Mục lục
[Dịch] Huyền Thiên (Huyền Thiên Tà Tôn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa, từ biểu tình của Phong Vô Kỵ, Cổ Đức Nhân cũng mơ hồ phát hiện ra là giống như ngay cả Phong Vô Kỵ cũng không biết được thực lực thật sự của Dương Thiên Lôi. Bằng không thì hai ngày đầu tiên Phong Vô Kỵ cũng sẽ không mặt ủ mày chau, bây giờ mặt mày lại rạng rỡ như vậy được!

- Thiên Nhi có tự tin không? Cổ Đức Nhân im lặng một hồi, nhìn Bộ Kinh Thiên hỏi.

- Sư phụ, thắng bại kỳ thực không quan trọng nữa. Đệ tử thầm nghĩ đánh một trận hết sức với hắn! Vô luận là thắng hay thua, hắn đều là một đối thủ đáng để đệ tử tôn kính! Bộ Kinh Thiên cao to uy mãnh, quanh thân đã tràn ngập khí tức cuồng ngạo, cũng giống như biệt danh của hắn, đã mang theo phong phạm quân lâm thiên hạ, nhưng trong mắt của hắn lại lấp lánh hai đạo chiến ý nồng đậm!

- Thế nhưng, nếu như chúng ta thua thì thể diện của Tạo Hóa Môn chúng… Cổ Đức Nhân nghe Bộ Kinh Thiên nói vậy, sắc mặt hơi đổi, nhíu mày nói.

- Sư phụ, xin thứ cho ta nói thẳng, Tạo Hóa Môn của chúng ta là môn phái đứng đầu ở tu luyện giới, nội tình bên trong là thứ mà những môn phái khác không thể bằng được. Mấy lần đại hội trước, chúng ta đều liên tiếp lấy được ưu thế tuyệt đối, giành được hạng nhất. Thế nhưng, cũng bởi vì như thế mà môn hạ đệ tử của chúng càng lúc càng trở nên ngang ngược kiêu ngạo hơn…

Nghe Bộ Kinh Thiên nói vậy, chân mày của Cổ Đức Nhân cũng nhíu lại.

Thế nhưng, Bộ Kinh Thiên cũng không dừng lại mà tiếp tục nói: - Thậm chí bao gồm cả ta cũng không thèm đặt anh hùng thiên hạ vào mắt! Cho nên, đệ tử cho rằng, lần này thắng đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu bại cũng không nhất định là chuyện xấu. Vô luận là đối với ta hay là toàn bộ tân sinh lực lượng của môn phái cũng đều là chuyện tốt! Chỉ có trải qua áp lực và khó khăn thật sự mới có thể để chúng thanh tỉnh nhìn lại chính mình!

- Nhưng mà, Thiên Nhi, ngươi phải biết là địa vị của ngươi ở Tạo Hóa Môn, ngươi chính là trụ cột tinh thần của trăm vạn đệ tử Tạo Hóa Môn, nếu như ngươi thất bại thì sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào với trăm vạn đệ tử của Tạo Hóa Môn ta? Cho nên… sư phụ quyết không cho phép ngươi thất bại!

- Đúng vậy, sư đệ, chúng ta tuyệt đối không để cho ngươi thất bại! Đúng lúc này, hai gã Thần đạo cao thủ tầm khoảng trung niên bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Bộ Kinh Thiên, trong ánh mắt phát ra quang mang kiên định, nói. Hai gã Thần đạo cường giả này hiển nhiên đã bước vào cảnh giới Thần đạo cấp năm.

- Thiên Nhi, ngày mai có thể ngươi sẽ giao thủ với hắn, cho nên… Hai vị sư huynh nguyện ý thành toàn cho ngươi!

- Thành toàn cho ta? Bộ Kinh Thiên thoáng kinh hãi, hai mắt đột nhiên lóe lên hai đạo tinh quang, nghi hoặc hỏi.

