Cùng lúc đó, một lão giả ẩn mình trong vô số khách hàng thoạt nhìn cực kỳ bình thường bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thầm nghĩ:
- Thiên Lôi? Tiểu tử này tại sao lại ở đây? Tốt, rất tốt, Thiên nhân hợp nhất, rốt cuộc cũng tấn cấp Tiên thiên cấp năm rồi, không ngờ lại mạnh như vậy, ha ha ha, quả nhiên là đủ biến thái, không uổng cuông bản tôn hao phí cái giá lớn như vậy…
Ngay lúc lão gia đang hưng phấn thì một đạo thần niệm vô thanh vô tức đã trực tiếp tản ra ngoài, trong nháy mắt đã xuyên qua cấm chế của Tinh Diệu thương nghiệp hiệp hội, trực tiếp tiến về phía phòng tu luyện.
Chẳng bao lâu thì lão giả đã thấy được thân ảnh của Chung Khuê, sau khi Chung Khuê mở kết giới của phòng tu luyện dành cho khách quý ra thì lão giả đã thấy được thân ảnh mà lão quen thuộc, không phải Dương Thiên Lôi thì là ai?
- Lão đệ, chúc mừng. Chung Khuê tiến lên ôm Dương Thiên Lôi một cái, nói ra lời chúc mừng với vẻ chân thành tha thiết và kinh hỉ trên mặt.
- Lão ca, ta tu luyện mất bao lâu?
Dương Thiên Lôi hỏi.
- Vẫn chưa đến ba ngày, bây giờ đang tiến hành hội đấu giá. Lão đệ à, lần tấn cấp này của ngươi thật kinh khủng, cả Tinh Diệu này đã bị tiếng hét của ngươi làm chấn kinh mất rồi, ha ha ha........mạnh thật, thật sự quá mạnh, lão ca ta đã là Tiên thiên cấp tám rồi mà pháp lực không hùng hồn bằng của ngươi, không nói những thứ này, ta đưa ngươi tới phòng đấu gia coi một chút, giờ mới bắt đầu thôi.
- Ách...
Đúng lúc này, sắc mặt Dương Thiên Lôi bỗng biến đổi, nghi hoặc nhìn về phía hư không.
- Ha ha, quả nhiên không tệ, khả năng cảm ứng cũng mạnh hơn nhiều. Thật không ngờ được, tiểu tử ngươi lại là khách quý của Tinh Diệu, đến phòng đấu giá đi bản tôn ở đó chờ ngươi, nhớ là không được làm bại lộ thân phận của bản tôn.
Một thanh âm già nua bỗng nhiên vang lên trong đầu Dương Thiên Lôi.
- Làm sao vậy lão đệ? Chung Khê cảm thấy kỳ quái liền hỏi.
- Không.. không có gì. Đi thôi lão ca, ta còn chưa được nhìn thấy hội đấu giá bao giờ, tới xem để mở mang kiến thức.
Dương Thiên Lôi vội nói. Trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái,
- Lão nhân gia đó chạy tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn mua đồ gfi sao?
Đáng tiếc, Dương Thiên Lôi không thể dùng thần niệm để truyền âm được. Chỉ có thể tạm thời đè nén nghi hoặc trong lòng xuống.
Lão giả đó không phải ai xa lạ mà chính là chưởng giáo chí tôn Phong Vô Kỵ. Sau khi hắn biết được Thương Huyền Bác tấn cấp Tiên thiên cấp chín đã rời khỏi Trảm Phong kiếm pháp, thì trong vòng vài ngày ngắn ngủi, hắn đã đã hao tốn mấy tỷ viên Thuần dương đan vì Dương Thiên Lôi, cơ hồ chạy hết các thành thị giao dịch lớn nhỏ trong Thiên Huyền đại lục để mua những vật phẩm giúp gia tăng pháp lực.
Thiên Châu thành chính là trạm sau cùng, cũng có thể là nơi hắn sắp sửa bỏ ra số tiền cao nhất. Bởi vì Phong Vô Kỵ biết rõ, bất luận là hiệu quả của tiên đan linh dược gì thì sau khi dùng một số lượng lớn đều sẽ nhỏ lại. Cho nên hắn chỉ có thể mua thêm thật nhiều vật phẩm giúp gia tăng pháp lực. Ngưng huyết đan, chính là loại vật phẩm gia tăng pháp lực tuyệt hảo nhất, mặc dù dùng trên người Dương Thiên Lôi có chút lãng phí. Nhưng cũng là tình thế bất đắc dĩ. Thế nên Phong Vô Kỵ cơ hồ đã mua hết tất cả những vật phẩm giúp gia tăng pháp lực. Vốn lấy thể chất biến thái của Dương Thiên Lôi thì Phong Vô Kỵ có thể khẳng định, nếu muốn giúp hắn tấn thăng tới Tiên thiên cấp chin cũng có chút khó khăn chứ đừng nói chi là Thần đạo.
Dương Thiên Lôi và Thương Huyền Bác hai năm sau sẽ quyết chiến sinh tử, chuyện này không chỉ liên quan tới sống chết của Dương Thiên Lôi mà còn liên quan tới vinh dự của Trảm Phong kiếm phái và tôn nghiêm của Phong Vô Kỵ. Cho nên hắn nhất định phải có được Ngưng huyết đan.
- Lão ca à, chúng ta tách ra ở đây thôi, muốn lấy cái gì thì ngươi làm chủ cho ta là được rồi.Ta chỉ tùy tiện xem thôi.
Dương thiên Lôi bỗng nói ra ngay trước lúc cả hai đi vào cửa phòng đấu giá.
- Như thế sao được? tự ngươi đi vào thì không tìm được chỗ ngồi tốt đâu, đi theo lão ca, lão ca ta là khách quý ở đây,cam đoan nhất định cho ngươi chỗ ngồi tốt nhất.
- Không cần đâu, lão ca, ta cũng không muốn gây chú ý với địch nhân. Chỉ muốn xem một chút thôi, xem xong rồi thì ta sẽ đi tìm ngươi, cứ vậy đi.
Dương Thiên Lôi nói xong liền chạy thẳng vào đại sảnh.
Chung Khuê lắc đầu cười không nói gì. Bất quá hắn vô cùng cao hứng vì Dương Thiên Lôi đã tin tưởng hắn.
- Ở bên này.
Dương Thiên Lôi vừa bước vào đại sảnh thì thanh âm của Phong Vô Kỵ đã vang lên ngay bên tai hắn.
Dương Thiên Lôi xoay người nhìn nhìn, trong đại sảnh cực lớn, người người chen chúc nhau, cơ hồ không còn chỗ ngồi. Dương Thiên Lôi giả như không thèm đếm xỉa, nhìn hồi lâu cũng không thấy thân ảnh của Phong Vô Kỵ.
- Xú tiểu tử, tới đây.
Đúng lúc này, Phong Vô Kỵ lại lên tiếng. Bất quá lần này thì Dương Thiên Lôi đã cảm ứng được vị trí của Dương Thiên Lôi. Vội vàng đi tới, đi một hồi mới tới được bên cạnh một lão giả thoạt nhìn cực kỳ bình thường, Nếu như không phải lão giả này mỉm cười nhìn hắn thì hắn thậm chí không dám tin lão giả này chính là Phong Vô Kỵ.
- Lão gia tử, sao bộ dạng của ngài lại thế này?
Dương Thiên Lôi không thèm đếm xỉa gì tới Phong Vô Kỵ, sau khi ngồi xuống liền truyền âm hỏi.
- Bộ dạng thế này mới tiện cuỗm đồ, nếu để người khác nhận ra bản tôn thì chắc chắn sẽ có kẻ tăng giá tiền.
Phong Vô Kỵ đáp.
- Ách… ngài muốn cuỗm thứ gì?
Dương Thiên Lôi hỏi.
- Ngưng huyết đan.
- Không phải chứ? Ngài lấy thứ đó làm gì?
- Còn không phải vì tiểu tử ngươi à? Bản tôn phải bỏ ra biết bao tiền. Đợi đấu giá xong thì bản tôn sẽ đưa cho ngươi một út vật phẩm gia tăng pháp lực trước, ngươi bây giờ đã tấn cấp Tiên thiên cấp năm, phải dùng tốc độ nhanh nhất tiến sâu vào cảnh giới Tiên thiên cấp năm đỉnh phong, bản thân mình đi du lịch một phen, sau khi hoàn toàn lĩnh ngộ cảnh giới Thiên nhân hợp nhất thì phải trở về Trảm Không kiếm phái ngay, bản tôn sẽ khởi động Huyền hoàng kỳ cho ngươi ngưng luyện pháp lực. Tiểu tử, thời gian không còn nhiều… ngươi nên nắm bắt cho tốt.
Phong Vô Kỵ truyền âm nói.
- Ừm. Đệ tử hiểu rõ. Chỉ là… lão gia tử, Ngưng huyết đan chẳng phải rất đắt sao? Tăng pháp lực thì nội đan yêu thú cũng không kém là bao, cần gì phải mua chứ?
Dương Thiên Lôi khó xử nói.
- Ngươi thì biết cái gì, bản tôn đã tới tất cả những hiệp hội buôn bán ở Thiên Huyền đại lục, phàm là những thứ có thể giúp gia tăng pháp lực thì đều mua hết. Tuy là vậy…. thể chất của tiểu tử ngươi quá biến thái, chỉ sợ không đủ dùng để giúp ngươi tăng lên tới Tiên thiên cấp chín. Cho nên, viên Ngưng huyết đan này phải đưa vào tay tên Tiên thiên cấp năm như ngươi mặc dù cũng hơi lãng phí, nhưng không còn cách nào khác. Thời hạn hai năm quả thật quá ngắn, bản tôn đã rõ thiên phú của Thương Huyền Bác. Mà thể chất của ngươi thì…
Phong Vô Kỵ bất đắc dĩ nói.
Chương 252: Kẻ lừa đảo. (Hạ)
Nghe Phong Vô Kỵ nói vậy, Dương Thiên Lôi thiếu chút nữa ngã chổng vó, mua hét toàn bộ vật phẩm có thể tăng pháp lực, đây là khái niệm gì đây? Tốn bao nhiêu Thuần dương đan để mua mấy thứ này? Lại còn là vì mình nữa. Trong lòng Dương Thiên Lôi tràn ngập cảm giác khiếp sợ và cảm kích khó tả. Trong nháy mắt, hắn ngơ ngác nhìn gương mặt già nua của Phong Vô Kỵ, nói không nên lời.
- Bây giờ bắt đầu đấu giá vật phẩm mà mọi người chú ý nhất trong hội đấu giá lần này – Ngưng Huyết đan.
Đúng lúc này, thanh âm của người thông báo đột nhiên đề cao tám trăm độ, cả phòng đấu giá lập tức yên tĩnh trở lại.
- Viên thứ nhất, Tiên thiên cấp bốn hai thuộc tính Kim, Thổ, có thể tăng sáu mươi năm tuổi thọ, ẩn chứa một bộ linh khí Thổ thuộc tính, một quả Càn Khôn Giới, giới vật phẩm bất tường. Giá khởi dầu là năm ngàn vạn viên Thuần dương đan, mỗi lần tăng giá không được ít hơn một trăm vạn, ai muốn mua thì xin vào màn cạnh tranh.
- Nói sau đi.
Phong Vô Kỵ đột nhiên truyền âm cho Dương Thiên Lôi, trực tiếp cắt đứt liên lạc của cả hai. Sau khi nói xong thì lập tức đứng lên, bước nhanh về phía bức màn trước mặt. Bóng lưng già nua hoàn toàn không có bất kỳ khí tức cường đại nào, nhưng trong mắt của Dương Thiên Lôi, lại tràn ngập một cảm giác khác, khiến cho ánh mắt của Dương Thiên Lôi càng trở nên kiên định hơn.
…..
Viên Ngưng huyết đan thứ nhất là Tiên thiên cấp bốn, giá khởi đầu là năm ngàn vạn viên Thuần dương đan, chỉ cần giá tiền này cũng đủ cho mấy môn phái nhỏ chùn bước.
Hơn nữa vừa rồi nghe người kia thông báo, Dương Thiên Lôi cũng xác định suy đoán lúc đầu của mình, viên Ngưng huyết đan này quả nhiên là sáp nhập được pháp bảo của người tu luyện vào.
Đây đúng là chuyện không thể ngờ được.
Hơn nữa, theo như lời mà tên kia đã nói thì có thể đoán ra, hình như sau khi luyện hóa viên Ngưng huyết đan này thì còn có thể khiến pháp bảo hiện hình, bộ hạ phẩm linh khí kia thì khỏi nói, sẽ ở bên ngoài. Nhưng Càn Khôn Giới? Chỉ một câu ‘Càn Khôn Giới’ đã tăng thêm vô số cảm giác chờ mong. Nhưng chỉ sau khi luyện hóa xong mới có thể xem được vật phẩm Càn Khôn Giới.
Cho nên, việc mua Ngưng huyết đan lại giống như một canh bạc vậy.
- Nếu một tu luyện giả Tiên thiên cấp bốn luyện hóa thì không sao, nhưng nếu để mình luyện thì sẽ được gì? Lừa gạt cả, trên người ca có cả trăm viên Ngưng huyết đan và vô số đan dược bảo bối đây…
Trong lòng Dương Thiên Lôi thầm nguyền rủa năm viên Ngưng huyết đan được đấu gia kia chỉ là rác rưởi, nếu không thì coi như lỗ to.
Nhìn thấy Phong Vô Kỵ ngồi xuống bàn dành cho khách đấu giá, khóe miệng Dương Thiên Lôi nhếch lên thành một nụ cười đểu. Hắn hoàn toàn có thể gọi Phong Vô Kỵ về, nói cho hắn biết chân tướng. Nhưng Dương Thiên Lôi không làm vậy, ít nhất là tạm thời không làm vậy.
Cò mồi tốt thế này, lại còn là miễn phí, đi tới đâu mới kiếm được đây?
- Tốt, đấu giá hiện tại liền bắt đầu, mời ra giá.
Sau khi mấy người chuẩn bị đấu giá ngồi xuống thì người chủ trì mới trầm giọng nói.
- Sáu ngàn vạn
Một trong năm người ngồi trên bàn đã lớn tiếng nói, trực tiếp tăng lên một trăm vạn.
- Tốt, sáu ngàn vạn lần …
- Một ức.
Người chủ trì còn chưa kịp nói hết hai chữ lần một thì đã có một vị nhân huynh trực tiếp tăng lên tới một ngàn vạn.
Lần đầu đã tăng bốn ngàn vạn, khiến mọi người dồn mắt nhìn.
- Một ức một ngàn vạn.
Trong nháy mắt đã có người ra giá thêm.
- Hai ức.
Đúng lúc này, một thanh âm thản nhiên, thanh thúy đột nhiên truyền tới. lập tức khiến cho toàn trường chấn động.
Lúc Dương Thiên Lôi nghe thấy thanh âm này cũng hơi sững người, kìm lòng không được mà dời mắt nhìn về phía phát ra thanh âm.
- Tuyệt đại thiên kiêu Vu Thanh Nhã, Vu Thanh Nhã của Vu gia bảo
Một thanh niên ngồi cạnh Dương Thiên Lôi kích động đứng lên, nhìn về phái Vu Thanh Nhã mà nói. Ánh mắt phát ra quang mang sáng chói, giống hệt như người hâm mộ cuồng nhiệt của nàng ta.
- Chẳng lẽ nàng ta cũng tới vì Ngưng huyết đan?
Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày, nhìn gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân và tư thái hiên ngang của Vu Thanh Nhã, trong lòng có chút nghi hoặc.
Ngữ khí hờ hững của Vu Thanh Nhã lại lộ ra chút quyết tâm vì tình thế bắt buộc. Trực tiếp tăng lên hai ức, rõ ràng đây là viên Ngưng huyết đan có gái cao nhất ở dây. Trong khoảng thời gian ngắn không còn ai tăng giá nữa, chỉ là ánh mắt của mọi người đã tập trung trên mặt của Vu Thanh Nhã.
- Hai ức lần thứ nhất, còn ai tăng giá nữa không?
Người chủ trì đập búa, lớn tiếng hỏi.
- Ha ha.
Đúng lúc này, đột nhiên có một người cười khẽ, nói:
- Thanh Nhã đã nhìn trúng thì ta nhất định phải mua bằng được.
Người lên tiếng có thân hình cao lớn, tướng mạo uy mãnh, nhưng tuổi cũng rất trẻ, quang thân phát ra khí tức cường đại, tự nhiên có một loại cảm giác quân lâm thiên hạ, giống như vương giả trời sinh, làm cho người ta có một loại cảm giác cao cao tại thượng.
- Bộ huynh, thích thì cứ việc tranh, đừng ngại.
Vu Thanh Nhã không nóng không lạnh, hờ hững nói.
Phong Vô Kỵ vốn định ra tay, nhưng sau khi nhìn thấy Vu Thanh Nhã thì cũng không lên tiếng tiếp.
- Hai ức, lần thứ hai.
Người chủ trì lại gõ búa lần nữa.
- Lão gia tử, hai ức một ngàn vạn.
Đúng lúc này, Phong Vô Kỵ chợt nghe Dương Thiên Lôi truyền âm nói:
- Đừng để Vu Thanh Nhã mua được. Xong rồi ta sẽ giải thích với ngươi.
Phong Vô Kỵ hơi sững người, hoàn toàn không rõ Dương Thiên Lôi muốn làm gì, nhưng nghe khẩu khí của Dương Thiên Lôi như vậy thì liền ra giá lúc người chủ trì định gõ búa thì ra giá:
- Hai ức hai ngàn vạn.
Lúc Phong Vô Kỵ ra giá, Vu Thanh Nhã cũng kinh ngạc trong thoáng chốc, sau đó ánh mắt của nàng hữu ý vô ý lướt qua người đứng sau Phong Vô Kỵ và mọi người, không ra giá thêm nữa.
- Thanh Nhã, làm sao đây, bỏ à?
Thiếu niên vừa rồi lạnh lung liếc quá Phong Vô Kỵ một cái, khẽ nhíu mày, quay sang hỏi Vu Thanh Nhã.
- Ngươi sao cũng được. ta chỉ là tùy tiện muốn lấy nó thôi.
Vu Thanh Nhã nói có chút kỳ quái.
- Tốt, hai ức ba ngàn vạn.
Thiếu niên kia nhìn Phong Vô Kỵ gần đất xa trời với vẻ khiêu khích, trực tiếp nỏi.
- Lão gia tử, hai ức rưỡi, sau đó nhìn hắn khiêu khích, hắc hắc…
Dương Thiên Lôi lại nói.
- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Phong Vô Kỵ tức giận hỏi.
- Hắc hắc, sau khi đấu giá xong, ta tự nhiên sẽ giải thích cặn kẽ cho ngài, bây giờ ngài chỉ cần biết là ra giá càng cao thì lợi nhuận của chúng ta càng nhiều.
- Có ý gì? Ngưng huyết đan… là của ngươi?
Phong Vô Kỵ lập tức nghe ra ẩn ý bên trong lời nói của Dương Thiên Lôi, kinh ngạc hỏi lại.