Nhưng mà, Tô Yên Nhiên ở đối diện nghe vậy, nàng ta lập tức sốt ruột, nàng ta không phải đứa ngốc, tất nhiên đã nhận ra đại lễ sắc phong ở Khâm Thiên Giám là để lấy mạng Giang Siêu.
Nếu Giang Siêu tham gia, thì chäc chắn chỉ có một con đường chết, nàng ta không muốn nhìn Giang Siêu chết, khó khăn lắm mới tìm được một người khiến nàng ta ái mộ, chết như thế chẳng phải là đáng tiếc sao!
"Giang Siêu, huynh không được đi, đó là một cái bẫy, bọn họ muốn lấy mạng huynh!"
Dưới cơn sốt ruột, nàng ta bỏ luôn danh xưng Công gia của Giang Siêu, gọi thẳng tên hẳn.
Xưng hô như thế có hơi bất lịch sự, nhưng Giang Siêu có thể cảm nhận được sự quan tâm chân thành trong đó.
Giang Siêu mỉm cười rồi lắc đầu nói với nàng ta: "Có một số việc, bắt buộc phải đi làm, có việc nên làm, có việc không nên làm! Nếu, ta không xuất hiện ở lễ sắc phong, thì e là người trong thiên hạ sẽ bảo Giang Siêu ta vô tín vô nghĩa. Vô quân vô phụ. Thậm chí còn sẽ nói ta nhát gan như chuột!"
"Cho dù phía trước là tử lộ, nhưng ta nhất định phải xông, hơn nữa, ta còn phải xông ra một con đường sống! Bởi vì, không kẻ nào có thể ngăn được ta, cũng không có kẻ nào… giết được tal"
Trong giọng nói của Giang Siêu lộ ra một loại tự tin mãnh liệt, trong sự tự tin này còn có một loại bá đạo vô song.
Tô Yên Nhiên nhìn Giang Siêu, nghe những lời Giang Siêu nói, không hiểu sao trong lòng nàng ta lại dâng lên một cỗ nhiệt huyết, cảm xúc dâng trào.
Tia sáng kỳ lạ trong mắt nàng †a đậm hơn vài phần.
Nam nhân như này mới xứng làm anh hùng, biết rõ là chết, nhưng không hề sợ hãi, thậm chí còn toát ra sự tự tin và bá đạo vô song.
Tựa như trong thiên hạ không ai có thể ngăn cản hắn, không ai có thể thăng được hẳn.
Mặc dù nàng ta vẫn vô cùng lo lắng về hành động này của Giang Siêu, nhưng nàng ta lại không nói thêm gì nữa.
Giang Siêu nói đúng, có những việc nên làm, có những việc không nên làm!
Nếu việc phải làm mà không làm, thì không nói đến việc trong lòng có thanh thản hay không, chỉ sợ cuối cùng ngay cả mình cũng coi thường chính mình.
"Giang công gia bảo trọng…'
Tô Yên Nhiên trịnh trọng gật đầu với Giang Siêu, cuối cùng xoay người rời đi trong lưu luyến.
Thấy Tô Yên Nhiên rời đi, trong lòng Giang Siêu dâng lên một niềm vui sướng, hắn không ngờ, lần này tới Kinh Thành còn có thu hoạch như này.
Thật sự bất ngờ!
Xem ra, hành động đến Kinh Đô lần này là một quyết định đúng!
Cho dù gặp phải nguy hiểm cực lớn, nhưng cũng làm hắn thấy đáng!
"Giang đại ca, ngày mai ta đi cùng huynh nhé!"
Lúc này, Tống Tiểu Nhã đi đến trước mặt Giang Siêu, sau đó nói với vẻ mặt lo lắng.
Giang Siêu nghe vậy, hẳn vuốt tóc nàng ta rồi nói: "Nếu muội đi cùng ta, thì ai tới tiếp ứng cho ta! Tuy Mộ Dung gia cách xa Khâm Thiên Giám, nhưng muội lái máy bay qua đó thì chẳng hết mấy thời gian, đợi ta phát tín hiệu, sinh tử của ta nằm trong tay muội và mọi người đó!"
Tống Tiểu Nhã nghe vậy, ánh mắt hiện lên vẻ thận trọng, nàng ta gật đầu rồi nói với Giang Siêu: "Giang đại ca yên tâm, chỉ cần ta chưa chết, ta tuyệt đối sẽ không để huynh xảy ra chuyện."
Giang Siêu mỉm cười, sau đó hắn rút ra một khẩu súng lục đưa cho Tống Tiểu Nhã.
"Không phải muội vẫn luôn muốn có cái này sao! Bây giờ †a cho muội một cái, nạp đạn thế nào muội biết rồi đấy! Cho muội đạn này! Bảo vệ tốt chính mình!"
Nói đến câu cuối, Giang Siêu vỗ nhẹ lên vai nàng ta, giọng nói lộ ra sự quan tâm.
Tống Tiểu Nhã nghe vậy, nàng ta gật đầu thật mạnh, sau đó nàng ta mừng rỡ cất khẩu súng lục đi.
Nàng ta biết uy lực của thứ này.
Cho dù là cao thủ cảnh giới hóa cảnh tới, thì cũng không. đỡ được một phát đạn!