- Đúng vậy, sư đệ, hai người chúng ta sẽ xuất ra nguyên thần của bản thân cho ngươi luyện hóa! Chỉ cần để lại một nửa cho chúng ta là được! Yên tâm, sư phụ sẽ khởi động thời không pháp tắc và vô số tiên đan để hai người chúng ta mau chóng khôi phục! Đây là biện pháp duy nhất hiện nay!

Nghe hai gã sư huynh nói vậy, Bộ Kinh Thiên liền thật sự chấn kinh, qua một hồi, Bộ Kinh Thiên chậm rãi quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Cổ Đức Nhân, thanh âm của hắn giống như đột nhiên mất đi cảm tình, nói: - Sư phụ, đây là ý của ngươi?

Đối mặt với ánh mắt của Bộ Kinh Thiên, vẻ mặt của Cổ Đức Nhân giống như xuất hiện một chút dao động, cư nhiên né tránh ánh mắt của Bộ Kinh Thiên, nhẹ giọng nói: - Là ý của sư phụ, nhưng hai vị sư huynh là tự nguyện…

- Xin lỗi, sư phụ. Thanh âm của Bộ Kinh Thiên đột nhiên trở nên vô cùng băng lãnh, nói xong cư nhiên trực tiếp xoay người, đi về phía cửa mật thất.

- Thiên Nhi! Cổ Đức Nhân gọi lớn.

Thân hình của Bộ Kinh Thiên đột nhiên dừng lại, không hề quay lại, nhưng bóng lưng vĩ ngạn kiệt ngạo của hắn giống như thoáng run rẩy, dùng một loại thanh âm trầm thấp nhưng kiên định nói: - Sư phụ, đệ tử thầm nghĩ đánh một trận đường đường chính chính với hắn! Xin lỗi!

Bộ Kinh Thiên nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi mật thất.

Bỏ lại sau lưng là Cổ Đức Nhân và hai vị sư huynh Thần đạo cấp năm.

Qua một lúc sau, Cổ Đức Nhân mới thở dài một hơi, phất tay, nói với hai tên đệ tử: - Thôi đi, thôi đi, cứ tùy hắn… hắn nói cũng đúng… Hai gã cường giả Thần đạo cấp năm, nhìn vào bóng lưng ngạo nghễ vĩ ngạn của Bộ Kinh Thiên, trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia cảm kích, đồng thời trong lòng cũng thả bỏng hẳn.

Đúng vậy, bọn họ là tự nguyện cả. Tự nguyện hy sinh vi Tạo Hóa Môn, vì Bộ Kinh Thiên. Thế nhưng, phía sau tự nguyện đó, cần bao nhiêu dũng khí? Thử hỏi, lúc vị sư phụ nuôi ngươi khôn lớn, cũng bồi dưỡng ngươi thành cao thủ hỏi ngươi, có nguyện ý hy sinh một ít lợi ích vì Tạo Hóa Môn hay không, rất có thể tu vi cả đời cũng sẽ không tiến thêm, thậm chí cũng sẽ khó mà khôi phục tới cảnh giới bây giờ, ngươi sẽ làm thế nào? Tự nguyện, nhưng là sự tự nguyện mà bọn hắn không thể cự tuyệt được.

- Sư phụ, chúng ta… Hai gã thần đạo cường giả cấp năm nhìn Cổ Đức Nhân giống như đã già hơn một chút, trong lòng thấp thỏm hỏi.

- Các ngươi đều là đồ nhi tốt của sư phụ, cứ lui xuống trước đi, chờ đại hội kết thúc thì sư phụ sẽ trọng thưởng cho các ngươi!

- Đa tạ sư phụ!

Cũng cùng một màn, cùng một cảnh tượng, gần như là cùng một lúc, xuất hiện tại biệt viện của Thương Huyền Phủ.

Nhưng kết quả lại hoàn toàn khác nhau.

Cũng là hai gã cường giả Thần đạo cấp năm tự nguyện hy sinh chính mình, cũng nói ra là tự nguyện xuất nguyên thần của mình ra cho Thương Huyền Bác thối luyện, thối luyện một nửa rồi thả ra là được.

Nhưng bi kịch không gì sánh được chính là lúc bọn họ không biết sợ mà chuẩn bị kính dâng một nửa nguyên thần của chính mình, hơn nữa cũng không phản kháng chút nào, ngược lại còn giúp Thương Huyền Bác thối luyện, vốn tưởng là Thương Huyền Bác sẽ đúng hẹn thả nguyên thần của bọn họ ra, thế nhưng Thương Huyền Bác và Thương Huyền Không liếc mắt nhìn nhau một cái, thực lực của Thương Huyền Bác đã tiêu thăng lên mấy lần, chẳng những không thả hai người ra, ngược lại còn thối luyện thêm nữa! Cùng lúc đó, Thương Huyền Không cũng ra tay giúp đỡ Thương Huyền Bác kềm hãm hai Thần đạo cao thủ cấp năm đang giãy giụa.

Hai vị cao thủ Thần đạo cấp năm cường đại, từ nay về sau liền thần hồn câu diệt, biến mất sạch sẽ trên thế giới này. Mà tu vi cả đời của bọn họ, dưới tác dụng của thời không pháp tắc, gần một đêm, liền bị Thương Huyền Bác luyện hóa sạch sẽ, để cái tên đê tiện vô sỉ này trở thành một cường giả thật sự có thể đánh một trận với các chưởng giáo chí tôn của các đại môn phái!

Đồng dạng, Dương Thiên Lôi đang vui vẻ đắm mình trong tu luyện không ý thức được nguy hiểm đang giáng xuống.

Vô luận là Phong Vô Kỵ, Lâm Vô Kỵ hay Vu Nhân Kiệt đều không ngờ, người, cư nhiên có thể vô sỉ tới mức độ này!

Sáng sớm, Tạo Hóa Môn liên tục sáng sủa mấy ngày liền, ngày hôm nay lại âm u, trên trời đầy mây đen che kín, giống như tỏ rõ là sẽ xảy ra chuyện gì đó không tưởng vậy. Khiến cho tâm tình của hơn trăm vạn tu lueyenj giả cũng trở nên hơi lo lắng. Bọn họ lo lắng một khi trời có dông thì trận chiến phải tạm thời hoãn lại. Bởi vì không có bất kỳ tu luyện giả nào dám chiến đấu giữ dông bão cả, cho dù là được kết giới cường hãn không gì sánh được bảo vệ đi nữa thì bọn họ cũng không dám.

Để mọi người vui mừng chính là, may là bầu trời chỉ âm u nhưng không xuất hiện sấm chớp gì cả.

Cho nên, sáng sớm, toàn bộ trường diễn võ vẫn người ra kẻ vào tấp nập như cũ, vô cùng náo nhiệt.

Trên chủ tịch đài, mấy nhân vật thái đẩu xuất hiện, mười tu luyện giả trên ghế tuyển thủ cũng tới đông đủ rất nhanh.

Khiến Dương Thiên Lôi hơi ngạc nhiên chính là trong nháy mắt khi Thương Huyền Bác xuất hiện, ánh mắt liền tỏ vẻ khiêu khích nhìn hắn một cái. Khí tức toàn thân cùng với thần tình giống như đã biến hóa rất lớn so với hôm qua.

Bộ Kinh Thiên và Phong Linh Nhi cũng nghi hoặc nhìn Thương Huyền Bác.

Thương Huyền Bác cũng sử dụng bí pháp che giấu cảnh giới của mình. Cho nên, đám người Dương Thiên Lôi tuy là cảm giác được khí tức của Thương Huyền Bác sinh ra biến hóa, nhưng cũng không rõ ràng lắm, cụ thể là thay đổi ở chỗ nào. Bất quá, cái tên này nhất định là có chỗ dựa gì đó, bằng không thì tuyệt đối sẽ không khác hẳn với hôm qua như vậy.

Ánh mắt sắc bén, cuồng ngạo kia, nếu không khiêu khích Dương Thiên Lôi thì cũng nhìn Bộ Kinh Thiên mang theo một tia khinh miệt và coi thường!

Dương Thiên Lôi mặc dù có kinh ngạc một chút, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng Bộ Kinh Thiên thì lại hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn Thương Huyền Bác hiện lên một tia lãnh liệt.

Dương Thiên Lôi, Bộ Kinh Thiên, Thương Huyền Bác, Phong Linh Nhi, bốn trận toàn thắng, mỗi người thu được mười hai phần, cùng đứng đầu.

Long Tĩnh, ba thắng một thua, thu được chín phần, xếp hạng hai.

Trương Tử Hàm, ba thua một thắng, thu được ba phần, xếp thứ ba.

Còn lại mấy người đều thua trắng cả bốn, ôm trứng vịt, đứng cuối cùng.

Bốc thăm bây giờ đã không còn mấy lựa chọn rồi. Rất nhanh liền xác định được trình tự và đối thủ của năm trận.

Trận đầu, Bộ Kinh Thiên của Tạo Hóa Môn đấu với Trương Tử Hàm của Trảm Không kiếm phái; trận thứ hai, Thương Huyền Bác của Thương Huyền Phủ đấu với Thương Mang Tử; trận thứ ba, Phong Linh Nhi của Trảm Không kiếm phái đấu với Mộ Dung Tiễn của Xạ Thương Tông; trận thứ tư, Long Tĩnh của Long Tượng Cốc đấu với Bách Lý Tình Không của Tạo Hóa Môn; trận thứ năm Dương Thiên Lôi của Trảm Không kiếm phái đấu với Lý Thuần Dương!

Lúc trọng tài gọi tên của Trương Tử Hàm và Bộ Kinh Thiên, thân thể cao to uy mãnh của Bộ Kinh Thiên trực tiếp bay lên trời, chậm rãi đáp xuống lôi đài.

Còn Trương Tử Hàm thì lại nhìn về phía Dương Thiên Lôi, sau khi thấy Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng gật đầu một cái, Trương Tử Hàm mới lăng không phi hành bay lên lôi đài.

Dương Thiên Lôi cũng không lo Bộ Kinh Thiên sẽ làm gì Trương Tử Hàm, từ lúc tiếp xúc với Bộ Kinh Thiên tới bây giờ, tuy là lập trường của cả hai luôn đối địch nhau, nhưng Dương Thiên Lôi lại có thể cảm giác được là Bộ Kinh Thiên khác với Thương Huyền Bác. Loại khí độ quân lâm thiên hạ này cũng không phải đóng kịch là có thể giả ra được, chí ít thì Bộ Kinh Thiên lòng dạ thẳng ngay, quang minh lỗi lạc.

Thấy Dương Thiên Lôi để Trương Tử Hàm đấu với Bộ Kinh Thiên, chứ không phải chịu thua, Bộ Kinh Thiên lại khinh thường hừ lạnh một tiếng. Ánh mắt không hề kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm vào thân ảnh khuynh quốc khuynh thành của Trương Tử Hàm, hắn đã gỡ bỏ lớp mặt nạ dối trá, ánh mắt cư nhiên lại dần hiện ra một tia dâm ý khinh nhờn Trương Tử Hàm!

Khiến cho cả trăm vạn tu luyện giả thấy lạ chính là, vốn tưởng là trận chiến sẽ kết thúc rất nhanh lại giằng co hơn mười phút, tới lúc Trương Tử Hàm không chống đỡ được thì Bộ Kinh Thiên mới lưu lại vài phần dư lực, đánh bại Trương Tử Hàm. Toàn bộ quá trình trận đấu, Bộ Kinh Thiên giống như đang chìm đắm trong Trảm Không kiếm phái để cảm ngộ nó, không vội đánh bại Trương Tử Hàm.

Mà mục tiêu của Bộ Kinh Thiên hiển nhiên chính lad Dương Thiên Lôi. Từ đầu tới giờ, Dương Thiên Lôi từ đầu chí cuối cũng không thi triển ra bất kỳ tuyệt học gì của Trảm Không kiếm phái. Nhưng Bộ Kinh Thiên có thể khẳng định, lấy tính cách của Dương Thiên Lôi thì tất nhiên ở thời khắc mấu chốt sẽ dùng tuyệt học của Trảm Không kiếm phái để triển lộ uy lực tuyệt học của Trảm Không kiếm phái!

Cho nên, thừa dịp còn có cơ hội, hắn muốn cố gắng hết sức để hiểu rõ Trảm Không kiếm quyết.

Trận thứ hai, Thương Mang Tử trực tiếp chịu thua. Tuyên bố Thương Huyền Bác thắng.

Trận thứ ba, Phong Linh Nhi bằng vào thực lực cường hãn của mình đánh bại Mộ Dung Tiễn. Bất quá, trận chiến này, mọi người lại phát hiện, võ si Mộ Dung Tiễn tuy là chưa đột phá cảnh giới, nhưng khí tức toàn thân, lúc thi triển tiễn thuật tuyệt học thì lại thêm linh động và tiến bộ hơn nữa. Dường như mỗi người đều ý thức được, sự tiến bộ này của Mộ Dung Tiễn tất nhiên là nhờ Dương Thiên Lôi ban tặng!

Trận thứ tư, Long Tĩnh không tốn chút sức nào liền thắng Bách Lý Tình Không.

Rốt cuộc, dưới sự chờ mong của tất cả mọi người, trận quyết đấu thứ năm giữa Dương Thiên Lôi và Lý Thuần Dương đã bắt đầu.

- Dương huynh, xin thứ cho ta mạo muội, có thể nói cho biết là Tinh thần cửu biến của ngươi làm thế nào để tạo thành bốn cánh không?

Sau khi trọng tài tuyên bố trận đầu bắt đầu. trên người của Lý Thuần Dương cũng không phát ra bất kỳ khí tức muốn chiến đấu nào. Ánh mắt cung kính nóng rực nhìn vào Dương Thiên Lôi hỏi. Vấn đề này, không chỉ có hắn muốn hỏi, đồng dạng cũng là chuyện mà sư phụ của hắn muốn hỏi.

Nghe Lý Thuần Dương nói vậy, hơn trăm vạn tu luyện giả cũng nín thở, vô cùng chờ mong nhìn về phía Dương Thiên Lôi. Mỗi người đều biết, vấn đề này của Lý Thuần Dương đã liên quan tới điều cầm kỵ rồi. Không đủ giao tình và đại giới thì ai sẽ nói bí mật tuyệt học của mình nói cho ngươi biết?

Cho nên, không ai tin là Dương Thiên Lôi sẽ nói cho hắn. Nhưng vẫn nín thở chờ xem Dương Thiên Lôi sẽ trả lời như thế nào.

Dương Thiên Lôi cũng khó xử, mẹ nó, làm sao tạo ra bốn cánh? Đương nhiên là do tác dụng biến thái của Huyền Thiên Chân Kinh rồi. Bất quá hắn chỉ rõ trận pháp của Thiên Vũ Cửu Biến, sau đó cải biến một chút mà thôi. Nhưng chuyện này hiển nhiên là không thể nói được. Nhưng nếu không trả lời thì cũng không đúng lắm? Dương Thiên Lôi không quan tâm lắm tới mấy chuyện cấm kỵ, ngược lại, thật ra hắn đang nghĩ là thần thông này vốn là do Thiên Vũ Môn ban tặng. Nếu không trả lời thì khiến hắn cảm thấy hổ thẹn. Đầu vừa chuyển thì tên bỉ ổi này phải biên soạn giả bộ làm ra vẻ bí hiểm, nói:

- Vô sinh nhất, nhất là Thái Cực, nhất sinh nhị, nhị là âm dương, nhị sinh tam, tam là vạn vật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK