Bởi vì bọn họ đương nhiên biết rõ chuyện của Mộ Dung Tiễn. Võ si Mộ Dung Tiễn đúng là người mạnh nhất trong số mấy đệ tử trẻ tuổi của Xạ Thương Tông. Đáng tiếc là tính cách của hắn đã định trước là không thể thu được chưởng giáo truyền thừa của tông chủ Xạ Thương Tông, nhưng dù vậy, lúc này đây, thực lực mà hắn phô bày ra cũng đã đủ kinh người rồi, nếu như Mộ Dung Tiễn có thể thu được truyền thừa của Xạ Thương Tông, tu luyện được tuyệt học tối cao của Xạ Thương Tông là Hậu giới tâm quyết, đồng thời luyện hóa được truyền thừa đạo khí Phá Diệt Thần Tiễn hậu duệ thần cung thì sẽ còn cường đại tới mức nào nữa?
Sợ là ngay cả Bộ Kinh Thiên và Thương Huyền Bác cũng không dám nói chắc là sẽ thắng được!
- Bùm!
Trong nháy mắt lúc chín tiếng nổ cực mạnh phát ra thì băng tuyết thế giới cường hãn không gì sánh được của Trương Tử Hàm cư nhiên giống như một quả khí cầu bị Cửu trọng liên châu xuyên thấu tiễn của Mộ Dung Tiễn rạch một đường, trực tiếp phát nổ!
Tâm của đám người Phong Vô Kỵ nhất thời giật thót. Bởi vì bọn họ biết rõ, một khi lĩnh vực không gian bị hủy diệt thì tâm thần của người thi pháp cũng sẽ bị thương tổn cực lớn, bởi vì lúc người thi pháp trở thành chúa tể của không gian này thì không gian này cũng sẽ trở thành thân thể và tâm thần của kẻ đó, nếu như nó bị phá hủy thì có nghĩa là gì?
Mấy người Phong Vô Kỵ, Vu Nhân Kiệt, Vu Thanh Nhã, Triệu Sang, Lý Tiêu hầu như đều đã nhận định là Trương Tử Hàm thua rồi!
Trên mặt của tông chủ Xạ Thương Tông cũng đã nở ra nụ cười thắng lợi.
Trong số trăm vạn tu luyện giả, đa số đều không rõ lắm chuyện của lĩnh vực không gian nên chỉ mở to hai mắt, im lặng nhìn, nhưng dựa vào thần tình trên mặt của Mộ Dung Tiễn thì bọn họ giống như đã nhìn ra quang mang thắng lợi. Bởi vì sau khi Mộ Dung Tiễn bắn ra Xuyên thấu tiễn thì đã thu cung, ngang nhiên đứng đó, lẳng lặng nhìn về phía băng tuyết không gian đang tan vỡ!
Vẻ mặt kia, gống như đã thấy được Trương Tử Hàm bị trọng thương, không còn sức chiến đấu nữa!
Chỉ có trên mặt của một người là mang theo nụ cười mỉm thản nhiên mà thôi!
Đó là Dương Thiên Lôi!
Người ở trong lôi đài đều bị kết giới che hết khí tức, cho dù là cao thủ hàng đầu như Phong Vô Kỵ cũng không cách nào truyền âm, không sao cảm ứng được tình hình cụ thể của Trương Tử Hàm. Nhưng Dương Thiên Lôi lại có thể thông qua tâm linh cảm ứng giữa hắn với Trương Tử Hàm mà cảm ứng được tất cả khí tức của Trương Tử Hàm một cách cực kỳ rõ ràng!
Băng tuyết không gian của Trương Tử Hàm thật ra là thần thông mà Thủy Nguyên Châu sở hữu, trong nháy mắt khi băng tuyết không gian tan biến thì Trương Tử Hàm thật sự đã bị ảnh hưởng một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi!
Căn bản không ảnh hưởng tới sức chiến đấu của nàng chút nào!
Mà trong nháy mắt khi băng tuyết không gian biến mất, Trương Tử Hàm cũng đã hóa thành một đạo sương khói, toàn thân đều hoàn toàn biến mất, giống như năng lượng tứ tán tản ra lúc băng tuyết không gian tan biến, vô thanh vô tức mà thoát ra!
- A?
Lúc băng tinh và sương mù từ băng tuyết không gian phát ra toàn bộ lôi đài để mọi người nhìn rõ vị trí của băng tuyết không gian lúc đầu thì toàn bộ đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, cư nhiên không có thân ảnh của Trương Tử Hàm!
Điều này sao có thể?
Trong nháy mắt này, hầu như tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn về phía Mộ Dung Tiễn, gần như tất cả mọi người đều cho rằng một tiễn kinh thiên kia của Mộ Dung Tiễn đã trực tiếp hủy diệt Trương Tử Hàm!
Vô số tu luyện giả sùng bái và theo đuổi Trương Tử Hàm, lúc này đây đầu vô cùng khiếp sợ, ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Tiễn không hề có sự tôn kính dành cho cường giả, ngược lại còn mang theo một tia địch ý mơ hồ!
Còn vẻ mặt của mấy người Phong Vô Kỵ, Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ thì lại dại ra trong nháy mắt, kết quả như vậy, vô luận là thế nào đi nữa thì cũng là chuyện mà bọn họ không ngờ được, cũng không thể chấp nhận được! Bọn họ đã như vậy huống hồ gì là Dương Thiên Lôi? Địa vị của Trương Tử Hàm trong lòng của Dương Thiên Lôi là gì, tất cả mọi người đều biết rõ. Bọn họ căn bản không dám nghĩ tới chuyện Dương Thiên Lôi sẽ đối mặt như thế nào!
Thế nhưng…
Lúc ánh mắt của vô số tu luyện giả nhìn về phía Mộ Dung Tiễn. Lại ngạc nhiên phát hiện ra Mộ Dung Tiễn cũng không có sự đắc ý và kiêu ngạo của kẻ thắng cuộc, vẻ mặt của hắn, đôi mắt của hắn cư nhiên cũng tràn ngập khiếp sợ!
Mà lúc mấy người Phong Vô Kỵ, Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ lo lắng nhìn về phía Dương Thiên Lôi cũng khiếp sợ phát hiện, gương mặt góc cạnh rõ ràng, suất tới thiên địa bất dung của Dương Thiên Lôi cư nhiên lại tràn ngập ý cười thản nhiên!
Nói thì có vẻ dài, kỳ thực chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủi mà thôi.
Cũng ngay trong nháy mắt khi Mộ Dung Tiễn khiếp sợ, một đạo sương khói giống như là phát ra lúc băng tuyết không gian phát nổ lại vô thanh vô tức bay ra sau lưng của Mộ Dung Tiễn, trong nháy mắt này, Mộ Dung Tiễn đột nhiên giật mình tỉnh ngộ, rốt cuộc cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra!
- Ngươi thua rồi!
Lúc một đạo kiếm quang phát ra khí tức băng hàn kề sát cổ đã khiến Mộ Dung Tiễn không thể phản ứng được nữa, bởi vì nó đã chạm vào ngay sau gáy của Mộ Dung Tiễn, vừa chạm nhẹ vào một cái liền tự động biến mất. Cùng lúc đó, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Trương Tử Hàm liền vang lên, tuy là không lớn, nhưng lại truyền vào tai của tất cả mọi người rất rõ ràng.
Pháp lực đang điên cuồng ngưng tụ của Mộ Dung Tiễn cũng vô thanh vô tức tiêu tán. Cuối cùng chậm rãi xoay người, chiến ý trên người dần dần biến mất. Nhìn Trương Tử Hàm, cúi người ôm quyền, trầm giọng nói:
- Cảm tạ!
- Đúng vậy, cảm tạ.
Bởi vì trong nháy mắt lúc hắn cho rằng mình đã thắng thì Trương Tử Hàm hoàn toàn có thể một kiếm giết chết hắn!
Cung tiễn thủ, lúc bị đối phương áp sát người thì đã là một loại thất bại rồi. Bởi vì, bọn họ chỉ có thể phát ra công kích cường đại nhất ở cự ly xa mà thôi.
Lúc này đây, toàn bộ trường diễn võ đều vô cùng an tỉnh, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn vào một màn kịch đầy kịch tính này, tâm tình thay đổi cực nhanh, vô cùng khiếp sợ!
- Trận thứ ba, Trương Tử Hàm của Trảm Không kiếm phái thắng!
Khi thanh âm vang dội của trọng tài vang lên. Toàn bộ trường luyện võ đột nhiên phát ra tiếng hoan hô và ủng hộ vang vọng khắp nơi!
Thần đạo, Trương Tử Hàm vừa mới bước vào Thần đạo lại một lần nữa vượt qua dự liệu của mọi người, không thể nghi ngờ, khiến cho mấy tu luyện giả ủng hộ và hâm mộ nàng càng kích động hơn nữa!
Phong Vô Kỵ thở hắt ra một hơi, tâm tình trong nháy mắt trở nên vô cùng sảng khoái. Mặc dù hắn không rõ lắm tại sao lĩnh vực không gian bị hủy mà Trương Tử Hàm vẫn không bị gì. Nhưng cũng không quan tâm lắm, hắn chỉ nghĩ là ở cạnh tên biến thái Dương Thiên Lôi thì biến thái một chút cũng có thể hiểu được.
- Xin mời tuyển thủ trận thứ tư, Thương Huyền Bác của Thương Huyền Phủ và Bách Lý Tình Không của Tạo Hóa Môn!
Thanh âm vang dội của trọng tài xuyên thấu tiếng hò hét của mọi người.
Dù vậy, tiếng hoan hô vẫn kéo dài mãi cho tới tận lúc Thương Huyền Bác và Bách Lý Tình Không đã đi lên đài mới chậm rãi tắt dần. Tiếp sau đó chính là tiếng hò hét cuồng ngạo của đám đệ tử Thương Huyền Phủ:
- Thương Huyền Bác, quán quân! Thương Huyền Bác, quán quân!
Theo tiếng hò hét không ai bì nổi của đám đệ tử Thương Huyền Phủ, đám đệ tử Tạo Hóa Môn lẽ nào lại có thể tỏ ra yếu kém? Thế nhưng nói Bách Lý Tình Không là quán quân thì hiển nhiên là không được rồi. Cho nên, gần như trong nháy mắt, đám đệ tử Tạo Hóa Môn liền ‘hư’ liên tục, bởi vì nhân số vượt xa đám đệ tử Thương Huyền Phủ cho nên dù chỉ là tiếng hư thì cũng không hề thua kém gì tiếng hò hét của đám đệ tử Thương Huyền Phủ. Sau một lát, mấy tu luyện giả ủng hộ Thương Huyền Bác cũng hò hét theo, nhưng phần lớn cũng không thích vẻ cuồng ngạo của đám Thương Huyền Phủ cho nên cũng hư theo!
Bát diện linh lung tiểu bạch long Thương Huyền Bác, một thân bạch y, phong thần tuấn lãng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên như cũ, nhưng so với ba năm trước đây thì đã thu liễm hơn nhiều. Hắn lúc này, mặc dù vẻ mặt cũng không khác gì. Nhưng khí tức toàn thân đã có biến hóa rất kinh người, giống như một thanh bảo kiếm chưa ra khỏi võ, mặc dù kiếm vẫn chưa ra khỏi võ nhưng vẫn phát ra phong mang kinh người!
Không ai hoài nghi, lúc gương mặt mỉm cười thản nhiên kia của Thương Huyền Bác mà đột nhiên biến sắc thì sẽ là một kích kinh thiên cỡ nào!
Đối mặt với mấy tiếng hư đó. Thương Huyền Bác chậm rãi quay người về phía đám đệ tử của Thương Huyền Phủ, ánh mắt chỉ là hững hờ phát ra một đạo hàn quang, toàn bộ đám đệ tử của Thương Huyền Phủ lập tức ngừng hò hét, nhìn vào Thương Huyền Bác đầy vẻ cung kính.
Thương Huyền Bác lại chậm rãi quay sang phía trăm vạn tu luyện giả hơi ôm quyền đầy lễ độ, giống như là tỏ vẻ áy náy với mọi người vậy.
Không hổ là bát diện linh lung, hầu như chỉ trong nháy mắt, từng đợt tiếng hư cũng liền chậm rãi biến mất. Đa số mọi người chỉ là không vừa mắt thái độ cuồng ngạo của đám đệ tử Thương Huyền Phủ mà thôi. Nhưng thực lực của Thương Huyền Bác thì đúng là một trong những người có thể tranh chức quán quân. Đối với cường giả, tại thế giới dĩ võ vi tôn thế này thì chẳng ai tiếc rẻ chút tôn kính của mình làm gì!
Nhất là một số nữ tu luyện giả còn trẻ tuổi, nhất thời bị dáng vẻ, khí độ và thực lực của Thương Huyền Bác chinh phục!
Trận chiến này còn chưa bắt đầu nhưng tất cả mọi người đều đã biết trước được kết cục.
Nhưng dù vậy đi nữa thì đây cũng là trận chiến mà đa số tu luyện giả vô cùng mong chờ, nguyên nhân là bởi vì Thương Huyền Bác!
Thậm chí ngay cả ba người Dương Thiên Lôi, Bộ Kinh Thiên và Phong Linh Nhi, trong nháy mắt khi Thương Huyền Bác bước lên đài, ánh mắt liền tập trung hoàn toàn vào hắn!
Bách Lý Tình Không tuy là không phải là đối thủ của Thương Huyền Bác, nhưng mọi người lại có thể từ trận đấu của cả hai người mà nhìn ra được một chút, lý giải được phần nào thực lực thật sự của Thương Huyền Bác!
Trong cảm nhận của Bộ Kinh Thiên thì Thương Huyền Bác chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn!
Theo như cảm nhận của Phong Linh Nhi, nhận được sự ủy thác của Phong Vô Kỵ, vì mạng sống của Dương Thiên Lôi, Thương Huyền Bác cũng là một trong những đối thủ lớn nhất của nàng!
Còn theo như cảm nhận của Dương Thiên Lôi, Thương Huyền Bác có trận chiến sinh tử với hắn, Dương Thiên Lôi há lại có thể không quan tâm? Hắn tuy là sở hữu rất nhiều lợi thế, nhưng cũng không có nghĩa là Thương Huyền Bác không có lợi thế, không tới giây cuối cùng thì thắng thua, ai cũng khó mà đoán được! Cho nên, hắn phải cẩn thận!
- Bách Lý huynh, mời!
Sau khi trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu xong, khí tức trên người của Thương Huyền Bác cũng không hề biến hóa chút nào, ngược lại còn ôn tồn lễ độ quay sang nói với Bách Lý Tình Không, trên mặt của hắn vẫn tràn ngập ý cười thản nhiên. Hành động vô cùng đẹp mắt này nhất thời khiến vô số thiếu nữ thét lên chói tai.
- Con mẹ nó, tên này đúng là khiến người ta cảm thấy buồn nôn, cái loại ngụy quân tử này, thật không biết lúc bị đại ca đánh cho thành đầu heo thì còn giả bộ kiểu này được không?
Vu Tiểu Ức bực bội nói. Trước đây nhìn bộ dạng ngụy quân tử của Thương Huyền Bác thì hắn đã muốn nôn rồi. Sau ba năm, lần thứ hai nhìn thấy người này, cư nhiên lại càng khiến hắn cảm thấy kinh tởm hơn.
Hầu như cùng một lúc với Vu Tiểu Ức, mấy tên Phong Mã Ngưu ngồi chỗ Trảm Không kiếm phái cũng làm ra vẻ nôn mửa, giơ chân mắng chửi mấy tiếng.
- Vậy thì ta không khách khí nữa!
Ánh mắt của Bách Lý Tình Không lạnh lùng nhìn về phía Thương Huyền Bác, đối với mấy lễ nghi gì đó của Thương Huyền Bác, hắn không có hảo cảm chút nào, ngược lại, thân là đương sự như hắn chỉ có một loại cảm giác đang bị sỉ nhục. Bởi vì bộ dạng này của Thương Huyền Bác, rõ ràng là không xem hắn ra gì, thậm chí có thể nói là căn bản không để ý tới hắn. Nếu như là Bộ Kinh Thiên thì hắn có thể làm mấy trò này không? Còn có thể không thèm thay đổi khí tức chút nào như vậy hay không?
Bề ngoài cũng phong thần tuấn lãng, nhưng trên mặt lại đầy rẫy một cỗ tàn nhẫn, Bách Lý Tình Không có vài phần tương tự như Bách Lý Thiên Thiên trực tiếp xuất ra một đòn cường đại nhất của mình, phát tiết sự phẫn nộ khi bị coi thường của mình!
- Rầm rầm rầm!
Trong nháy mắt, từng đạo tiếng nổ vang kinh khủng liền vang vọng khắp trường diễn võ, Bách Lý Tình Không đang phẫn nộ liền phô bày ra thực lực vượt xa bình thường. Thế nhưng, dù hắn có điên cuồng công kích đi nữa thì Thương Huyền Bác lại có thể nhẹ nhàng hóa giải tất cả. Tuyệt kỹ mà hắn thi triển bất quá cũng chỉ là Thương Huyền Phệ Thần Quyết mà Thương Mang Tử đã thi triển mà thôi, nhưng cùng một loại thần thông, xuất ra từ trong tay Thương Huyền Bác lại phát ra uy năng vô thượng vô cùng thần kỳ. Căn bản không phải thứ mà Thương Mang Tử có thể sánh được!
Ngắn ngủi vài phút sau, bàn tay thon dài của Thương Huyền Bác trở nên phiêu hốt bất động như gợn sóng, chưởng ẩn nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng cư nhiên lại điên cuồng lao tới trước ngực của Bách Lý Tình Không!
Không hề có tiếng nổ gì, năng lượng toàn thân của Bách Lý Tình Không trong nháy mắt giống như hoàn toàn tan biến, nhẹ nhàng bay ra ngoài như một chiếc lá rụng bị gió cuốn đi. Chậm rãi rơi xuống đất, sau đó không đứng lên được nữa!
- Đa tạ đã nhường!
Thương Huyền Bác mỉm cười, thản nhiên ôm quyền nói.