Liễu Diệc Nhi tiếp nhận hoa tươi, nhìn thoáng qua Lý tỷ, trực tiếp đưa qua. Lý tỷ tiến lên một bước, tháo kính râm xuống, mỉm cười nói:
- Cám ơn ý tốt của lệnh tôn, tiểu thư của chúng tôi đã chịu chút kinh hách, đi đường mệt nhọc, muốn sớm nghỉ ngơi một chút, yến hội không thể tham gia, thật vô cùng có lỗi.
- Không sao, Lý tiểu thư nói rất đúng, vậy yến hội ngày mai mở lại cũng không muộn. Tôi đưa mọi người đến khách sạn.
Tabitha Kennedy đối với sự lãnh đạm cùng cự tuyệt của Liễu Diệc Nhi tựa hồ không hề để ý chút nào, khẽ mỉm cười nói:
- Liễu tiểu thư, mời.
Hắc Long Đạm Đài Huyên nhẹ giọng dặn dò tỷ muội song sinh Đạm Đài Huệ vài câu, sau đó liền cùng Lý tỷ đi ở hai bên Liễu Diệc Nhi, lên chiếc Lamborghini kia.
- Liễu tiểu thư, có thể ngồi gần nói chuyện với cô, tôi thật cao hứng. Một năm này mỗi lần cô biểu diễn, tôi đều có mặt ở hiện trường. Đối với cô hâm mộ đã lâu...
Tabitha Kennedy ngồi ở ghế phụ lái, hơi hơi nghiêng người nhìn Liễu Diệc Nhi nói. Đối với người đại diện Lý tỷ của Liễu Diệc Nhi, hắn đương nhiên quen thuộc, mặc dù là Hắc Long một thân hắc y đeo kính râm, hắn cũng rõ rằng, biết đó là siêu cấp bảo tiêu của Liễu Diệc Nhi. Bất quá, lần này lại là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi. Tuy rằng Hắc Long đeo kính râm, nhưng không thể che giấu được vẻ đẹp của nàng. Bất quá, Tabitha lúc này trong mắt chỉ có Liễu Diệc Nhi mà thôi.
- Cám ơn!
Liễu Diệc Nhi vẫn thản nhiên nói, đồng thời cũng quay mặt đi chỗ khác, ngắm nhìn phong cảnh ngoài xe. Hiển nhiên không muốn nói nhiều.
Tabitha cũng rất biết điều, không có nói thêm gì nữa.
Gần một giờ sau, chiếc Lamborghini chạy vào khách sạn xa hoa cao cấp nhất ở Washington.
Sau khi đi vào, Hắc Long cùng các thủ hạ, trực tiếp tiến hành kiểm tra toàn diện trong phòng của Liễu Diệc Nhi, sau khi xác định không có bất cứ vấn đề gì, mới theo yêu cầu của Liễu Diệc Nhi, toàn bộ rời khỏi. Đạm Đài Huyên và Đạm Đài Huệ đều ở cách vách Liễu Diệc Nhi.
Nhẹ đóng cửa lại, Liễu Diệc Nhi vẫn không xoay người, liền khẩn cấp lấy di động ra, chỉ có điều, vừa mới bấm số điện thoại của Dương Thiên Lôi, liền nghe được phía sau truyền đến âm thanh "đô đô", Liễu Diệc Nhi lập tức xoay người lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn siêu nhiên thoát tục, tràn ngập kinh hỉ cùng kích động nhìn chăm chú Dương Thiên Lôi đang mỉm cười đứng ở trước mặt nang.
Dương Thiên Lôi vẫn là Dương Thiên Lôi, hơn nữa còn là Dương Thiên Lôi đẹp trai hơn.
Liễu Diệc Nhi vẫn là Liễu Diệc Nhi, hơn nữa còn là Liễu Diệc Nhi càng siêu nhiên thoát tục hơn.
Hai người nhìn chăm chăm đối phương, đều không nói gì, cũng không cử động. Đối với Liễu Diệc Nhi mà nói, cảm giác Dương Thiên Lôi trước mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ, bọn họ tương phùng vốn là tràn ngập mộng ảo, sau cái tương phùng "mệnh trung chú định" ấy, tuy rằng luôn giữ liên lạc, nhưng cũng chưa từng gặp lại nhau. Xa cách nhau hơn nửa năm, lần này gặp lại vân tràn ngập mộng ảo, làm cho Liễu Diệc Nhi cám thấy giống như mình đang trong mơ mà không phải là thực tế, nhưng vẫn thật sự rõ ràng.
- Nếu như...
Hai người nhìn nhau ước chừng nửa phút đồng hồ sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Diệc Nhi trở nên ửng đỏ, rốt cục né tránh ánh mắt của Dương Thiên Lôi, muốn nói gì đó, chỉ là Liễu Diệc Nhi phát ra thanh âm nhỏ đến mức ngay cả mình cũng không nghe thấy.
- Gì cơ?
Dương Thiên Lôi tiến lên hai bước không hề cố kỵ kéo tay của Liễu Diệc Nhi, hỏi. Vào nháy mắt chính thức nhìn thấy Liễu Diệc Nhi, làm cho Dương Thiên Lôi phi thường khó hiểu chính là, không ngờ hắn vẫn giống như lần đầu tiên gặp mặt Liễu Diệc Nhi, rõ ràng cảm ứng được giữa hai người có một mối liên hệ gì đó. Loại liên hệ này, nguyên bản Dương Thiên Lôi tưởng rằng do ý thức chủ quan của bản thân coi Liễu Diệc Nhi là Lăng Hi mới sinh ra loại cảm giác này. Nhưng mà hiện tại, Dương Thiên Lôi đã xác định Liễu Diệc Nhi không phải là Lăng Hi, nhưng vì sao loại cảm giác này vẫn còn tồn tại? Hơn nữa tựa hồ trở nên càng mạnh hơn?
Nghĩ đến di mộng ngàn năm của Quan Âm đại sĩ... Dương Thiên Lôi mơ hồ đã minh bạch vì sao.
Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình!
Ba người Lăng Hi, Liễu Diệc Nhi cùng Dương Thiên Lôi, đều là bởi vì Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình mà gặp nhau.
Liễu Diệc Nhi là do một luồng thần niệm phong ấn ý thức của Quan Âm biến thành, nói trắng ra nàng mới là chủ nhân chân chính của Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình. Chỉ bất quá, Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình bị bốn người Lục Áp trưng dụng, hơn nữa dùng tiên lực càng cương đại hơn cải tạo, hóa thành một bộ phận cơ duyên của Dương Thiên Lôi. Làm cho Lăng Hi trở thành khí linh của Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình, mà Dương Thiên Lôi lại trở thành chủ nhân của Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình.
Đây mới chính là mối liên hệ dây mơ rễ má giữa bọn họ.
- Nếu như... Nếu như tôi không xảy ra sự cố... Anh có phải hay không... Không muốn gặp lại tôi?
Liễu Diệc Nhi cố lấy dũng khí, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi.
- Sao lại thế được? Đoạn thời gian này, tôi chỉ là không có thời gian mà thôi, đích xác rất bận rộn. Khi máy bay xảy ra sự cố, kỳ thật, tôi vốn đang đuổi tới nơi này, gọi điện thoại cho cô thì luôn tắt máy, vốn muốn cho cô một sự bất ngờ... Không nghĩ tới cô lại xảy ra chuyện...
Dương Thiên Lôi nói.
- Vậy anh tìm tôi... Nhất định là có chuyện sao?
Liễu Diệc Nhi ngẩng đầu nhìn Dương Thiên Lôi hỏi.
- Ách...
Nghe thấy lời nói của Liễu Diệc Nhi, Dương Thiên Lôi nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Thời gian hơn nửa năm này, nhất là sau khi gặp Lục Áp, đoán được Liễu Diệc Nhi không thể nào là Lăng Hi, Dương Thiên Lôi đích xác có ý muốn làm phai nhạt quan hệ với Liễu Diệc Nhi. Dù sao, khi lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Diệc Nhi, hắn quá kích động, biểu hiện cũng hơi thái quá. Mà sau chuyện tình phát sinh ở Hiên Viên Kiếm Tông, Dương Thiên Lôi "nghĩ thông suốt" mới có chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng hiện tại, lời nói của Liễu Diệc Nhi, lại làm cho Dương Thiên Lôi không thể trực tiếp nói ra mục đích lần này tới, chỉ có thể mỉm cười nói:
- Không có việc gì không thể tìm cô sao? M quốc này tương đối phức tạp, biết được cô sắp tới đây biểu diễn, ca có chút lo lắng a... Cho nên, cứ tới đây thôi. Dường như gia hỏa vừa rồi, rõ ràng có ý đồ với cô.
- Không thể nào... Anh nhất định là nhìn thấy tin nhắn của tôi, vì lo lắng cho nàng ta mới tới.
Liễu Diệc Nhi nhẹ cắn đối môi phấn nộn, nhưng trong lòng vẫn có chút cao hứng, ít nhất Dương Thiên Lôi lúc này, không hề có ý "tránh né" nàng.