Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ khi Tống Triết bắt đầu ngu xuẩn, các gia tộc đều có tính toán cho mình, dù sao, mọi người không suy nghĩ cho mình, lỡ một ngày nào đó Đại Triệu không còn, bọn họ khóc cũng không có chỗ mà khóc.

Trịnh An đành phải trơ mắt nhìn cửa hàng Đại Đông bị chuyển đi, mà toàn bộ Kinh Thành cũng khiếp sợ trước hành động dứt khoát của Giang Siêu.

Chuyện những người nhà họ Diệp bị diệt môn, bọn họ đều biết rõ rành rành, mặc dù không có chứng cứ cho thấy người là Giang Siêu giết, nhưng ai cũng biết chắc chắn việc này là Giang Siêu làm.

Trong hoàng cung, hoàng đế đọc tin tình báo trước mặt, ông ta tức đến run người, ông ta nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hiện ra vẻ lạnh lẽo.

Cách làm của Giang Siêu đã rất rõ ràng rồi, đây là muốn tạo phản. Vơ cửa hàng Đại Đông về dưới trướng mình, chuyện này còn cần nghĩ nữa sao!

Nhưng ông ta muốn giết Giang Siêu, ông ta lại không dám, còn không giết thì cũng không ổn!

"Bệ hạ, đến lúc ra quyết định rồi!"

Đúng lúc này, thái giám ở phía sau ông ta sốt ruột nói.

Ánh mắt Tống Triết tràn ngập do dự, ông ta muốn giết Giang Siêu, nhưng bây giờ tiếng nói của Giang Siêu là có trọng lượng nhất, nếu giết hắn, Tống Triết sợ người trong thiên hạ sẽ trực tiếp tạo phản luôn.

Tống Triết không biết rằng nội bộ mình đã lục đục từ lâu rồi, trong mắt người dân trong thiên hạ, ông ta là lão hoàng đế ngu xuẩn, ông ta đã mất uy tín từ lâu rồi.

Nếu không phải do chưa có ai đứng ra kêu gọi, phỏng chừng khi người đầu tiên kia đứng ra, người trong toàn thiên hạ đều phản lại ông ta.

"Bệ hạ, Giang Siêu đã đủ lông đủ cánh, nếu lần này mà thả hắn về, giang sơn của ngài sẽ không còn nữa đâu."

Giọng nói của thái giám lại lần nữa khiến Tống Triết ngẩn ngơ.

"Nhưng… Trịnh An cũng muốn giết Giang Siêu, nhưng ông ta lại nhãn nhịn không ra tay, nếu trãẫm mà ra tay, thì sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ! Lúc đó, giang sơn của trẫm, e là…

Vẻ mặt Tống Triết vẫn có một chút do dự.

"Bây giờ không giết, giang sơn của bệ hạ e là cũng không giữ được bao lâu.

Cơ nghiệp của tổ tông sắp bị hủy trên tay bệ hạ rồi." Trên người lão thái giám toát ra khí thế lạnh lẽo.

Cỗ sát khí này lão làm cho Tống Triết không khỏi rùng mình, ông ta nhìn lão thái giám trước mặt với ánh mắt kiêng dè.

Vị này là hộ vệ mà tiên hoàng để lại cho ông ta, bình thường đều tránh ở phía sau, chưa bao giờ đi ra.

Thực lực của lão rất mạnh, nghe nói là một trong mấy đại tông sư trong thiên hạ.

Thực lực của lão đã đạt đến hóa cảnh từ lâu rồi, khắp thiên hạ này chẳng có mấy người thắng được lão ta.

Nếu lão †a mà ra tay giết Giang Siêu, thì chắc chắn giết được.

Cho dù giá trị vũ lực của Giang Siêu rất mạnh, mạnh đến mức giết được cả đệ nhất quân sư Khiết Đan.

Nhưng đứng trước mặt lão thái giám này, chắc chắn sẽ chết.

Nhưng mà, Tống Triết vẫn còn hơi không dám ra tay giết Giang Siêu, bởi vì, trong dân chúng, uy danh của Giang Siêu quá mạnh.

Giết Giang Siêu xong, nếu có người lấy chuyện này để dẫn dắt, một người đứng lên hô hào xong được vạn người ủng hộ thì giang sơn của ông ta càng khó bảo toàn.

Hiện giờ còn chưa loại bỏ hết phản tặc, tộc Khiết Đan cũng đang nhìn chăm chăm như hổ rình mồi.

Ông ta giết Giang Siêu thì không khác nào tự tìm đường chết.

Nếu không, ông ta cũng không đến mức đợi đến bây giờ vẫn không dám động vào Giang Siêu.

Tất nhiên, cái mà ông ta kiêng kị nhất là quân Con Cháu của Giang Siêu, cùng với việc bây giờ Giang Siêu đã có con trai. Ông ta lại càng không dám giết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK