Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

TỐC độ của Tây Phong Giang vừa nhanh vừa tàn nhẫn, lực đạo cũng đạt đến cực hạn.

Ngay lúc hắn ta chặn đánh Giang Siêu, lại thấy thân hình của Giang Siêu chợt lóe sang một bên. Nháy mắt, một khuỷu tay đã đánh lên cánh tay của Tây Phong Giang.

Rắc… Một tiếng vang giòn, Tây Phong Giang hét lên một tiếng, khuỷu tay của cánh tay phải bị Giang Siêu đánh gãy.

Tay phải rũ xuống một cách khác thường.

Giang Siêu cũng không muốn ra tay tàn nhẫn nhưng Tây Phong Giang lại dám lần nữa ra tay tàn nhẫn vậy thì hắn không muốn nhẫn nhịn nữa. Gậy ông đập lưng ông.

Mọi người ngơ ngác nhìn tất cả những điều này, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Lực công kích của Giang Siêu thực sự quá mạnh.

Một cái khuỷu tay đã có thể đánh gãy cánh tay phải của Tây Phong Giang. Đây là thực lực gì?

Trong lúc mọi người đang kinh ngạc thì Tây Phong Giang chịu đựng cơn đau khủng khiếp, giơ chân đá vào phía dưới của Giang

Siêu, thằng nhãi này quả thực là ra tay hiểm độc.

Một chiêu không trúng thì lại đến một chiêu khác. Nếu chiêu này đánh trúng Giang Siêu, nói không chừng có thể đá chết Giang Siêu tại chỗ.

Nhưng trong khoảnh khắc chân hắn ta vừa đá ra, chân phải của Giang Siêu đã đón đỡ. Một chân đá vào giữa cẳng chân của Tây Phong Giang, “răng rắc”! Lại một tiếng giòn vang.

Chân phải của Tây Phong Giang đã rũ xuống một cách dị thường.

Tây Phong Giang cuối cùng không chịu nổi đau đớn bị gãy tay chân, há mồm kêu gào thảm thiết.

Còn chưa kịp nghe rõ tiếng hú thảm thiết của hắn ta, Giang Siêu đã dùng chân đá vào ngực hắn ta. Tây Phong Giang bị đá thẳng ra ngoài, ngã thật mạnh ra ngoài lôi đài.

Sau khỉ miệng phun liên tiếp ra mấy ngụm máu tươi, cả người cũng trở nên vô lực, trực tiếp ngất đỉ.

Mọi người có mặt tại hiện trường đều ngơ ngác nhìn tất cả. Mọi người đều quên cả nói chuyện và hô hấp. Từ khỉ chiến đấu bắt đầu đến

khi kết thúc, tổng không đến ba phút.

Trong hai phút đầu tiên, gần như là Giang Siêu chơi đùa với Tây Phong Giang.

Khi Tây Phong Giang hạ tử thủ với Giang Siêu, Giang Siêu mới không hề do dự mà liên tiếp phản kích.

Chỉ với ba chiêu, Tây Phong Giang đã bị đánh bại, cả người cũng coi như bị phế. Không chỉ thế, sợ là hắn ta cũng sẽ không sống được bao lâu.

Trọng thương như vậy mà có thể sống sót mới là lạ. Cú đá cuối cùng của Giang Siêu phải đánh gãy vài chiếc xương sườn của hắn ta.

Việc có thể sống sót hay không, hoàn toàn dựa ý chì và vận khí của hắn ta.

“Tốt quá! Giang đại ca thắng. Ta đã nói mà, một tên Tây Phong Giang nho nhỏ căn bản không thể là đối thủ của Giang đại ca.”

Đông Ly Thải là người đầu tiên lên tiếng hoan hô. Giọng nói của nàng đã khiến người của Dạ Lang thị giật mình bừng tỉnh. Mọi người đều vui mừng nhìn về phía Giang Siêu.

Tất cả đều đứng lên hoan hô, trên mặt Đông Ly Nguyệt lộ ra vẻ vui sướng cùng ngượng ngùng. Ánh mắt nhìn Giang Siêu đầy tình ý.

Giang Siêu thắng. Nói cách khác hắn sẽ là trượng phu của mình. Tuy rằng chuyện này chỉ là giả nhưng có thể trở thành phu thê giả với Giang Siêu, nàng cũng cảm thấy mình thật may mắn.

ít nhất, nàng cảm thấy mình gả cũng không hối hận.

Tây Phong Minh nhìn nhi tử mình ở bên ngoài lôi đài, nhanh chóng lao từ trên đài cao xuống. Đại hội Đăng Khoa kết thúc thì ông ta không cần phải ở lại trên đó nữa.

Ông ta không ngờ rằng kế hoạch của mình lại bị Giang Siêu phá hỏng.

Vọt đến bên cạnh nhi tử, Tây Phong Minh âm ngoan nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt dâng lên sát ý.

“Tiểu tử, ngươi sẽ phải trả giá lớn cho hành vi của mình, ngươi chờ đó cho bổn tộc trưởng đi.” Tây Phong Minh bế nhi tử bị trọng thương của mình lên, lạnh lùng nói với Giang Siêu.

Lúc này miệng Tây Phong Giang vẫn đang rỉ máu ra ngoài, cả người hôn mê bất tỉnh. Nhìn dáng vẻ phòng chừng vĩnh viên cũng không thể tỉnh lại.

Tây Phong Minh mang theo người của Tây

Phong thị rời khỏi từ đường của Dạ Lang thị, cũng không để ý đến lễ chúc mừng tiếp theo.

Giang Siêu được các huynh đệ của Dạ Lang thị nâng lên, mọi người đều reo hò. Trong mắt tràn ngập hâm mộ.

Sau khi hoan nghênh qua đi, chính là lúc những thiếu nữ Dạ Lang thị tuyển hôn phu. Ánh mắt của toàn bộ thiếu nữ nhìn Giang Siêu đều sáng quắc.

Tuy nhiên, trong mắt họ hiện lên một cảm giác tiếc nuối. Dù sao Giang Siêu là người đứng đầu đại hội Đăng Khoa, đã là hôn phu của Đông Ly Nguyệt.

Cho dù các nàng có thích đến đâu thì họ cũng chỉ có thề từ bỏ. vẻ mặt Đông Ly Thải có vẻ hơi buồn, mặc dù Giang Siêu đã nói với nàng rằng chỉ giả vờ thành thân với Đông Ly Nguyệt.

Nhưng khi nghĩ tới Giang đại ca mà mình thích sắp cưới Nguyệt tỷ tỷ của mình thì ngoài thương tâm ra nàng còn có chút hâm mộ.

Mà những thiếu nữ thất vọng kia đã dời lực chú ý đến những người còn lại của Dạ Lang thị. Có người đã tặng vòng cổ mà mình tự làm cho thiếu niên mà họ nhìn trúng.

Khi nhìn thấy các thiếu nữ tặng vòng cổ,

Giang Siêu lập tức nhớ đến chiếc vòng cổ mà Đông Ly Thải đã tặng cho mình.

Hắn nhìn Đông Ly Thải, trong mắt lộ chút nghỉ hoặc.

Có lẽ Đông Ly Thải đã nhìn ra Giang Siêu muốn hỏi điều gì, mặt nàng đỏ bừng chạy khỏi từ đường. Chỉ chừa lại Giang Siêu ở chỗ đó, không biết nên nói cái gì.

Lễ chúc mừng kéo dài khoảng một giờ, tiếp theo chính là nghỉ thức.

Giang Siêu được đưa lên bục cao, dưới sự dân dắt của tộc trưởng và vài vị trưởng lão, tiến hành hoạt động tế tổ.

Sau đó chính là Giang Siêu và Đông Ly Nguyệt ở trước mặt tất cả các thành viên của Dạ Lang thị hoàn thành nghi thức hôn lễ.

Lại nói tiếp, nghi thức này có phần giống với bái thiên địa của người Hán. bái tố tiên, bái Sơn Thần, bái các vị trưởng lão Dạ lang thị.

Trong nghi thức, Đông Ly Nguyệt đội một chiếc mũ có rèm châu, khuôn mặt xinh đẹp như ẩn như hiện sau lớp rèm châu, thoạt nhìn cực kỳ mỹ lệ động lòng người.

Đặc biệt lúc này mặt nàng còn đỏ bừng vì xấu hổ, trong mắt lộ ra vẻ hạnh phúc nồng đậm.

Làm Giang Siêu nhìn thấy cũng có chút thất

thần.

Giang Siêu nghĩ tới Tô Miên Miên và Tống Ninh Tuyết, trong lòng dâng lên một chút áy náy.

So với những hôn lễ khác của người Dạ Lang thị thì hôn lễ của Giang Siêu và Đông Ly Nguyệt được coi là long trọng. Hơn nữa còn có cả sự chúc phúc của ba đại gia tộc Dạ Lang thị.

Không biết đã bao nhiêu năm trôi qua, nhưng có lẽ đây là Lân đầu tiên ba đại gia tộc ở chung lại nhẹ nhàng và hòa bình đến như vậy, không hề có chút hận thù nào.

Hơn nữa, lần này cũng có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ của ba đại gia tộc lập thành giai thoại. Trong số đó có sự kết hợp giữa Nam Minh thị và Đông Ly thị.

Ước chừng chờ sau khỉ nghi thức chấm dứt, mọi người lại bắt tay vào công việc xây dựng tiếp theo. Vốn dr sau khi hôn lễ xong chính là thời gian của cặp đôi mới cưới.

Tuy nhiên, Dạ Lang thị cũng không có lễ nghỉ quá rườm rà phức tạp gì, chỉ cần kết thúc buổi lễ chính là phu thê.

Hơn nữa, ngay sau khi nghi thức kết thúc,

Tống Tiểu Nhã đã mang theo thuế ruộng trở lại.

Lần này mang theo ba mươi ngàn lạng bạc. Ba trăm thạch lương thực cũng được mang đến. Rốt cuộc, lần này Đông Ly Nguyệt để cho gần bốn trăm người đi cùng Tống Tiểu Nhã ra ngoài.

Đây cũng chính là yêu cầu của Giang Siêu, tiến vào là vì muốn mang lương thực cho bọn họ.

Châng qua, 300 thạch đối với gần 20.000 người của Dạ Lang thị vẫn là quá ít.

Tuy nhiên, chỉ cần tăng mạnh vận chuyển thì lương thực sẽ cuồn cuộn tiến vào không ngừng.

ít nhất sẽ có đủ lương thực đáp ứng nhu cầu của mọi người trước khỉ thu hoạch mùa lương thực đầu tiên, người của Dạ Lang thị sẽ không bị đói.

Chờ đến mùa khô thứ hai, chỉ sợ lương thực của Dạ Lang thị sẽ có thể tiêu thụ ra bên ngoài.

Có tiền tài và ngân lượng đưa đến, lòng nhiệt tình làm việc của người Dạ Lang thị cũng được khơi dậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK