi, nhưng phạm vi lại vô cùng rộng lớn.
Nếu Dương Thiên Lôi muốn đi một vòng hoàn chỉnh trong không gian Ma Vực này thì chỉ e rằng ít nhất cũng khoảng nửa tháng, hơn nữa đó là trong tình trạng đi với tốc độ cực hạn. Nếu vừa săn giết ma thú, tìm kiếm linh tinh, còn cả tu luyện nữa, e rằng không tốn mấy tháng thì căn bản không đi hết được.
Nhưng người tu luyện lại không thể dừng lại quá lâu trong Ma Vực, bởi vì theo thời gian, sự ảnh hưởng của khí âm sát đối với người tu luyện càng lớn.
Cho nên, thông thường, người tu luyện sẽ căn cứ vào tốc độ của mình mà quyết định đi vào bao sâu, cần phải bảo đảm rằng lúc mình không chống đỡ được khí âm sát nữa thì vẫn còn có thể mau chóng quay lại lối vào Ma Vực, khởi động công năng truyền tống của địa đồ để trở lại thế giới bên ngoài.
Lúc này, Dương Thiên Lôi đã chạy liên tục suốt ba ngày, trực tiếp tiến vào chỗ sâu trong cùng, không chút dừng lại, đã hoàn toàn không nhìn thấy tung tích người tu luyện nữa, chỉ có địa ma thỉnh thoảng xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.
Chỉ là, hầu hết những địa ma này đều là Tiên Thiên cấp một, Tiên Thiên cấp hai gần như đã tuyệt tích, đến bây giờ, Dương Thiên Lôi cũng chưa gặp được một con.
Dương Thiên Lôi đứng trên một ngọn núi, nhìn ra bầu trời mờ mịt phía xa, nói thầm trong đầu:
- Địa ma ở đây, ngoại trừ thu được ma tinh ra thì đã không còn ý nghĩa khiêu chiến nữa, chi bằng tu luyện ở đây một phen, ý nàng thì sao, Lăng Hi?
Tiểu linh thú đứng trên vai Dương Thiên Lôi, mũi nhỏng lên hít hít, tham lam hấp thu linh khí thiên địa và khí âm sát bàng bạc trong không gian Ma Vực, trong ba ngày này, tiểu tử này đã lớn hơn được một vòng rồi.
Lăng Hi nói:
- Tu luyện đơn thuần bằng cách thu nạp linh khí thiên địa, sẽ giúp khí âm sát nhập thể nhanh hơn, không ở đây được bao lâu, ngươi liền phải đi ra ngoài. Theo ta thấy, chi bằng bây giờ ta truyền cho ngươi pháp thuật thần thông, bắt đầu tu luyện, rèn luyện niệm lực, địa ma cấp một vừa vặn có thể trở thành đối tượng cho ngươi thử đòn.
- Cũng được. Bất quá... thật kỳ quái, ta chẳng thấy khí âm sát có ảnh hưởng gì, dường như trực tiếp dung nhập vào trong thân thể của ta rồi.
- Điều này rất bình thường, ngươi mới tiến vào được hơn ba ngày một chút, qua thêm vài ngày nữa thì ngươi sẽ rõ, chúng ta bắt đầu đi.
…
Trong nháy mắt, Dương Thiên Lôi đã tiến vào Ma Vực được mười lăm ngày.
Điều khiến Lăng Hi kinh ngạc chính là, niệm lực của Dương Thiên Lôi lại đạt được cảnh giới cao thủ Tiên Thiên cấp ba, pháp thuật thần thông của Tiên Thiên cấp ba đối với Dương Thiên Lôi mà nói thì căn bản không có khó khăn gì, điều thiếu sót duy nhất chỉ là tốc độ thi pháp và mức độ thành thạo mà thôi.
Về phần dùng niệm lực điều khiển pháp lực để hình thành các loại trận pháp, phù văn phức tạp, sinh ra các loại thần thông, chỉ cần Lăng Hi giáo truyền thụ một lần, Dương Thiên Lôi liền có thể bắt chước y chang, không sai chút nào.
Phải biết rằng, lúc này Dương Thiên Lôi chỉ là Tinh giả hậu thiên, còn chưa thăng cấp lên Tiên Thiên, chân chính điều khiển được niệm lực, đạt đến cảnh giới niệm lực và tâm thần hợp nhất, niệm động thì lực đến, tâm niệm như một, nhưng đã đạt được cảnh giới của cao thủ Tiên Thiên cấp ba đỉnh phong, niệm lực đạt hai mươi bảy tầng.
Nếu Dương Thiên Lôi chân chính thăng cấp lên Tiên Thiên thì sẽ thế nào?
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, tuy niệm lực của Dương Thiên Lôi đạt được yêu cầu, nhưng bởi vì sự hạn chế của cảnh giới bản thân, pháp lực của hắn quá ít, căn bản không thể thỏa mãn nhu cầu mà pháp thuật thần thông của Tiên Thiên cấp ba cần, khi thi triển ra, căn bản không phát huy ra được uy lực tương ứng, hơn nữa, gần như chỉ trong nháy mắt, năng lượng trong cơ thể sẽ bị hút sạch.
Nhưng cho dù vậy, chỉ trong hơn mươi ngày ngắn ngủi, Dương Thiên Lôi vẫn có thể nắm được hơn mười loại pháp thuật. Đồng thời giết được một lượng lớn địa ma, thu được không ít ma tinh, và linh tinh ở nơi địa ma tập trung nhiều.
…
- Phù.
Dương Thiên Lôi thở ra một hơi dài, nhìn nắm đấm lấp lánh ánh sáng màu vàng đang dần mờ nhạt, trong lòng vô cùng hưng phấn. Một quyền, chỉ một quyền, hắn đã có thể đánh thủng đầu của một con địa ma cấp một, trực tiếp hút ma tinh vào trong tay.
Kim Cương Quyền, dùng pháp lực thuộc tính kim ngưng tụ trên nắm đấm thành Kim Cương Trận, giúp nắm đấm trở nên cứng rắn vô bì, không gì không đánh vỡ được, như thương như kiếm.
Kết hợp với thân thể huyền thiên của Dương Thiên Lôi, quả thực như cá gặp nước, hỗ trợ lẫn nhau, uy lực mà nó sản sinh ra khiến cho Lăng Hi đều cũng phải cảm thấy vô cùng kinh ngạc.